Đã hai tuần kể từ khi bộ phim điện ảnh của Bối Ngọc Nhi được công chiếu, cô đã quay trở lại thành phố để tiến vào cuộc sống hằng ngày theo một nhịp độ nhanh. Mà bản thân Đỗ Phong Nam cũng chẳng rảnh rỗi gì, anh cả ngày bận rộn bị công việc quấn thân, cả hai người còn chưa có thời gian trải qua yêu đương nồng nhiệt, đã tiến vào chế độ "chồng già vợ trẻ" khe nhỏ sông dài.
Văn Phòng của Đỗ Phong Nam.
Trần Thấm gõ cửa đi vào, trên tay ôm một đồng tài liệu hợp đồng, vui vẻ nói: "Đỗ tổng, đây là những thương hiệu mới nhất của Ngọc Nhi, ngoài ra còn có vài thương hiệu cũng hy vọng Ngọc Nhi có thể tham gia nhạc hội năm mới của họ."
Đỗ Phong Nam cầm lấy chồng tài liệu từ tay Trần Thẩm xem qua một lượt, trên mặt tựa hồ có chút sửng sốt: "Ố, nhiều hợp đồng thế này?" Khuôn mặt bỗng chốc đầy ý cười, nói tiếp: "Tiểu Ngọc Nhi nhà tôi có tiền đồ rồi, cô ấy cũng chỉ thiếu vài cúp giải thưởng có trọng lượng nữa thôi."
Trần Thẩm nói: "Ngọc Nhi có cơ hội dựa vào bộ phim điện ảnh vừa qua của cô ấy dành giải nữ phụ xuất sắc nhất, nhưng mà "Sóng Gió Cuộc Đời" muốn giành giải phải chờ năm sau, còn phải đợi công chiếu." Trần Thẩm hơi do dự một chút, mới ngập ngừng hỏi Đỗ Phong Nam, "Đỗ tổng, anh nói xem, nếu đã vậy chúng ta có thể âm thầm..."
Lời Trần Thẩm còn chưa nói hết thì Đỗ Phong Nam đã cắt ngang, "Không được!"
Trần Thấm có chút sửng sốt, trong lòng không khỏi nghĩ, "Tại sao lại không chứ, đây không phải phong cách của
Đỗ tổng."
Thanh âm của Đỗ Phong Nam bất giác rất nghiêm túc, pha lẫn chút nóng vội, anh thật sự không dám tưởng tượng nếu như anh mà quyết định chuyện công việc của Bối Ngọc Nhi thêm một lần nữa, thì cô sẽ có cái loại thái độ và phản ứng thế nào với anh nữa.
Lần đó, chỉ vì Đồ Phong Nam tự quyết định việc ký hợp đồng với đạo diễn Vương Tinh mà đã bị Bối Ngọc Nhi tức giận rất lâu, anh nhớ cô lúc đó nói: "Chuyện tôi để ý là anh lừa tôi, chúng ta đã nói rồi, chẳng phải là nói tôi chỉ cần một cơ hội thử vai mà thôi."
Vậy nên Anh không dám mạo hiểm mà đặt cược lòng tin của Bối Ngọc Nhi dành cho anh một lần nữa. Đỗ Phong Nam day day mi tâm giải thích với Trần Thẩm, "Trần Thẩm, tôi không muốn làm Ngọc Nhi không vui, Ngọc Nhi lần trước vì "Sóng Gió Cuộc Đời" mà cãi nhau với tôi nửa ngày, sau đó cứ vậy mà giận tôi rất lâu, khó lắm mới làm lành lại được, nếu mà thêm lần nữa, tôi chịu không thấu."
Đỗ Phong Nam thở ra một hơi, cầm mấy hợp đồng kia xem xét rồi nói tiếp: "Được rồi, bây giờ lựa chọn hợp đồng phát ngôn phù hợp với hình tượng của cô ấy. Các chương trình tạp kỹ và nhạc hội năm mới thì thôi đi, cô ấy vốn không phải người thích náo nhiệt. Cô xem để ý vài kịch bản hay cho cô ấy."
Suy nghĩ một lát, Đỗ Phong Nam lại nói: "Nhưng mà có lẽ Ngọc Nhi đã xác định muốn tham gia nhạc hội năm mới của đài Ninh Đăng rồi."
Trần Thẩm trầm ngâm một lúc, mới gật đầu, "Đúng vậy, bởi vì đài Ninh Đăng báo giá cao nhất."
"Hửm?" Đỗ Phong Nam chợt sững người, anh chợt nghĩ, "Ngọc Nhi cô ấy từ bao giờ lại để ý đến tiền rồi."
Giao việc cho Trần Thẩm xong, Đỗ Phong Nam vẫn tiếp tục công việc của anh. Trong đầu chợt có một ý nghĩ hơi nực cười.
Anh sẽ chuyển tiền cho cô ảnh hậu tương lai nhà anh.
Đến tối, Bối Ngọc Nhi đang tựa ở xích đu đọc kịch bản, điện thoại đặt ngay bên cạnh. Bỗng nhiên có tin nhắn đến. Cô hơi nheo mắt, tay cầm điện thoại lên, mở tin nhắn ra xem, vậy mà lại là tin nhắn của Đỗ Phong Nam.
Cô lẩm bẩm một mình, "Không phải chứ, anh ấy đây là làm cái gì?
Nhìn vào cái tin nhắn kia, mắt Bối Ngọc Nhi muốn trợn ngược, "Có ý gì, Phong Nam anh ấy chuyển khoản cho mình làm gì?"
Cô nhìn tin nhắn tự nhiên có chút bực dọc, "Tên kia, anh ấy dám xem mình như bao nuôi sao?"
Càng nghĩ càng tức, lửa trong đầu muốn cháy hừng hực, Bối Ngọc Nhi nghiến răng trèo trẹo, "Đỗ Phong Nam, anh đợi đó cho em." Thật ra không phải cô nghèo rớt đến nỗi phải cần bạn trai chuyển tiền, bản thân cô sinh ra đã ngậm sẵn cái thìa vàng bự trảng, làm gì cần nhìn sắc mặt ai mà sống, cũng không phải vì vậy mà phải làm cái nghề diễn viên này kiếm số tiền còn chẳng bằng tiền cha cô cho cô tiêu vặt trước đây.
Chỉ là bn th c ching th h khoa trưng, cg chấng muốn khoe khoang với người khác rằng bản thân cô rất giàu có, không chỉ giàu có thôi không, gia sản hiện tại của Bối thị hiện tại chính là dẫn đầu cái thành phố này, chỉ là ai cũng không ngờ rằng Bối Ngọc Nhi con gái của tỉ phú Bối Ngọc Long lại làm diễn viên.
Loại sự tình này ít ai biết đến.
Nghĩ rồi nghĩ, Bối Ngọc Nhi quyết định nhắn tin lại cho Đỗ Phong Nam. "Anh có ý gì, em không muốn, không thích!!!"
Đỗ Phong Nam ở văn phòng rất nhanh đã nhận được tin nhắn kia của Bối Ngọc Nhi. Anh đọc rồi đờ mặt ra một chút, lại nghĩ, "Không được, Ngọc Nhi của mình vẫn thích tỏ ra mạnh mẽ như vậy, mình nhất định phải trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho cô ấy."
Nghĩ như vậy, Đỗ Phong Nam nhắn lại: "Sao vậy, tiền của anh chính là tiền của em mà, em muốn tiêu như nào cũng được, anh cũng không muốn em làm gì chịu khổ vì anh đâu, chỉ cần em ngoan ngoãn làm bảo bối của anh thôi."
Nghĩ nghĩ, anh lại nhắn tiếp, "Nhạc hội năm mới của đài Ninh Đăng, em không muốn tham gia thì đừng làm khó bản thân."
"Em muốn đi!!"
"Tại sao?"
Bối Ngọc Nhi bên này đọc tin nhắn mà đen mặt, cô lầm bầm một mình, "Anh ấy còn hỏi tại sao, đương nhiên là vì mình kiếm không được nhiều tiền như anh ấy, nên anh ấy mới xem thường. Dám nói mình lệ thuộc vào anh ấy sao? Hứ!! nhất định phải thông qua năng lực của chính mình chăm lo cho anh ấy, khiến anh ấy cả đời chẳng cần lo lắng, nhất định chỉ có thể dựa vào mình.."
Nghĩ vậy, Bối Ngọc Nhi ban nãy còn đen mặt tức giận, lúc này gương mặt có chút hòa hoãn, thay vào đó là vô cùng đắc ý, cô nhất định biến cái câu nói "Tiền của anh cũng là tiền của em" thành câu "tiền của em đương nhiên cũng là tiền của anh."
Nhất định như vậy.
Bối Ngọc Nhi sau đó liền tới trường quay chụp ảnh đại diện cho hãng thời trang Fashion.
Trong phòng trang điểm, cô vừa ngồi chờ thợ làm tóc làm cho cô, vừa nghĩ, "Năm mới sắp đến rồi, nếu muốn nghiêm túc ở bên Phong Nam, vậy phải sắp xếp một căn nhà mới, mình hiện tại có bao nhiêu tiền nhỉ?"'
Bối Ngọc Nhi từ lúc bước chân vào làng giải trí, cô từ từ từng bước nhỏ đi lên bằng chính năng lực của mình, tất cả tiền chi của cô đều chỉ dùng tiền của chính mình làm ra, chưa hề muốn dựa vào cha mẹ. Mặc dù cha mẹ cô quyền cao chức lớn, tài sản tỉ phú.
Cô lẩm nhẩm một hồi lại hỏi Trần Thẩm cũng đang có mặt tại đó, "Chị Trần, tiền một năm của em nhiều nhất là bao nhiêu?"
Trần Thẩm đang xem điện thoại cũng không nghe được câu hỏi của Bối Ngọc Nhi, bỗng nói, "Ngọc Nhi à, Đỗ tổng nhà em, lần này giá cổ phiếu tăng, anh ấy lại thu về cả trăm triệu đấy."
"Cái gì?" Bối Ngọc Nhi có chút kinh ngạc, cô không nghĩ Đỗ Phong Nam trong một ngày lại có thể kiếm nhiều tiền
nhu vay.
Đúng là so với cô hiện tại thì một trời một vực, chẳng lẽ bây giờ cô lại lấy tài sản thừa kế của cha mẹ ra so với chồng tương lai.
Vậy cũng quá không bình thường rồi, với lại đó không phải là điều cô muốn.
Rời khỏi phòng trang điểm, Bối Ngọc Nhi làm ra một quyết định trong lòng, lần này mục tiêu năm mới của cô chính là liều mạng cố gắng kiếm tiền để mua biệt thự cho Đỗ Phong Nam, vì anh, cô nhất định cái gì cũng sẽ làm được...