Ảnh Hậu Tỉ Phú Của Chàng Tổng

Chương 47: Cùng Em Đi Đến Trọn Đời




Ngày hôm sau.

Sau khi Từ Nhã Tịnh xem xong bộ phim điện ảnh của Bối Ngọc Nhi liền lên trang cá nhân của chính bản thân mà đăng một dòng trạng thái để đính chính những lời chê bai trước đó của cô ta.

Bài đăng có nội dung rất ảnh hưởng đến cộng đồng mạng. [Các vị, tôi Từ Nhã Tịnh tham gia vào giới phê bình của được 10 năm nay rồi, bản thân tự xưng mắt như đuốc, cho dù xem phim gì, chỉ cần nhìn poster một cái, liền biết sâu đến mức nào. Nhưng mà ngựa cũng có lúc vấp ngã đau, Từ Nhã Tịnh tôi cũng có lúc nhìn nhầm, đúng vậy, tôi thu lại những phê bình trước đây về Bối Ngọc Nhi và bộ phim điện ảnh của cô ấy vừa được công chiếu. Bộ phim đó mà quý vị không xem, quả là uổng lắm.]

Bài đăng vừa được đăng lên, cộng đồng mạng như bùng nổ, ngay cả các đài truyền hình đều săn tin, không ngừng bàn luận trên mọi tờ tin tức.

Một nhân viên trong phòng họp của giải trí Tịnh Thiên phát biểu: "Như các bạn đã thấy, sức ảnh hưởng của Từ Nhã Tịnh trong giới phim điện ảnh rất lớn, sau khi được khen ngợi thay cho những lời phê bình trước đó, thứ hạng của Ngọc Nhi nhà chúng ta và bộ phim của cô ấy đã tăng vọt."

Nhân viên kia vừa nói vừa cười tít mắt, "Bộ phim công chiếu chưa được một tuần, phòng vé đã vượt quá 5 triệu, không chỉ vậy... Bình luận về Ngọc Nhi từ phái thần tượng sang phái thực lực, biểu hiện của cô ấy rất được công chúng thừa nhận."

Đỗ Phong Nam không ngăn được niềm đắc ý tự hào về công chúa của anh, anh nói: "Vậy còn đợi cái gì nữa, mau tổ chức tiệc mừng đi thôi."

Đám nhân viên trong phòng họp hô vang, "Hoan hô sếp."

Nửa giờ sau, tài xế của Đỗ Phong Nam lái xe đưa Bối Ngọc Nhi và anh đến nơi tổ chức tiệc mừng của công ty tại một nhà hàng lớn.

Bước xuống xe, Đỗ Phong Nam bất giác đưa tay về phía công chúa của anh, "Ngọc Nhi, đi với anh."

Bối Ngọc Nhi có chút bất ngờ, không nghĩ Đỗ Phong Nam cũng có lúc dịu dàng như vậy. Bình thường tên đàn ông soái ca này đâu có biểu hiện như vậy. Cũng không biết tại sao, những chuyện trước đây làm rất nhẹ nhàng như ôm nắm tay...Nhưng mà kể từ khi quan hệ của cô và anh thăng cấp, cô liền cảm thấy có chút ngượng ngùng và xấu hố, bọn mình bây giờ...Thật không khác đôi gì thiếu niên thiếu nữ mới chớm yêu." Bối Ngọc Nhi đỏ mặt nghĩ.

Cô bất giác nắm lấy bàn tay thon dài của Đỗ Phong Nam, nắm rất chặt, dường như sợ buông ra, anh sẽ vuột mất.



Đi phía sau anh, Bối Ngọc Nhi chợt nhỏ giọng hỏi Đỗ Phong Nam. "Phong Nam, cũng không biết em và anh, hai chúng ta có thể đi bao lâu?"

Nghe cô hỏi một câu có chút ngớ ngẩn, Đỗ Phong Nam bất ngờ đứng lại, anh quay lại ký vào đầu cô một cái, "Cái gì mà đi bao lâu? Em đang nghĩ cái gì đó?"

Nhìn thẳng vào mắt Bối Ngọc Nhi, anh hỏi: "Vấn đề của em là gì, chúng ta chẳng phải đi mấy bước nữa là đến party rồi còn gì."

Bối Ngọc Nhi hơi cúi đầu, hàng lông mi dài hơi cụp xuống: "Em không phải nói chuyện này."

Chẳng biết Đỗ Phong Nam đang nghĩ cái gì trong đầu nữa?

Thấy Bối Ngọc Nhi im lặng, Đỗ Phong Nam có chút ngẫn người, anh nghĩ liệu có phải Ngọc Nhi đang nói đến tương lai của mình và cô ấy không?

Suy nghĩ một lát, Đỗ Phong Nam bỗng nhiên kéo Bối Ngọc Nhi vào lòng, anh nói: "Cô ngốc, em nghĩ gì vậy, vấn đề này có gì phải hỏi, chúng ta đương nhiên là phải đi với nhau rất lâu rồi, anh sẽ cùng em đi đến trọn cuộc đời."

Bối Ngọc Nhi ậm ừ, rồi tự nhiên cô lại nói, hai mắt tròn xoe nhìn anh, "Cũng đúng, nếu không em lại phải bắt đầu bồi dưỡng tình cảm lại, khi đó sẽ phiền phức lắm."

"Hả?" Đỗ Phong Nam nghe xong muốn hỏa, cô nhóc này của anh đang nghĩ cái gì? Anh không vui, hai mắt híp lại nguy hiểm nhìn người yêu, "Chỉ vì như vậy thôi sao? Nhóc con em lại dám cố ý nói ngược lại ý anh?"

Bối Ngọc Nhi nghe anh nói, nhưng đối lại cô chỉ cười trừ, hai má lúm đồng tiền ẩn hiện rất sâu, Đỗ Phong Nam ngược lại, lại không thể giận cô gái của anh được, chỉ đành nói: "Nhưng mà, cho dù như vậy, anh cũng rất vui, bởi vì chỉ cần có em ở bên cạnh, mọi thứ đều ý nghĩa. Chỉ cần đi với em đến trọn đời, nơi nào cũng là hạnh phúc."

"Và bởi vì em là món quà đặc biệt nhất mà thượng đế giành cho anh." Câu nói này Đỗ Phong Nam giấu kín trong tim, anh không nói ra, nhưng nhìn vào đôi mắt đen sâu của anh, Bối Ngọc Nhi cũng có thể cảm nhận được, tình cảm của anh đối với cô, luôn luôn là chân thành nhất.

Khoảnh khắc bọn họ nhận ra tình cảm của đối phương, biết được cảm xúc của nhau, hiểu được vị trí của người kia trong tim nhau, ngay lúc này, giờ khắc này, thứ tình cảm đó chính là vĩnh cửu, không gì có thể đánh ngã, dù phần tình cảm này được nuôi dưỡng trong làng giải trí đầy xa hoa, cám dỗ, và bão tố lúc nào cũng có thể ập tới...