Ba ngày sau, Đỗ Phong Nam cùng Bối Ngọc Nhi đến nước M, Tham gia buổi công chiếu đầu tiên của "Dream Of Life". Vừa hay cùng nhau đi nghỉ dưỡng luôn.
Trên máy bay, Đỗ phong Nam và Bối Ngọc Nhi ngồi gần nhau. Trợ lý của anh và cô là Trần Thẩm và Phùng Minh cũng đi theo chuyến đi này.
Phùng Minh nói, "Tôi phải ngồi gần Đỗ tổng, có chuyện gì lại không kịp xử lý giúp anh ấy." Cậu ta nói xong đang định tiến đến ghế gần hơn lại bị Trần Thẩm kéo lại.
"Tiểu Minh, cậu còn độc thân hay không?" Trần Thẩm hỏi. Phùng Minh có chút khó hiểu nhìn Trần Thẩm, nhưng vẫn theo bản năng gật đầu, cậu quả thật vẫn còn độc thân.
Trên mặt Phùng Minh bất giác có chút xấu hổ, "Chị Trần, chị hỏi em chuyện này làm gì?"
Trần Thẩm cười thông cảm nói: "Đương nhiên rồi, tôi rất lo cho cậu đó nha, cậu ấy, nếu chưa có người yêu thì nên tránh xa boss nhà cậu với Ngọc Nhi nhà tôi ra một chút, nếu không tôi sợ trái tim nhỏ bé của cậu thật sự chịu không nổi đâu, hoặc là cậu sẽ chết vì bị cẩu lương đè đó. Cậu sẽ không chịu nổi đả kích cái cảm giác chênh lệch này đâu." Trần Thẩm vô cùng tự nhiên nói.
Cô còn chăng phải ngày nào cũng bị quăng cơm chó ngập mặt sao? Tự nhiên quen quá rồi.
Phùng Minh tiu nghỉu, có chút như hiểu ra. Thì ra chị Trần nói chính là loại chuyện này, "Được rồi, em đại khái cũng hiểu vấn đề rồi."
Hai người không tiếng động mà luu về sau.
Mà bên trong, lúc này Đỗ Phong Nam bất giác kéo rèm cửa lại, Bối Ngọc Nhi nhìn hành động của anh, mặt cô không hẹn mà đỏ lên, chẳng lẽ anh..?
Đỗ Phong Nam lại chẳng nghĩ gì anh tự nhiên nói: "Ngọc Nhi, em có nóng không?" Nói rồi lại nới lỏng cà vạt, "Sao anh thấy nóng quá."
Nói rồi anh nhìn qua cô, lại thấy vẻ mặt kia của Bối Ngọc Nhi, cô vậy mà lại nhìn anh đến si ngốc.
"Này, Bối Ngọc Nhi."
Bối Ngọc Nhi giật mình nhìn anh, mặt cô càng đỏ hơn, chẳng lẽ anh thật sự muốn làm vậy? Cô không muốn đâu.
Đỗ Phong Nam hằng giọng, "Khụ, được rồi, em nghiêm túc một chút, anh không có làm gì em đâu."
Bị vạch trần ý nghĩ trong đầu, Bối Ngọc Nhi xấu hổ không thôi, mặt cô đỏ đến mang tai, có chút tức giận, quay sang chỗ khác, "Anh nghĩ gì vậy, em không có ý gì đâu, em chỉ muốn...chỉ muốn đi ngủ trưa thôi."
Một cái lý do khá ngó ngẩn.
Đỗ Phong Nam dở khóc dở cười.
Xem ra đúng là uất ức thật rồi. Có lẽ phải dỗ dành cô ấy một chút vậy.
Anh ghé người tới, định hôn một cái để dỗ cô. Đúng lúc này một giọng nam bên ngoài khá trong trẻo vang lên, buộc Đỗ Phong Nam phải ngừng động tác. "Làm phiền hai vị, em đến đưa đồ ăn trưa."
Sau đó rèm cửa được kéo nhẹ ra, trước mặt hai người là nam thanh niên tiếp viên hàng không, gương mặt vẫn còn chút non nớt. "Chào anh chị, bữa trưa có bít tết tiêu đen và gan ngỗng kiểu Pháp. Anh chị chọn món nào ạ."
Bối Ngọc Nhi đứng lên ."Cậu để tôi tự nhiên chọn."
Từ phía Bối Ngọc Nhi phải bước qua chỗ Đỗ Phong Nam mới có thể lấy được đồ ăn. Vậy nên không đợi cô bước qua, cậu tiếp viên kia trực tiếp chân đai đưa đồ ăn tới. Mà cái hành động kẻ đưa người nhận này lại diễn ra ngay trước tầm mắt của Đỗ Phong Nam.
Còn Đỗ Phong Nam lại bị hai người nghiễm nhiên phớt lờ.
Đưa đồ ăn xong, cậu tiếp viên kia dường như còn chưa có từ bỏ ý định vốn táo bạo trong đầu, cậu đánh bạo nói,
"Vị tiểu thư xinh đẹp, xin hỏi sau khi xuống máy bay, em có thế chụp hình chung với chị không, em là fan ruột của chị đó."
Đỗ Phong Nam bất giác hơi nhíu mày, liền hỏi: "Cậu là ai?"
Nhưng chẳng ai đáp lời anh, anh vậy mà lại bị hoàn toàn trực tiếp bỏ qua.
"Ngọc Nhi," Đỗ Phong Nam bỗng gọi, Bối Ngọc Nhi quay lại, "Hả?"
Đỗ Phong Nam dùng cái giọng điệu vô cùng bao dung nói, mặc dù trong lòng đã có chút không vui, mùi vị chẳng khác gì nếm giấm chua là mấy. "Nếu cậu tiếp viên này đã mở miệng rồi, thì em chụp chung với cậu ấy một bức đi, cũng chẳng mất mát điều gì?"
Bối Ngọc Nhi lúc này mới gật đầu với cậu trai kia, "Được nhé, tôi sẽ chụp chung với cậu."
Cậu tiếp viên kia vui mừng như điên, rốt cuộc thì cậu ta cũng có thể đường đường chính chính mà chụp chung với thần tượng của mình.
Cậu lấy từ trong túi mình một nắm kẹo hình trái tim màu hồng, nhét vào tay của Bối Ngọc Nhi, "Em cảm ơn chị trước nhé."
Bối Ngọc Nhi đưa tay đón đống kẹo, bàn tay cô như có như không bị cậu tiếp viên kia đụng trúng.
Cậu tiếp viên hồn nhiên, có chút lúng túng, "Đây là kẹo ngọt của tụi em làm cho chị, em thay mặt các bạn tặng cho chị, em nhất định sẽ cùng các bạn đua top cho chị."
Một màn này đương nhiên lọt hết vào mắt Đỗ Phong Nam không sót chút nào. Cái cảm giác được đụng vào thần tượng của mình nó sẽ thế nào đây? Nhìn dáng vẻ cậu ta xem, vui vậy à, vui lắm sao, đụng một cái mà còn không nỡ rứa tay sao?
Thật là thấn mà g/ét!
Cậu tiếp viên kia vui vẻ rời đi, còn lại không gian của hai người.
Anh chẳng thèm nhìn Bối Ngọc Nhi nữa, anh ghen rồi. Bối Ngọc Nhi đặt đồ ăn lên bàn trước mặt, tiến tới gần Đỗ Phong Nam, "Phong Nam à, không phải anh..?"
Cô bất giác dụi đầu vào ngực anh, "Ây dô, không phải anh để ý rồi đấy chứ?"
Đỗ Phong Nam nhìn cô gái trong ngực, bất giác ôm cô chặt hơn, ấn một nụ hôn lên môi cô, anh rất thô bạo mà hôn cô, anh ghen mà!
Bối Ngọc Nhi bị anh hôn đến mềm người, chỉ có thể thuận theo anh, mà anh hôn thỏả mãn xong, mới nhẹ giọng một chút, "Cậu ấy chạm vào em, anh đương nhiên để ý!"