Không gian trong trường quay như tĩnh lặng khi Bối Ngọc Nhi diễn.
Mọi người đều bị trôi theo cảm xúc của cô qua từng giây, từng lời thoại. Đến lúc kết thúc rồi, Bối Ngọc Nhi cúi đầu chào mọi người.
Họ vẫn còn chưa thoát ra được cảm xúc vừa rồi. Mãi lâu từng tiếng vỗ tay "Bốp bốp bốp" vang lên.
Đạo diền Vương Tinh quay sang nhìn Đỗ Phong Nam hài lòng gật đầu, tỏ vẻ rất vui, xem ra ông ta đã có quyết định rồi...
Bối Ngọc Nhi nhìn hai người họ, nghĩ: "Bọn họ đang nói cái gì, có cần phải thần bí sáp vào vậy không chứ?"
Bối Ngọc Nhi cũng không tiện bận tâm nữa, cô rời khỏi phòng thử vai, vừa lúc thấy được Cố Tuệ Minh đi vào.
"Ngọc..." Cố Tuệ Minh còn chưa kịp gọi thì Bối Ngọc Nhi đã đi lướt qua cô, vô cùng lạnh nhạt.
Cố Tuệ Minh hoàn toàn không biết, cô em gái họ này trước đây ái mộ cô thế nào, mà giờ trong lúc không chú ý, bị
Tiểu Ngọc Nhi phớt lờ luôn rồi...
Cô đứng ở cửa nhìn bóng dáng Bối Ngọc Nhi đã đi xa, trong lòng khó hiểu cùng mờ mịt.
Lát sau, Bối Ngọc Nhi quay lại phòng thử vai, đứng trước mặt đạo diễn Vương Tinh và Đỗ Phong Nam, lên tiếng:
"Chào đạo diễn."
Đạo diễn Vương Tinh cười vui vẻ: "Ngọc Nhi à, vừa nãy biểu hiện của cô đúng là không tồi.".
Vương Tinh người được coi là có danh tiếng trong làng giải trí, ông ta là đạo diễn rất cừ, lại rất nghiêm khắc yêu cầu với diễn viên rất cao. Lúc đầu nhìn Bối Ngọc Nhi, ông ta thầm nghĩ, "Tưởng rằng người đi cửa sau là một người không có tiền đồ phát triển, không ngờ lại là một hạt giống tốt..."
Nhìn cô gái thuần thục xinh đẹp trước mắt, Vương Tinh đã có quyết định của mình. Nhưng mà, cái ánh nhìn của
Bối Ngọc Nhi kia đối với Đỗ tổng là thế nào nhỉ?
Vương Tinh làm đạo diễn bao năm, sắc mặt của diễn viên ông ta nhìn quen rồi, dĩ nhiên lúc này, cái không khí này, ông nhìn cũng biết là có chuyện gì, ông ta lên tiếng cười xòa, nói: "Đỗ tổng, bây giờ tôi đi thảo luận với mọi người trong đoàn làm phim một lát, khi nào có kết quả tôi sẽ gửi email thông báo kết quả cho cậu."
"Ờ được, cám ơn ông." Đỗ Phong Nam nói.
Sau khi Vương Tinh đi rồi, trong phòng chỉ còn Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc Nhi, anh lúc này mới lên tiếng trêu chọc cô: "Tiểu Ngọc Nhi, em làm sao đó?"
"Cái gì sao thế?" Bối Ngọc Nhi né tránh.
Đỗ Phong Nam cười gian, ánh mắt ta mị, tay chống cằm nghiêng đầu qua một bên, ánh mắt thăm dò cô: "Tôi nói em sao như cún nhỏ bảo vệ đồ ăn như vậy, ngay cả giấm của đàn ông em cũng ăn?"
Bối Ngọc Nhi há hốc miệng, "Anh...tôi." Cô ấp úng: "Tôi không biết...anh đang nói gì cả?"
Thẹn quá hóa giận, cô nói lảng sang chuyện khác: "Đúng rồi, tôi với chị Tuệ Minh lâu ngày mới gặp, lát nữa tôi với chị ấy cùng đi ăn cơm."
Đỗ Phong Nam đứng dậy, nắm lấy bàn tay cô, vỗ vỗ hai cái, "Được, em đi đi."
Đoạn anh cười sán lạn hơn, "Tôi rất vui, em bây giờ đi đâu cũng học cách báo cáo với tôi."
Bối Ngọc Nhi giật tay ra, cô quay mặt đi, "Lại nói những lời kỳ lạ, suốt ngày thả thính, cũng không biết mặt thật dày."
Bối Ngọc Nhi nói rồi xoay người đi khỏi phòng, Đỗ Phong Nam đuổi theo cô. Tay nắm chặt không buông.
Ra đến nơi đỗ xe, Bối Ngọc Nhi lại giật tay ra, "Còn muốn chiếm tiện nghi của tôi nữa?"
Đỗ Phong Nam cười càng đậm vẫy tay, "Được rồi, được rồi, tôi chiếm tiện nghi của em rồi, cũng không khoe mẽ nữa. Em đi ăn vui vẻ nhé. Tôi làm xong việc, sẽ đến đón em."
Bối Ngọc Nhi mở cửa xe, liền ngoảnh lại đáp: "Xí, tôi cũng chẳng phải trẻ con, không cần anh đến đón."
Chiếc xe lướt đi bỏ lại bóng dáng tiêu sái đang vẫy tay tạm biệt của Đỗ Phong Nam.
Nhà hàng Moon.
Bên trong, Bối Ngọc Nhi ngồi đối diện với Cố Tuệ Minh.
"Chị họ. Gần đây thế nào?" Bối Ngọc Nhi hỏi.
"Ừ, gần đây chị được công ty sắp xêos nghỉ dưỡng mấy ngày, nhưng mà cũng đồng thời đang tìm những hạng mục lớn." Cố Tuệ Minh tựa vào ghế thoải mái đáp lời Bối Ngọc Nhi, chuyện cô bị cô em gái họ này làm lơ, sớm đã quăng ra sau đầu.
Bối Ngọc Nhi "Ố" một tiếng. Hình như cũng chẳng biết nên nói cái gì...
Bỗng nhiên bầu không khí trở nên trầm mặc, thật khó có thể khiến hai người cùng nhau mở lời.
Bối Ngọc Nhi ngây người chìm đắm trong suy tư của bản thân, "Thật ra giữa mình và chị họ có gì đâu mà khúc mắc chứ, ngoài việc trước đó Đỗ Phong Nam từng để ý chị ấy..."
"Tiểu Ngọc Nhi." Cố Tuệ Minh lên tiếng gọi.
"Hửm?" Bối Ngọc Nhi ngước mắt lên nhìn.
Cố Tuệ Minh mỉm cười: "Thật ra, khoảng thời gian không có chị ở đây, giữa em và Đỗ Phong Nam xảy ra rất nhiều chuyện đúng không?" Vừa nói, cô vừa tao nhã nhấm nháp ly rượu trái cây trên tay.
Bối Ngọc Nhi tần ngần, "Đúng là xảy ra rất nhiều chuyện." Cô nhớ lại từ khi gặp Đỗ Phong Nam vào cái đêm đầu tiên tự mình hại mình đó, đến nay bao nhiêu chuyện xảy ra.
Rất nhiều chuyện, nhưng sao cô có thể nói ra cho Cố Tuệ Minh biết, cô không thích bàn chuyện cá nhân đời tư của mình cho người khác, cho dù người đó là Chị họ Cố Tuệ Minh rất thân thiết với cô.
Nghĩ vậy, Bối Ngọc Nhi thở dài xua tay, "Ài đừng nói chuyện của em, nói chuyện của chị đi."
Cố Tuệ Minh cười lắc đầu nói: "Tiểu Ngọc Nhi, cá tính của em, chị còn không hiểu sao, em đó, luôn luôn nói thẳng..."
Cố Tuệ Minh lại nhấp một ngụm rượu, cô cười nói tiếp, "Đúng rồi, thân là chị họ cũng như đồng nghiệp của em, chị phải nhắc nhở em một câu, trong chuyện tình cảm đừng chơi trò tâm khẩu bất nhất, chơi nhiều rồi sẽ khiến người ta sợ chạy mất đó nha."
"Hả?" Bối Ngọc Nhi tay đang cầm ly rượu bỗng nhiên siết chặt, "Chị nói người ta sẽ chạy sao?"
"Đúng vậy." Cố Tuệ Minh gật đầu, "Thật ra, em nên học cách nghe theo nội tâm mình nhắc nhở, làm chuyện mà bản thân thật sự muốn làm."
Bối Ngọc Nhi hoàn toàn chẳng còn tâm trí nghe lọt lời của Cố Tuệ Minh nữa, cô lúc này chỉ còn trú tâm một vấn đề đó là, "Đỗ Phong Nam sẽ chạy sao?"
Cố Tuệ Minh nhìn phản ứng biểu cảm của em gái, khó hiểu, sợ em gái mình buồn phiền, đang muốn khuyên giải ai biết Bối Ngọc Nhi đứng bật dậy, đập tay xuống bàn "bộp" một tiếng, cô đanh giọng, "Em sẽ không cho anh ấy cơ hội rời khỏi em đâu."
Cố Tuệ Minh bị dọa hết hồn, thật không nghĩ Bối Ngọc Nhi lại xúc động đến vậy. Đành im lặng không nói thêm gì, hai chị em mạnh ai nấy ăn cơm, chẳng nói thêm được bất cứ chuyện gì...