Tan buổi tuyên truyền phim, mọi người cùng tụ tập tại rạp chiếu phim lớn gần đó, có vài phóng viên và fan nói chuyện với nhau.
"Này anh biết gì không, khi nãy hả, khán giả được lần lượt lên sân khấu xin chữ ký, thích ghê." Nữ phóng viên háo hức kể với bạn đồng nghiệp.
Người kia nói: "Mà nè, Đỗ tổng vì cổ vũ phim điện ảnh của Bối Ngọc Nhi, vậy mà lại phát động nhân viên toàn công ty cùng xem suất chiếu đầu tiên, Đỗ tổng đối với Bối Ngọc Nhi tốt quá."
Nhớ lại lúc đó, quả thật khi nghe được lời nói "Tôi gặp được một người rất bao dung" của Bối Ngọc Nhi, Đỗ Phong Nam đã không chút do dự mà điện thoại cho trợ lý của anh, "Bây giờ cậu đi làm một chuyện cho tôi, là bao toàn bộ xuất vé đầu tiên cho bộ phim điện ảnh của Ngọc Nhi cho tôi."
Nghĩ đến đó, nữ phóng viên kia bưng mặt mà hào hứng, nói tiếp: "Ây da, tình yêu bá đạo tổng tài trực tiếp, thẳng thắn như vậy, tôi cũng muốn có quá đi."
Đúng lúc này, người bên cạnh hô lên: "Xe của Đỗ tổng đến rồi."
Chiếc BMW từ từ dừng lại trước rạp chiếu điện ảnh của hội trường tuyên truyền phim. Đỗ Phong Nam bước xuống xe, anh đợi Bối Ngọc Nhi, "Ngọc Nhi, mau xuống thôi."
Bối Ngọc Nhi có chút bất ngờ khi Đỗ Phong Nam lại đưa tay về phía cô để đỡ cô xuống xe, chuyện quái gì vậy nhỉ, cô nghĩ xong lại hỏi: "Anh lại sao thế? Xuống xe mà cũng phải đợi để đỡ em hả?"
Cô nhìn anh, nghi ngờ nheo mắt, áp sát vào tai anh hỏi nhỏ: "Ố, lẽ nào anh bị những lời nói vừa nãy của em làm cho cảm động đến hỏng rồi hả?"
Cứ tưởng đâu Đỗ Phong Nam sẽ lắc đầu không thừa nhấn, nhưng ai biết anh lại gật đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ đang đùa nghịch nơi cà vạt của mình, anh nghiêm túc nói: "Đúng vậy, anh bị em làm cho cảm động hỏng luôn rồi."
Bối Ngọc Nhi bĩu môi, mặt cô bỗng có chút đỏ bừng, chống chế nói: "Thật ra khi nãy, bởi vì em muốn duy trì hình tượng tốt nên mới nói như vậy thôi, hại anh uổng công vui vẻ một phen rồi, xin lỗi Đỗ tổng của em."
Bối Ngọc Nhi còn muốn nói thêm lại bị Đỗ Phong Nam nắm tay kéo vào ngực, anh nói: "Ai biết sức quyến rũ của em lại hoàn hảo như vậy chứ, anh cảm động cũng phải thôi."
Cô bật cười hì hì, "Vậy sao, vậy xem ra là em quyến rũ thật rồi, Đỗ Tổng phải cẩn thận coi chừng mất nha." Vừa nói cô vừa chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn anh, một dạng muốn chọc tức, nửa lại muốn đùa giỡn đầy yêu thương với người trong lòng của mình.
Đỗ Phong Nam nhìn cô lắc đầu nghĩ, "Cô nhóc này, đúng là...quỷ ấu trĩ mà, nhưng mà em cho rằng như vậy, anh sẽ hết cách với em sao?"
Lúc này Bối Ngọc Nhi đã xuống xe, cô thu lại vẻ tinh nghịch ban nãy, có chút nghiêm túc hơn một chút. Đỗ Phong Nam nhìn cô nói: "Ngọc Nhi, thật ra anh đều biết, người nói vô ý, người nghe có lòng, đối với anh mà nói, quan trọng nhất là ...thời khắc mà em nói đó, em đích thân nói với anh những lời cảm động lòng người đó."
Vừa nói, anh từng bước ép sát cô vào cửa xe, "Hơn nữa, tiểu Ngọc Nhi à, ngày tháng sau này còn dài, chúng ta còn có thể tiếp tục giao lưu, bồi dưỡng sâu hơn nữa kìa, em hiểu không? Hửm? Nhóc con, em muốn thi với anh hả, em con non lắm biết không bảo bối của anh?"
Bối Ngọc Nhi bị Đỗ Phong Nam ép sát vào cửa xe, lùi cũng không đươc, tiến cũng không xong, hơi thở của anh phả cả vào mặt cô, mùi hương trên người anh khiến cô ngửi thấy đến rõ ràng, hai gò má của cô bất giác cùng không hẹn mà đỏ lên như cà chua chín, cô xấu hổ nghĩ, "Đỗ Phong Nam này đây rõ ràng là cố ý trả thù mình đây mà..nhưng mà..."
Cô không hiểu vì sao mình lại không thể phản bác, lại không hề chán ghét, thậm chí còn có chút thích thú.
"Đi thôi, chúng ta cùng vào xem phim em đóng." Vừa nói, Đỗ Phong Nam vừa lùi lại hai bước, đưa bàn tay thon dài đến trước mặt Bối Ngọc Nhi, "Anh dẫn em đi."
Bối Ngọc Nhi đưa bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy bàn tay thon dài của Đỗ Phong Nam, lòng bàn tay anh rất ấm, rất an toàn. Cô không hiểu vì sao khi ở bên anh, cô thấy rất thoải mái, dù biết bản tính của anh đôi lúc có chút cứng ngắc, nhưng cảm giác của cô với anh chỉ có ngày một tăng thêm sự yêu thích, thậm chí là cam tâm tình nguyện mong chờ.
Nắm lấy bàn tay anh, cô mỉm cười, "Được, đi thôi." hai người cùng nhau đi vào rạp chiếu phim.
Bên trong rạp chiếu, khán giả đã ngồi chật cả ghế, Đỗ Phong Nam dẫn Bối Ngọc Nhi đến chỗ anh đã dặn trợ lý đặt trước. Vừa ngồi vào chỗ ổn định thì bộ phim cũng vừa vặn công chiếu.
"Bắt đầu rồi." Đỗ Phong Nam ghé vào tai Bối Ngọc Nhi nói nhỏ. Tự nhiên anh có chút căng thẳng. Bối Ngọc Nhi nhìn bộ dạng của anh, cô có chút buồn cười, đường đường là tổng giám đốc cả một công ty giải trí to như vậy, xem phim đầu tay của diễn viên nhà mình, đại Boss như mà cũng căng thẳng?
Cô nói: "Này, phim em diễn, em còn không căng thẳng, anh vậy mà căng thẳng cái gì?"
Đỗ Phong Nam quay sang nhìn người yêu, anh nắm lấy bàn tay cô, nhẹ giọng nói, "Cũng không phải là căng thẳng lắm, chỉ là anh có chút mong chờ thôi."
"Đồ ngốc anh thật là." Bối Ngọc Nhi phì cười. Tự nhiên cô che miệng, nghĩ: "Khi không sao lại nói mấy cái câu sến súa như vậy chết, xấu hổ quá."
Đúng lúc Đỗ Phong Nam vừa vặn hỏi: "Tiểu Ngọc Nhi, em mới vừa nói cái gì?"
Cô xấu hổ quá, quay mặt lên màn hình chiếu phim, bâng quơ nói: "Không có gì, không có gì, xem phim, xem phim."
Đỗ Phong Nam cười đến vui vẻ, nói: "Anh có thói quen, xem phim sẽ buồn ngủ, lát nữa anh xem phim mệt rồi, anh có thể dựa vào vai em không?"
"Gì chứ, anh không cho em dựa thì thôi, còn đòi dựa vào vai em, đừng có được voi đòi tiên." Bối Ngọc Nhi nói rồi quay phắt sang nhìn chằm chằm khuôn mặt điển trai của Đỗ Phong Nam, chỉ nghe anh nói một câu, "Anh thích vậy, anh thích dựa vào người yêu của anh đấy, anh cũng thích..." Nói đến đây, anh gọi cô, "Ngọc Nhi.."
Cô ghé lại gần, "Chuyện gì..."
"Không có gì..." Anh cười rồi nói nhỏ, rất nhỏ chỉ để một mình cô nghe, "Anh thích hôn em, chỉ thế thôi."
Dứt lời, một nụ hôn thật sâu, thật ngọt ngào diễn ra trong rạp chiếu phim...