Sáng sớm hôm sau. Bên ngoài trời, tiếng chim đua nhau gọi đàn.
Trên bàn ăn, mẹ Đỗ đã dọn bữa ăn sáng cho cả ba người. Đỗ Phong Nam và Bối Ngọc Nhi cũng vừa thức dậy, sau đó cùng ra ngồi ăn sáng cùng mẹ Đỗ. Không khí trên bàn ăn có vẻ hơi ngại ngùng, Đỗ Phong Nam ngồi đối diện với Bối Ngọc Nhi và mẹ anh, hỏi chuyện như thường lệ.
Bối Ngọc Nhi vui vẻ cầm một miếng sandwich lên cắn một miếng ngon lành, nhìn mẹ Đỗ rồi nói, "Bác gái, cảm ơn bác đã không chê con, lại còn chuẩn bị bữa sáng rất ngon cho con."
Mẹ Đỗ nở một nụ cười hiền từ nhìn cô, bà vẫn chưa nói gì nhưng lại chú ý đến nơi cần cổ trắng nõn của Bối Ngọc Nhi. Bà bất giác tò mò, "Ngọc Nhi, tối qua đã xảy ra chuyện gì, cổ của con sao lại nhiều vết đỏ như vậy, nhà chúng ta đâu có muỗi?"
Mẹ Đỗ quay sang nhìn con trai mình, không vui nói: "Đỗ Phong Nam, có phải tối qua con đã làm gì con bé đúng không?"
Đỗ Phong Nam đen mặt, ông trời ạ, tối qua là cô tình nguyện, chứ anh cũng có muốn đâu, mẹ anh lại cứ làm như anh chính là kẻ làm tội một mình vậy, còn chưa biết nên giải thích với mẹ ra sao, thì Bối Ngọc Nhi lúc này lại lên tiếng, cô xấu hổ cúi đầu, "Bác gái, không phải do Phong Nam, là do cháu không cẩn thận.." Cô vừa nói vừa bất giác đưa bàn tay nhỏ thon lên che đi mấy dấu hôn đỏ trên cổ do Đỗ Phong Nam kia để lại...
Thật là xấu hổ muốn chết...
Mẹ Đỗ lắc đầu, lại nói: "Hầy, con đừng cứ nói giúp cho thằng Phong Nam, con trai bác cái thằng này thật sự không biết nghĩ cho con mà, nó không biết con còn phải lên ống kính sao chứ?"
Đỗ Phong Nam cầm ly sữa trên tay, định đưa qua cho Ngọc Nhi, thì lại bị ánh mắt của mẹ ruột như dao phi tới, "Đỗ Phong Nam, con cái cầm thú này, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả..."
Đỗ Phong Nam thật sự muốn hóa đá, chỉ có mấy cái dấu vết bé xíu à, dùng phấn che đi cũng được mà, sao mẹ anh lại làm quá lên thế chứ, anh chép miệng một cái, "Mẹ, mẹ nghe con gải thích..."
Ai mà biết sắc mặt của bà lại căng hơn, mắng anh: "Con còn muốn giải thích, giải thích chỉ là ngụy biện cho chính bản thân con thôi...."
"Được rồi, được rồi, là lỗi của con, là con sai rồi, con xin lỗi..." Đỗ Phong Nam buồn bực nói, thật là anh là con trai ruột đấy, vậy mà còn chưa cưới cô về, mẹ anh cái gì cũng chỉ có con dâu...
Anh bất giác nhìn qua cô gái của anh, ai biết lại chính là nhìn thấy bộ mặt có bao nhiêu là đắc ý của cô, rõ ràng tối qua cả anh và cô cùng nhau, thế mà bây giờ người bị mắng lại là anh..
Bối Ngọc Nhi vẫn thản nhiên nở một nụ cười tươi như ánh nắng, cô cầm miếng sandwich khác đưa tới trước mặt anh, "Phong Nam, anh cũng ăn một chút đi, đừng có nghĩ đến chuyện tối qua nữa... em không trách anh."
Đỗ Phong Nam ngẩn ra, cô gái này cười lên thật sự rất đẹp, cô như một bông hoa mặt trời trong nắng vậy, anh đưa tay lấy bánh mì từ tay cô, "Cảm ơn em."
Trong lòng cũng so đo với Bối Ngọc Nhi, cô từ lúc đến đây làm cho mẹ anh vui như vậy nên vẫn là bỏ qua cho cô thì hơn, sau này cơ hội dạy dỗ em, anh còn rất nhiều, anh nghĩ.
Mẹ Đỗ lúc này mới hòa hoãn một chút nói chuyện với con trai bà, "Phong Nam, một lát con đưa mẹ đến chùa Tĩnh Tự nhé."
"Được ạ, Ngọc Nhi cũng ở gần đó, vừa hay con đưa cô ấy về nhà."
Mẹ Đỗ ngạc nhiên, "Đưa con bé về nhà? Các con không cùng sống với nhau sao?"
"Mẹ, chuyện này thật sự có chút khó...chúng con còn chưa kết hôn...sau này rồi suy xét đến việc đó cũng không muộn.." Đỗ Phong Nam khó xử nói. Anh làm sao mà dám nghĩ đến chuyện này chứ, anh và cô chỉ mới xác định quan hệ, chuyện sống chung cần phải cân nhắc một chút...
Mẹ Đỗ nghe câu trả lời của con trai xong, lại không hài lòng chút nào, bà nhanh chóng phản bác ý kiên của an, "Sao có thể sau này mới suy xét chứ? Ngọc Nhi sống một mình nguy hiểm biết bao, con không biết có rất nhiều Fan cực đoan sao!? Con phải nói Ngọc Nhi dọn đến chung cư với con đi."
"Mẹ, tim của mẹ không tốt, mẹ đừng kích động, con sẽ sắp xếp tốt chuyện này mà." Đỗ Phong Nam thực sự lo lắng nói, mẹ của anh mắc bệnh tim, thật không thể làm bà kích động, cuối cùng anh chỉ có thể thỏa hiệp.
...
Đến trưa, Đỗ Phong Nam đưa Bối Ngọc Nhi đến chung cư của cô, cả hai cùng nhau bàn bạc về đề nghị của mẹ anh lúc sáng, chuyện này mẹ anh nói thật sự cũng không phải là không có lý.
Bối Ngọc Nhi lên tiếng trước tiên, "Phong Nam, em không dọn đến cùng chung cư với anh đâu." Cô đương nhiên biết mình đang làm gì, cô và anh tình cảm chỉ vừa là xác định, nói đúng hơn là cả hai cùng thử tìm hiểu nhau mà thôi, mặt khác cũng để đối phó báo chí một phần, bảo cô đến nhà anh sống chung thật sự có chút không phù hợp.
Đỗ Phong Nam lúc này mới thuận tay lấy một tập kịch bản đưa cho cô, anh nói: "Ngọc Nhi, đây là công ty sắp xếp cho em, dù sao anh và em cũng là tình nhân trước mặt công chúng rồi, không bằng bây giờ em cứ vậy mà đi tới thôi, anh ở phía sau hậu thuẫn cho em."
Anh tựa mình ra sofa, nhàn nhạn giải thích cho cô hiểu, "Sống chung cũng là một thế lợi cho em đấy, thứ nhất em sống ở chỗ anh có thể bảo đảm an toàn mọi lúc, thứ hai em cũng có thể lấy chuyện này tung tin cho nhà báo một ít tư liệu để tạo xu thế, đảm bảo độ hot của em sẽ tăng lên. Em nghĩ xem, quan hệ của anh và em đã vậy rồi, sống chung cũng không phải là tệ lắm đâu, anh cũng có nhiều thời gian ở cùng em."
Bối Ngọc Nhi trầm mặc không nói chuyện, thật ra Đỗ Phong Nam nói cũng đúng, cô muốn đứng vững trong làng giải trí, thì chỗ dựa như anh thật sự không thể thiếu, mà lại nếu như chuyện này có thể khiến bác Đỗ mẹ anh vui vẻ, vậy cô cũng không cần do dự, cứ đồng ý, đến đâu thì lại hay đến đó..
Suy nghĩ một lúc, cô liền gật đầu với anh, "Được, em đồng ý.."
Đỗ Phong Nam nở một nụ cười hài lòng, "Như vậy mới là Ngọc Nhi của anh chứ."