Giải trí Tịnh Thiên.
Lúc này Bối Ngọc Nhi lái xe một mình đến công ty của Đỗ Phong Nam, vì lúc ở trường quay, cô gọi cho anh nhưng không được. Một phần đạo diễn lại một mực muốn cô trò chuyện nhiều hơn với Đỗ Phong Nam, vì vậy cô đành tới.
Mặc kệ vậy, dù sao tìm Đỗ Phong Nam ăn cơm, ngoài việc đó ra, chẳng có gì làm sau giờ quay phim. Bối Ngọc Nhi vừa lẩm bẩm vừa ở cửa xe bước xuống trước cửa lớn công ty.
Trong miệng vẫn không tự hỏi, hai mắt nhìn vào điện thoại, "Tại sai anh ta lại không nhận điện thoại của mình, anh ta rốt cuộc đang làm gì?"
Bên trong văn phòng của Đỗ Phong Nam, Diệp Linh đứng trước mặt anh, hai mắt nhìn anh bằng ánh nhìn như nước, "Phong Nam, lần này em đến tìm anh, là muốn nhờ anh giúp em một việc."
Đỗ Phong Nam đứng lên đi tới sofa, tiện tay rót một cốc trà, "Ngồi đi, có chuyện gì ngồi xuống rồi nói, đừng cứ đứng như vậy."
Anh vừa nói vừa đánh giá Diệp Linh một vòng, vóc dáng vẫn chuẩn như vậy, nhưng nét mặt kia lại đầy giả tạo, thật không hợp chút nào. Bỗng nhiên anh chợt nhớ đến hình dáng Bối Ngọc Nhi, bỗng chốc hơi thở có chút nóng.
Diệp Linh ngồi xuống ghế đối diện với Đỗ Phong Nam, liền uyển chuyển nói: "Phong Nam, em biết gặp anh là phiền cho anh, nhưng mà..." Một giọt nước mắt rũ xuống, "...Em còn thiếu 30 vạn nữa mới đủ tiền cho mẹ em phẫu thuật, anh cũng biết, người có thể mượn em cũng mượn hết rồi, thật bất đắc dĩ lắm mới tìm anh."
Đỗ Phong Nam khẽ nhíu mày nhẹ một cái, anh đưa ngón tay đẩy đẩy gọng kính, "À, ra là vậy, không sao nếu cô muốn mượn thì nín khóc đi, tôi không thích nhìn phụ nữ khóc, trông khó coi lắm."
Thái độ của anh không mặn không nhạt, ý là anh có thể giúp nhưng đừng tỏ ra vẻ mặt đó, vì anh không có chút tình cảm nào đối với Diệp Linh cả. "Tiền này tôi cho cô mượn, nhưng sau này nếu muốn trả cứ chuyển vào tài khoản tôi qua thư ký, không cần lại đến tìm tôi."
Nói đoạn anh kí một tấm sec 30 vạn đưa cho Diệp Linh. Ai ngờ cô ả này, vậy mà mặt đầy nước mắt vội vàng như tỏ hết thành ý đứng dậy xa vào ôm lấy Đỗ Phong Nam, rất may là anh phản ứng nhanh, né được, sắc mặt cũng trầm xuống, "Cô làm gì vậy?"
Mà ngay lúc này, Bối Ngọc Nhi cũng vừa đẩy cửa bước vào, "Đỗ Phong Nam, sao anh không nghe điện thoại của tôi. Anh đang...."
Lời còn chưa kịp thốt ra liền nuốt lại một nửa, Bối Ngọc Nhi có chút bất ngờ xen lẫn kinh ngạc, vì cô thấy một nữ nhân xinh đẹp ngồi kia, vẻ mặt đúng là chính hãng bạch liên hoa luôn. Yếu đuối đáng thương thật.
Hai người Đỗ Phong Nam và Diệp Linh nhìn Bối Ngọc Nhi vừa mới xuất hiện, nhất thời cả hai cũng không nói gì, mà Bối Ngọc Nhi lại lấy lại bình tĩnh rất nhanh, cô đứng ở cửa dựa vào đó, cười như không cười nói: "Xem ra, là tôi quấy rầy chuyện tốt của hai người, tới, tới, hai người cứ tiếp tục đi."
Vừa nói hết câu, cô xoay người định ra ngoài, ai biết cả người nhanh chóng bị ai đó túm mạnh kéo vào ngực, "Ai cho em đi, muốn đi đâu." Đỗ Phong Nam giữ chặt Bối Ngọc Nhi khẳng định cô không thoát, mới quay sang lạnh giọng đuổi khách, dĩ nhiên khách kia chính là Diệp Linh.
"Cô đi về đi, muốn gì liên hệ thư ký của tôi."
Diệp Linh sắc mặt thoáng chốc giống như tro tàn, suýt tức chết, lăm lăm nhìn Bối Ngọc Nhi đang không ngừng dãy dụa trong ngực Đỗ Phong Nam, nhưng rồi lại nén lại không dám phát tiết, vội vàng cúi đầu, diễn nhân vật đáng thương, "Chuyện đó, cô Bối à, cô đừng hiểu lầm, tôi và Đỗ tổng không có gì."
Vừa nói cô ta thối lui vài bước đến cửa, lại nói: "Cô Bối, Phong Nam là người tốt, cô phải trân trọng người này nha." Nói xong liền đi mất.
Mà Bối Ngọc Nhi lúc này nháy mắt dãy khỏi tay của Đỗ Phong Nam, "Anh buông ra, tôi đi chẳng phải tốt cho chuyện của anh sao? Mà cô ta là ai, có phải là cô người mẫu có scandal với anh đúng không? Hóa ra, Đỗ tổng còn phong lưu hơn tôi tưởng?"
Đỗ Phong Nam nghe câu nói của Bối Ngọc Nhi, cảm thấy chua lè như giấm, nhưng anh chỉ nói: "Không phải, cô ta tìm tôi để mượn tiền trị bệnh cho mẹ thôi.''
"Ha.." Bối Ngọc Nhi cười lạnh, "Đỗ tổng, anh sao ngay cả nói dối cũng không nói cho xuông thế, anh không có quan hệ với cô ta, anh lại có thể rộng rãi như vậy, nhiều tiền như thế, nói cho mượn là cho mượn?"
"Ồ, vậy thì sao?" Đỗ Phong Nam bỗng bật cười, cái răng khểnh bất giác lộ ra, anh nói tiếp, "Bối Ngọc Nhi, 30 vạn với tôi là khoản tiền nhỏ thôi. Hơn nữa cứu chuyện gấp, không cứu người nghèo, tôi có nguyên tắc của bản thân tôi, mà em lại có tư cách gì để chất vấn tôi?"
Bối Ngọc Nhi sửng sốt, đây là Đỗ Phong Nam sao, lời anh vừa nói dường như là một mặt khác của anh, Bối Ngọc Nhi cảm thấy bỗng chốc xa lạ, cô bỗng ấp úng..."Tôi...có tư cách gì sao?"
Đúng là vậy, cô lấy tư cách gì mà chất vấn anh?
Vợ sao? Dĩ nhiên không phải.
Người thân? Lại càng không.
Người yêu? Cũng không phải.
Bối Ngọc Nhi như sắp rơi vào hầm băng, cô nhất thời không nói được câu nào. Đỗ Phong Nam nói: "Bối Ngọc Nhi, em đừng quên, chúng ta chỉ là hợp tác, đợi một lúc nào đó, mỗi người sẽ phải đi một ngả, em đang trông mong điều gì sao?"
Đỗ Phong Nam đi tới sát Bối Ngọc Nhi, anh nhàn nhạt nói: "Vậy cho nên, em lấy cái gì để chất vấn tôi, hay là em đang ghen?"
"Cái gì?"
Bối Ngọc Nhi bỗng xù lông, "Này, anh đừng có mà tự cho mình là đúng, sao tôi có thể ghen vì anh, anh tự luyến vừa thôi, cũng không biết đã qua tay bao nhiêu cô người mẫu diễn viên rồi...tôi không rảnh mà ghen vì loại người không sạch sẽ như anh đâu."
"Ồ, là thế sao?" Đỗ Phong Nam cười sán lạn, "Bối Ngọc Nhi, tôi có sạch hay không, có từng ngủ qua ai chưa, eem không phải rõ nhất sao?"
Bối Ngọc Nhi chột dạ, cô không biết chính xác hôm đó, lần đầu tiên của cô quả là chính xác, nhưng còn Đỗ Phong Nam thì, lần đó cả hai cùng bị trúng dược, nên cô chỉ biết mình, còn hắn thì....
Bỗng Nhiên Đỗ Phong Nam nói vào tai của Bối Ngọc Nhi, giọng điệu anh mờ ám như gọi mời, "Ngọc Nhi, nếu em vẫn chưa có đáp án, chi bằng chúng ta đổi trò chơi đi."
Bối Ngọc Nhi ngẩng mặt nhìn anh, cô hỏi mà hai má đỏ lên: "Chơi trò gì?"
Đỗ Phong Nam cười càng nồng, đưa tay nhẹ nhàng mân mê gò má đỏ của Bối Ngọc Nhi, liền nói: "Trò chơi rung động."
Hai khuôn mặt ngày càng gần, trước khi một nụ hôn đáp xuống, Đỗ Phong Nam lại nói: "Trong trò chơi rung động này, ai yêu đối phương trước, người đó liền thua.''
Mà Bối Ngọc Nhi còn chưa kịp nói, Đỗ Phong Nam đã chặn kín môi cô, một nụ hôn thật sâu, tựa như trừng phạt cho sự chất vấn của cô khi nãy...