Sáng sớm hôm sau, đồng hồ điểm sáu giờ sáng, tin nhắn của điện thoại Bối Ngọc Nhi vang lên bíp bíp hai tiếng.
Bối Ngọc Nhi còn mơ màng ngủ trong ngực Đỗ Phong Nam. Tiếng báo tin nhắn làm cô tỉnh ngủ.
Là Bối Ngọc Long cha của cô, (Ngọc Nhi, sắp qua năm mới rồi, khi nào con mới chính thức đưa Phong Nam về nhà tổ ra mắt chúng ta?]
Bối Ngọc Nhi với điện thoại, nhìn vào, cơn buồn ngủ vẫn còn. Lập tức tỉnh ngủ, cha hỏi mình khi nào đưa Phong Nam về thăm nhà vào năm mới? Lúc này bất giác Bối Ngọc Nhi mường tượng ra đủ loại chuyện, đủ loại tình huống nếu như cô ở nhà tổ.
Chắc chăn một điều răng mấy bà thím trong họ nhà cô sẽ lại bát quái đủ chuyện, hỏi rất nhiều câu vô vị. Tỉ như sự nghiệp có dự định gì? Ta thấy cháu vẫn nên kế thừa gia nghiệp của cha cháu đi.
Rồi lại như loại chuyện, khi nào thì cháu kết hôn?
Các con có muốn có con không? Định sinh mấy đứa đây?
Ngọc Nhi nhà chúng ta rất giỏi, hay con dạy kèm cho con gái ta đi?
Nếu là mang Đỗ Phong Nam về thì...
Hai mắt Bối Ngọc Nhi bỗng lóe sáng, đúng rồi nha, nếu mang theo anh ấy về nhà tổ, vậy thì có khi không cần phải một mình đối diện với đám trưởng bối trong nhà nữa. Nghĩ vậy, Bối Ngọc Nhi vội đưa tay lay Đỗ Phong Nam dậy, "Mau tỉnh lại, Đỗ Phong Nam. Em phải về nhà ba đón năm mới."
Đỗ Phong Nam bị gọi dậy, anh đưa tay hơi day mi tâm, uể oải nói: "Đón năm mới sao? Vậy khi nào em về?"
Câu hỏi kia làm Bối Ngọc Nhi hơi khựng lại, sao lại hỏi vậy, ý là anh ấy sẽ không đi cùng mình?
Đỗ Phong Nam thở ra một hơi, đúng là anh thật sự rất mệt mỏi, vì sắp qua năm mới lượng công việc khá nhiều.
Bối Ngọc Nhi nhìn Đỗ Phong Nam, "Anh không định đi cùng em sao?" Nói ra câu này, cô có hơi thất vọng nhưng cũng không thể hiện ra ngoài cho Đỗ Phong Nam biết.
Anh kéo cô vào lòng, nói: "Ngọc Nhi, anh biết chứ, anh muốn về cùng em, nhưng mà...anh còn chưa chuẩn bị tâm lý, trước đây lúc gặp qua em cũng quá vội vã, cho nên muốn đợi một khoảng thời gian nữa, chúng ta có thể chính thức gặp cha mẹ hai bên lần nữa."
Thanh âm của Đỗ Phong Nam hơi khựng lại khi nhắc đến hai từ cha mẹ, mãi lâu anh mới nói: "Anh...chỉ còn mẹ mà thôi."
Bối Ngọc Nhi hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng thấy thương anh, có lần Đỗ Phong Nam từng nói với cô rằng bởi vì cha anh mất sớm, nên anh và mẹ anh, cả hai mẹ con chỉ có thể nương tựa lẫn nhau.
Nghĩ vậy, Bối Ngọc Nhi bất giác hai tay ôm chặt tấm lưng rộng của Đỗ Phong Nam, đầu cũng theo đó mà dụi rồi cọ vào ngực anh, nói: "Anh đừng có buồn, chẳng phải anh vẫn còn có em sao, cả cuộc đời em sẽ giành cho anh."
Đỗ Phong Nam ôm chặt cô gái nhỏ, "Anh biết, nhưng sao đột nhiên lại nói chuyện này?"
Bối Ngọc Nhi ngẩng đầu, đôi mắt ánh nước long lanh nói: "Cũng...không có gì, em chỉ muốn đưa anh về nhà theo ý ba, đúng rồi, bây giờ anh không muốn cùng em về, thì không về vậy, thật ra trong nhà cũng chẳng có người nào tốt, toàn mấy người phiền phức."
Đỗ Phong Nam bật cười, nhẹ giọng nói: "Sao có thể nói trưởng bối trong nhà như vậy chứ, đừng chê mọi người phiền, họ cũng chỉ quan tâm em thôi, em phải trân trọng hiện tại."
Đỗ Phong Nam cúi xuống ấn lên má Bối Ngọc Nhi một nụ hôn, nói: "Dù thế nào, anh cũng sẽ cùng em đối mặt."
"Ừm." Bối Ngọc Nhi mỉm cười hạnh phúc, chỉ cần vậy thôi, là đủ với cô rồi. Chỉ cần là Đỗ Phong Nam, chuyện gì cũng đều có ý nghĩa.
***
Rất nhanh đã đến ba mươi tết...
Tại nhà của Đỗ Phong Nam, hai mẹ con anh đang cùng ăn bữa cơm giao thừa.
Mẹ anh cười rất vui vẻ nói: "Ai ya, Ba của Ngọc Nhi vậy mà lại là thầy Bối, mẹ lại là đại tiểu thư của Lưu gia ở thành phố sao? Con à, đây là con với cao người ta ấy, Ngọc Nhi con bé là một cô gái tốt, sao lại..."
Đỗ Phong Nam có chút dở khóc dở cười, anh biết mẹ anh sẽ nói chính là, sao Ngọc Nhi lại có thể quen một tên đàn ông như anh, anh biết bản thân có nhiều chỗ thiếu sót, chỉ sét về gia cảnh, quả là anh chẳng bằng cô gái của anh, vậy cho nên lúc này...
Đúng là mẹ anh nói cũng rất có lý.
Anh thở dài, "Mẹ à, mẹ đừng vậy chứ, con bất kham như vậy sao? Không bằng mẹ bớt xem mấy cái chương trình giải trí nhảm nhí đi. Con trai của mẹ có thua ai đâu chớ."
Mẹ Đỗ nhún vai, kiểu như ừ ta là nói vậy, sự thật chính là sự thật, con không thể phủ nhận.
Đúng lúc này, chương trình phát sóng trực tiếp giao lưu cuối năm trên đài Ninh Đăng được phát, "Tiếp theo, mời
Bối Ngọc Nhi mang đến màn biểu diễn đặc sắc."
Mẹ Đỗ hò reo, cười tít mắt, "Trời ơi, cuối cùng cũng đến tiết mục của Tiểu Ngọc Nhi nhà chúng ta rồi." Bà thật sự rất yêu mến cô con dâu làm diễn viên này.
Đỗ Phong Nam nghe tên người yêu trên sóng, anh bất giác quay sang màn hình TV, "Ngọc Nhi của anh."
Trước mắt Đỗ Phong Nam, Bối Ngọc Nhi trong trang phục áo dài cách tân màu đỏ tươi, tay cô cầm một phong câu đối, quả thật rất sinh động, Ngọc Nhi của anh thật sự rất xinh đẹp, dường như bộ áo dài kia là chỉ để cho cô mặc.
Đỗ Phong Nam có chút thất thần, nghĩ: "Lát nữa em ấy diễn xong, có lẽ phải mau chóng lên máy bay để về nhà tổ rồi đi, thật là sao lại...Ngọc Nhi, anh lại nhớ em rồi." Anh không biết từ lúc nào, từ bao giờ, ngoài Bối Ngọc Nhi ra chẳng có ai chạm đến tim anh nữa.
Cùng lúc đó tại đài truyền hình, Bối Ngọc Nhi vừa quay xong, cô bước ra khỏi hội trường nhìn đồng hồ đã gần điểm 12 giờ đêm.
Trần Thẩm đang đi cạnh cô, "Ngọc Nhi, túi xách của em đây."
"Ư, mau đưa điện thoại cho em, mau lên, sắp đến thời khắc đếm ngược năm mới rồi, em phải gọi điện cho anh
Phong Nam."
Tiếng cười nói, tiếng ồn ào, cô gái MC trên truyền hình nở nụ cười như hoa, "Năm mới sắp đến, chúng ta cùng đếm ngược thôi... 10, 9, 8...."
Bối Ngọc Nhi đứng ở một góc quảng trường, đủ để cô nhìn thấy pháo hoa đêm giao thừa, gọi điện cho Đỗ Phong Nam.
Tiếng đếm ngược thời gian của mọi người vẫn vang lên..
Đỗ Phong Nam bên này cũng đang có ý định gọi cho Bối Ngọc Nhi, nhưng là cuộc gọi của cô đã đến trước, cô vẫn chưa thấy anh bắt máy, thập phần sốt ruột, ây...mau bắt máy đi...
5, 4, 3, 2...
"Ngọc Nhi, là anh đây." Đỗ Phong Nam vui mừng kinh hỷ.
Ngay khi tiếng 1 vang lên, cả bầu trời bên Bối Ngọc Nhi đang đứng cũng như bên phía Đỗ Phong Nam đều vang lên "viu viu" từng tiếng nổ của pháo hoa, một bầu trời rực rỡ như ban ngày.
"Phong Nam, năm mới vui vẻ."
"Ngọc Nhi, năm mới vui vẻ."
Bối Ngọc Nhi nhìn bầu trời đầy pháo hoa, nói: "Phong Nam, anh có muốn biết, nguyện vọng năm nay của em là gì không?"
"Là gì?"
"Nguyện vọng năm mới của em, là vĩnh viễn ở bên anh. Em muốn cùng anh thay đổi bố cục làng điện ảnh và truyền hình..."
"Anh cũng vậy, nguyện vọng của anh chính là muốn cùng em đi hết quãng đời còn lại."
Cuộc gọi kết thúc, từng chùm pháo hoa vẫn nối tiếp nổ ra trên nền trời rực rỡ, rực rỡ như tình yêu của Bối Ngọc Nhi vậy....