Kết thúc cuộc gọi với Triệu Linh, Đỗ Phong Nam cùng Bối Ngọc Nhi cùng nhau chuẩn bị đến khách sạn gặp cô ta.
Đối với Đỗ Phong Nam mà nói, tình cảm ngày xưa của anh đối với Triệu Linh có lẽ chỉ là thoáng qua, tuổi trẻ nhất thời, bây giờ gặp lại chẳng có gì ngoài chán ghét và lạnh nhạt.
Nếu không làm bạn được, thì chỉ có thể là là kẻ thù.
Ra đến đại sảnh, Bối Ngọc Nhi bỗng kéo tay Đỗ Phong Nam lại, cô nói: "Phong Nam, nếu muốn gặp Triệu Linh, khí thế của chúng ta tuyệt đối không thể thua, lái xe mới của em."
Vừa nói Bối Ngọc Nhi vừa kéo tay Đỗ Phong Nam đi về phía ga ra xe nhà cô. Đỗ Phong Nam chỉ có thể bước nhanh theo cô, "Ngọc Nhi, em chậm chút." Cô gái của anh luôn như vậy, nhanh nhạy trong mọi vấn đề, đôi lúc anh cảm thấy bản thân già rồi, chẳng chiều kịp cô vợ của anh nữa.
Đến ga ra xe, Bối Ngọc Nhi dùng vân tay mở cửa, "Vụt!" Một tiếng, hai cánh cửa lớn mở ra, Đỗ Phong Nam nhìn cảnh tưởng trước mắt mà muốn choáng ngợp, trước mắt anh, toàn là xe hơi đủ loại, đủ kiểu dáng.
"Ngọc Nhi, đây là...Bãi đỗ xe nhà em?" Đỗ Phong Nam sắc mặt kinh ngạc, anh biết nhà cô giàu, nhưng đến mức này thì cũng có hơi quá rồi!
"Đúng vậy, tất cả xe này đều là của em." Bối Ngọc Nhi đắc ý nói, nhìn thôi cũng thấy hào quang lấp lánh trên người cô, cái đám xe hơi hào hoa kia đều là của cô, như vậy thôi cũng đủ biết cha mẹ cô chiều con gái đến mức nào.
Bên trong rất rộng, hút cả tầm nhìn, từng hàng xe hơi đủ mọi phiên bản đều đậu theo hàng ngay ngắn, thiết nghĩ nhiều xe như vậy, nhìn thôi đã rối rồi. Đỗ Phong Nam có chút ngây ngẩn, anh không phải người không biết tận hưởng cuộc sống tỉ phú, nhưng mà Ngọc Nhi cô ảnh hậu của anh... (2
Đây có phải là khác biệt giữa thần hào và thổ hào không? Anh cho dù giàu có đến mức nào cũng chưa từng trải nghiệm cảm giác bị một đống xe phiên bản giới hạn bao quanh thế này.
Mỗi ngày đi làm chỉ nghĩ lái chiếc nào ra cửa thôi, cũng là một vấn để, chắc là suy nghĩ rất lâu rồi đi?
Đỗ Phong Nam còn đang chìm trong suy nghĩ của bản thân thì nghe Bối Ngọc Nhi gọi, "Anh Phong Nam!"
"Hửm?" Đỗ Phong Nam ngẩng đầu nhìn Bối Ngọc Nhi, chỉ thấy cô cười rồi nói: "Chiếc này tặng anh", nói rồi cô ném về phía anh một chiếc chìa khóa tinh xảo, trên mặt chìa khóa có hình cánh ưng trong suốt rất đẹp.
"Đây là quà sinh nhật ba mẹ em tặng em, chọn theo mắt nhìn của họ, em không thích lắm, cho nên vẫn luôn không lái, ngược lại nhìn nó lại rất hợp với anh."
Đỗ Phong Nam có chút ngẩn người, cảm giác có vợ tỉ phú cũng không tệ chút nào, anh nhìn chìa khóa trong tay, lại nhìn đến Bối Ngọc Nhi, chỉ thấy cô cười đến hai mắt cong cong, cô vừa cười vừa nói, "Đây xem như là món quà thứ hai em tặng anh." Cô cười rất hồn nhiên, đơn thuần, một dạng như trẻ con ý muốn Đỗ Phong Nam mau khen cô.
Đỗ Phong Nam nghiêm túc nhìn cô gái của anh, mới nói: "Ngọc Nhi, cảm ơn em, món quà đầu tiên em tặng anh là nhà, thứ hai lại là xe, không tồi, rất đáng tiền, hình như anh ôm được kim chủ lớn nhất thành phố này rồi thì phải?"
Bối Ngọc Nhi hằng giọng, "Nhưng mà cũng không phải em tặng không cho anh đâu. Em muốn cái gì, anh rõ rồi đấy, em không nhắc lại đâu."
"Tinh ranh!" Đỗ Phong Nam béo cái mũi nhỏ của Bối Ngọc Nhi. "Được rồi, đi thôi, anh đưa em đi gặp Triệu Linh kia."
Văn Phòng CEO, giải trí Tịnh Thiên.
Đỗ Phong Nam đổi địa điểm hẹn gặp Triệu Linh tại văn phòng cũ của anh, vì anh không muốn Bối Ngọc Nhi hiểu lầm, càng không muốn cho Triệu Linh bất cứ cơ hội nào gây bất lợi cho anh.
Trong phòng, Triệu Linh đang ngồi trên ghế lớn chờ đợi, cô ta rất đắc ý, vì lần này nắm được thóp của Đỗ Phong Nam, còn có thể gây ra hiểu lầm lớn cho tình cảm của Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc Nhi. Đang chìm đắm trong niềm vui của bản thân, thanh âm trầm thấp vang lên phía sau cánh cửa làm Triệu Linh giật mình.
"Triệu tổng, hình như tôi còn chưa bị ban giám đốc gạch tên, văn phòng này vẫn là của tôi, cô không nói một tiếng mà dám trực tiếp ngồi vào ghế lớn, xem ra lá gan cô cũng chẳng nhỏ nhỉ?" Kèm theo thanh âm kia chính là hai thân ảnh đi vào từ cửa lớn văn phòng, là Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc Nhi, anh nắm tay cô sóng vai đi vào.
Nhìn thôi cũng đủ biết hai người họ rất xứng lứa vừa đôi.
Triệu Linh vừa nhìn thấy Bối Ngọc Nhi, hai mắt kinh ngạc lại căm tức không thôi, cô ta không ngờ Bối Ngọc Nhi cũng đến, nhưng thủ đoạn cộng tính cách thông minh của bản thân giúp cô ta mau chóng lấy lại bình tĩnh, "Đỗ Phong Nam, tôi ngồi chỗ này của anh thì có gì sai, cuộc họp cổ đông sắp bắt đầu, anh bị gạch tên cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi."
Cô ta vừa nói lại liếc nhìn đến Bối Ngọc Nhi, khẽ cười khẩy một cái, nói tiếp: "Nhưng nếu anh nguyện ý cúi đầu trước tôi, Tịnh Thiên vẫn sẽ là của anh."
Đỗ Phong Nam khẽ cau mày, anh không nghĩ Triệu Linh lại dám trước mặt anh nói thách Bối Ngọc Nhi như vậy,
Triệu Linh đưa tay hất mái tóc dài ra phía sau, giọng điệu đầy đắc ý, "Phong Nam, chăng phải trước kia tốt lăm sao, của tôi chính là của anh."
Bối Ngọc Nhi đương nhiên cũng chẳng thua kém, muốn dùng chiêu đó quyến rũ người đàn ông của cô, Triệu Linh cô ta sài không đúng chỗ rồi. Cô tiến tới, mười ngón đan xen với Đỗ Phong Nam, giọng cô thanh mát nhưng cũng không kém phần sắc nhọn, "Cô Triệu à, hình như cô hiểu sai mục đích của anh Phong Nam khi đến đây rồi nhỉ, cô tưởng ở thành phố này, cô là bá chủ sao? Họ Triệu cô là tài phiệt, vậy Bối gia hay Đỗ gia làm nền cho cô chắc, nói cho cô biết, thứ gì cô cho Phong Nam được, Bối Ngọc Nhi tôi cũng cho được, thậm chí còn hơn cô gấp mười vạn
เล็ท."
"Cô đừng hòng đắc ý." Triệu Linh siết chặt nắm đấm, móng tay găm vào da thịt đau đến nghiến lợi. Cô ta muốn lao đến xé rách bộ mặt đắc ý của Bối Ngọc Nhi, vì cái gì mà Đỗ Phong Nam lại chọn con khốn này chứ?
Đỗ Phong Nam kéo Bối Ngọc Nhi ra phía sau anh nói: "Đủ rồi Triệu Linh, đừng lôi tôi hay Ngọc Nhi ra làm cái cớ, chuyện giữa tôi và cô chẳng liên quan đến Ngọc Nhi, cô đừng hòng đụng đến cô ấy dù một chút."
Triệu Linh uất hận nhìn Đỗ Phong Nam, anh của hiện tại một chút cũng chẳng nhếch nhác, thậm chí còn chính chắn hơn nhiều năm trước.
Đỗ Phong Nam một tay nắm lấy bàn tay Bối Ngọc Nhi, tay còn lại gạt luôn hai cánh tay của Triệu Linh đang muốn nắm lấy tay anh ra, anh nói: "Triệu Linh, thứ cô cần rốt cuộc là Tịnh Thiên hay là tôi, tự cô hiểu lấy, tôi trước đây không nghĩ sẽ phụ cô, nhưng cô khi đó lại xem nhẹ tình cảm của tôi, xem tôi như thằng hề, chuyện đã chẳng còn gì, chúng ta đường ai nấy đi, tôi cảnh cáo cô lần cuối, đừng động vào Ngọc Nhi hay bản thân tôi một lần nào nữa."
Triệu Linh không phục, hai mắt uất hận nói: "Đỗ Phong Nam, anh đừng hòng thoát khỏi tôi, cho dù tôi không ra mặt, thì người bên cạnh anh trước sau cũng hãm hại anh thôi."
Ý cô ta nói, người bên cạnh anh cũng có thể là Bối Ngọc Nhi?
Đỗ Phong Nam cười khẩy, "Nực cười, nếu cô nói vậy tôi cũng chẳng ngại nói cho cô biết, thật ra tôi thừa biết cô lợi dụng Lâm Vĩnh để hại tôi, anh ta đúng là ngốc mới tin cô. Nhưng mà cũng cảm ơn cô đã nhắc nhở, nói thật thì nếu cô muốn Tịnh Thiên, tôi cho cô đấy, Đỗ Phong Nam tôi không chỉ có công ty này thôi đâu, tôi vẫn còn vô số công ty khác, vậy nên chúng ta chỉ có thể là kẻ thù, cô đừng có ý gì với tôi nữa."
Nói rồi Đỗ Phong Nam dẫn theo Bối Ngọc Nhi ra cửa, Triệu Linh chạy theo hét lên, "Đỗ Phong Nam, cho dù anh nhìn tôi thế nào, tôi đều không thua, tôi ít nhất đã lấy được Tịnh Thiên từ tay anh."
"Vậy thì chúc mừng cô đã đạt được kế hoạch lớn." Đỗ Phong Nam nói, nhưng vẫn bước tiếp, anh không hề quay lại nhìn cho dù chỉ là nửa ánh nhìn, thật ra anh cũng chẳng tính là thua, bởi vì Tịnh Thiên bây giờ chỉ còn cái vỏ rỗng...