Sáng sớm hôm sau, chuyến bay từ Pháp về thành phố cuối cùng hạ cánh.
Đỗ phu nhân xuống máy bay, căn dặn trợ lý phía sau, "Cậu giúp tôi mang hai cái vali này tới nhà của tôi, cẩn thận chút, đồ bên trong rất quan trọng."
Trợ lý gật đầu, "Vâng, phu nhân.
Đỗ Phu nhân hôm nay chính là theo sắp xếp của Đỗ Phong Nam con trai của bà lên máy bay từ Pháp trở về nước, mang theo tất cả tài sản mà anh chuyển tên sang cho bà trở về, toàn diện ủng hộ con trai khởi nghiệp lại từ đầu.
Tối hôm đó, Đỗ Phong Nam thuê hẳn một chiếc du thuyền sang trọng. Mời tất cả bạn bè quen thuộc của anh và
Bối Ngọc Nhi trong giới giải trí.
"Nào, mời mời, ly này tôi kính mọi người." Đỗ Phong Nam trong bộ tây trang màu trắng, đứng trước mọi người, tươi cười thân thiện, "Đêm nay không có phân biệt cấp trên cấp dưới, cũng không nói chuyện liên quan đến công việc, các vị đều là bạn tốt của Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc Nhi hai chúng tôi."
Đỗ Phong Nam nâng ly rượu vang trong tay, "Từ nay về sau, tuy tôi không còn ở Tịnh Thiên nữa, nhưng sự giúp đỡ và cổ vũ của mọi người trước giờ, tôi đều ghi nhớ trong lòng."
Buổi dạ tiệc trên du thuyền sang trọng đêm nay mà Đỗ Phong Nam tổ chức mời tất cả các ngôi sao cũ và mới, ngôi sao đang nổi của giải trí Tịnh Thiên. Party là giả, ý đồ đào đi trụ cột và lão làng cán bộ của Tịnh Thiên mới là thật. Tất cả những người được mời đến đều rất rõ ràng mục đích của chuyến này. Nên đứng về bên nào, trong lòng mỗi người đều có lựa chọn.
Đến giữa dạ tiệc, Đỗ Phong Nam cùng Bối Ngọc Nhi lui đến phía boong tàu nói chuyện.
Đỗ Phong Nam đứng cạnh lan can, tầm mắt phóng ra xa nhìn làn nước lấp lánh ánh đèn đêm rực rỡ của thành phố.
Bối Ngọc Nhi đứng dựa vào lan can quay mặt vào trong, cô nói với anh: "Phong Nam, anh cảm thấy bọn họ sẽ thật sự từ bỏ núi dựa lớn là Tịnh Thiên để đến công ty mới của chúng ta sao?"
Điều mà Bối Ngọc Nhi không nghĩ đến vậy mà Đỗ Phong Nam lại có thể làm vậy, người đàn ông như anh về mặt tố chất đúng là hơn người thường, anh luôn không bao giờ để bản thân chịu thua thiệt.
"Sẽ đến." Đỗ Phong Nam quay lại nhìn cô vợ nhà mình, anh rất kiên định, "Anh chắc chắn như vậy là bởi vì, trước mắt chẳng phải đã có chị họ em đầu quân qua chỗ chúng ta rồi sao? Phong Dao và mấy cấp dưới được anh để bạt nữa, cả những người nòng cốt trong Tịnh Thiên nữa, họ nhất định sẽ đi cùng anh. Em nghĩ xem nếu phải hợp tác với một người như Triệu Linh hoặc với anh, thì họ sẽ chọn ai?"
Bối Ngọc Nhi trầm mặc không nói. Khỏi nói cũng biết, nếu là cô cô cũng chọn Đỗ Phong Nam, thứ nhất nhân viên của Tịnh Thiên làm việc chung với anh biết bao lâu, họ đã quen với lối làm việc của anh rồi. Hiện tại nếu đổi người dẫn dắt chủ trì đều lạ nước lạ cái, làm sao có thể làm tốt?
Đỗ Phong Nam nhìn vẻ mặt nghiêm túc suy tư của cô gái nhà anh, anh bật cười, bất giác đưa hai bàn tay thon dài khẽ béo hai cái má hồng nộn của cô, "Được rồi, yên tâm đi, anh tự có sắp xếp, còn em cứ từ từ gọt dũa đi ha." Anh cưng chiều nói, hai người nói chuyện không gì có thể hạnh phúc vui vẻ hơn, giống như chuyện Đỗ Phong Nam mất đi Tịnh Thiên chỉ là một chuyện nhỏ như cái kiến vậy.
"Được rồi, Ngọc Nhi mau vào bên trong, ngoài này trời lạnh, em vào trước đi, anh còn phải đi gặp một người." Đỗ Phong Nam dặn dò Bối Ngọc Nhi.
Cô nghe lời anh đi vào trong, còn Đỗ Phong Nam lại đi về phía cuối đuôi tàu, anh phải gặp một người, người đó không ai khác chính là Lâm Vĩnh, người làm việc thân tín bên cạnh anh, phó tổng của giải trí Tịnh Thiên.
Phía cuối đuôi tàu, một người đàn ông tóc trai trải chuốt gọn gàng, mang trên người một bộ tây trang màu đen, trên tay anh ta cầm một ly rượu vang sắp cạn, khuôn mặt tuy anh tuấn nhưng lại đượm vẻ thất vọng buồn bã, người kia không ai khác chính là Lâm Vĩnh, người luôn đồng hành công việc cùng Đỗ Phong Nam trong suốt quãng thời gian gầy dựng giải trí Tịnh Thiên.
Anh đang nghĩ đến chuyện của chính bản thân mình và Triệu Linh. Thì ra mọi chuyện đều là giả, tình cảm của cô ta với anh chỉ là giả dối.
Lâm Vĩnh siết chặt ly rượu trong tay, anh tức giận trách bản thân sao ngu ngốc. Triệu Linh cô ta tiếp cận anh chỉ là vì muốn lấy được tin tức bất lợi đối với Đỗ tổng, mục đích cô ta bám lấy anh giả bộ đối tốt với anh chỉ là vì muốn moi móc tin tức để đối phó với Đỗ Phong Nam bạn của anh mà thôi.
Càng nghĩ càng cay đắng, Lâm Vĩnh bất giác bóp nát ly rượu trên tay, bàn tay nhuốm màu đỏ tươi nhanh chóng, cũng không biết là màu của rượu vang hay là máu trên tay anh tuôn trào nữa. "Triệu Linh, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô dễ dàng như vậy đâu!"
Đúng lúc này một bàn tay nhẹ đặt lên vai Lâm Vĩnh mà vỗ nhẹ.
Lâm Vĩnh giật mình quay lại, anh che giấu đi bàn tay đang rướm máu, "Đỗ tổng!?"
"Um, tôi đây." Đỗ Phong Nam nhẹ gật đầu, anh nhìn vào bàn tay của Lâm Vĩnh, thở dài, "Việc gì phải vậy, tự làm thương tổn chính mình, không đáng."
"Đỗ tổng, tôi..." Lâm Vĩnh khó xử, áy náy, chuyện đến nước này, anh có giải thích thế nào đối với Đỗ Phong Nam thì hẳn cậu ấy cũng chẳng tin dễ dàng nữa, so với nói không bằng hành động.
"Đỗ tổng, những tổn thất tôi gây ra cho cậu, tôi nhất định sẽ thay cậu đòi về."
Đỗ Phong Nam cười như không cười, tầm mắt nhìn ra làn nước mênh mông, "Vậy, anh định làm thế nào?"
"Tôi..." Lâm Vĩnh bỗng không nói được, bởi vì chuyện này chẳng đơn giản không phải muốn làm là làm được.
Đỗ Phong Nam lại nói, trong lời nói có chút ý cười, "Được, nếu anh không biết, vậy tôi liền chỉ cho anh vài cách.
Anh gia nhập công ty mới của tôi đi, cùng tôi bắt đầu vận hành nó như thú một sừng vậy, dùng nó để áp chế Tịnh Thiên! Anh có dám không?"
Lâm Vĩnh nghe Đỗ Phong Nam nói vậy, trong lòng bỗng nhiên ngộ ra, quả nhiên anh sai rồi, anh đúng là mù quáng mới phản bội lại người bạn này, vội vàng nói: "Dám, tôi dám... Vậy còn cậu.." Lâm Vĩnh hơi ngập ngừng,
"Cậu có nguyện ý tha thứ cho tôi?!"
Đỗ Phong Nam uống cạn ly rượu, ngửa cổ nhìn bầu trời, anh nói: "Có gì không nguyện ý, anh là nhân tài do một tay tôi bồi dưỡng ra, tôi rất rõ tính tình và năng lực của anh, suy cho cùng chuyện này cũng không phải lỗi của anh." Vừa nói Đỗ Phong Nam vỗ vỗ vai của Lâm Vĩnh, "Huống hồ bây giờ tôi rất cần anh, mà giải trí Nam Nhi cũng cần anh, so với việc quanh quẩn chỗ cũ nghi ngờ bản thân, không bằng anh bây giờ dùng hành động của chính mình để chứng minh lòng thành anh đối với tôi."
Lâm Vĩnh nghe xong, tảng đá trong lòng nhẹ rơi xuống, anh gật đầu đáp ứng Đỗ Phong Nam, thầm nghĩ, Đỗ tổng cậu rất tốt, tôi quả nhiên theo không sai người!