Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 339




Nội dung hình ảnh dài là sau thời điểm video ở sân bay, Hạ Dĩ Đồng và Lục Ẩm Băng đang ngồi trong nhà nói chuyện hằng ngày.

Ảnh là những hình vẽ phác thảo, yêu quái nghìn tay cũng không vẽ nổi bức tranh này trong ba, bốn tiếng, một bộ tranh hoàn chỉnh, sống động đến từng chi tiết.

Hạ Dĩ Đồng đang nằm trên giường nghịch điện thoại với vẻ mặt lo lắng -【Làm sao bây giờ? Có người quay video lại rồi.】

Lục Ẩm Băng thư thái dựa đầu giường và uống ly sữa -【Quay thì sao? Sợ gì? Chẳng phải tối hôm đó em rất chủ động sao?】

Hạ Dĩ Đồng -【Làm sao bây giờ? Cần công khai không nhỉ?】

Lục Ẩm Băng -【Công khai hay không, tên đã lên dây, có thể không bắn sao?】Vẫn là điệu bộ ung dung, nhàn hạ ấy.

. . .

Lục Ẩm Băng đang ngủ thì thấy giường rung rung, cô mở mắt ra, thấy Hạ Dĩ Đồng mới sáng sớm đã thức giấc, nhìn chằm chằm điện thoại rồi cười như điên dại.

Lục Ẩm Băng: ". . ."

Sau khi Hạ Dĩ Đồng giành thành công chiếc ghế của phu nhân Bám chặt Băng Hạ không lơi lỏng, ngay lập tức xếp thứ tư trong hàng chờ, phu nhân Băng Hạ quả nhiên là nổi tiếng trong hội, không những vậy, có vẻ như còn nổi tiếng ra ngoài hội, đồng thời còn kéo theo hội fan không ngừng lớn mạnh, một người chống nửa bầu trời fan CP. Hôm qua, sau khi video lộ ra, lập tức tăng hơn 10 vạn fan, thế này chắc sẽ đạt mốc 100 vạn trong hai ngày tới thôi.

Fan theo dõi cô thì cô cũng theo dõi fan.

Lúc Hạ Dĩ Đồng vừa theo dõi đối phương, một bài đằng Weibo chỉ có mười mấy bình luận, đa số là mười mấy, lúc nhiều nhất cũng không vượt quá một trăm, hiện tại tùy tiện một bài cũng hơn một nghìn bình luận, bài đăng có hình ảnh là mẩu truyện tranh còn hơn năm nghìn bình luận, lượt tương tác còn tốt hơn so với nhiều người nổi tiếng kahcs.

Tay Lục Ẩm Băng vuốt ve lưng Hạ Dĩ Đồng, cảm thấy chỗ nào mềm mại thì véo một cái, còn chưa mở hẳn mắt, cứ thể hỏi thăm: "Xem gì thế? Mấy giờ rồi?"

"7h35" Hạ Dĩ Đồng nói.

"Mới ngủ được bốn tiếng mà em đã xem điện thoại rồi?" Lục Ẩm Băng không hài lòng.

Hạ Dĩ Đồng cau mày khi thấy cô véo đau hơn, bèn ấn tay đối phương xuống, nhẹ giọng kêu thán "đau". Lục Ẩm Băng nhìn cô, thế mà sắp khóc đến nơi rồi.

Nhưng cô chẳng mảy may bận tâm: "Vừa cầm được chiếc cúp ảnh hậu mà đã dám diễn trước mặt chị rồi?"

Hạ Dĩ Đồng phì cười.

Giỏi lắm, trước mặt chị mà dám diễn kịch giả bộ đáng thương, tội tăng một bậc.

Không thể véo một chỗ, nên lần này Lục Ẩm Băng đổi chỗ véo, chuyển sang phần thịt mềm mại khác: "Này thì diễn kịch trước mặt chị, này thì nghịch điện thoại, sáng sớm không ôm chị mà lại đi ôm cái điện thoại?"

Hạ Dĩ Đồng: "Em sai rồi."

"Em..." Lục Ẩm Băng vẫn còn giận, nhưng lời chưa nói hết thì Hạ Dĩ Đồng đã nhào tới, cả tay và chân đều ôm trên người cô, không kẽ hở. Dù sao thì cũng là một người phụ nữ cao mét sáu mấy, nhẹ cân nhưng sức lực không phải vừa, Lục Ẩm Băng giãy giụa hai lần, vậy mà không giãy được, buồn bực nói: "Em, con mẹ nó... Buông ra!"

Chân Hạ Dĩ Đồng quắp lên người cô như khỉ ôm cây, vòng tay siết chặt hơn, ôm lấy cổ Lục Ẩm Băng, cổ Lục Ẩm Băng không cử động được, giận dữ nói: "Em dám bạo lực gia đình với chị? Gan to hơn rồi ha?"

Hạ Dĩ Đồng càng ra sức siết, chỉ cười, không nói câu nào.

Lục Ẩm Băng tức giận cạy từng ngón tay cô, ý định ban đầu chỉ là muốn đe dọa Hạ Dĩ Đồng khiến đối phương biết khó mà lui, chứ cô không dám dùng sức nhiều, đối phương đau tay thì cô đau lòng.

Không ngờ Hạ Dĩ Đồng chỉ khẽ động ngón tay hai lần, buông Lục Ẩm Băng ra, "Chị à, tới xoạc em đi."

Lục Ẩm Băng đứng hình một lúc, một lúc sau mới tìm lại được giọng của mình: "Trời ạ, sao giờ em có thể vô liêm sỉ như vậy hả?"

Hạ Dĩ Đồng: "Nhịn hơn nửa năm rồi, chị thông cảm."

Lục Ẩm Băng nhìn cô, khóe miệng cong lên, lại hạ xuống, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Hạ Dĩ Đồng cũng bật cười theo, vùi mặt vào ngực Lục Ẩm Băng: "Chị quên chuyện này đi nhé, chữ tự nhiên chạy ra khỏi miệng."

"Quên sao được, hai ngày nay mấy chữ này chạy ra khỏi miệng em bao lần rồi, lần nào chị cũng nhớ kỹ." Lục Ẩm Băng nói.


Hai người nằm trên giường cười nửa ngày, càng ngắm nhìn đối phương càng muốn cười, chẳng khác gì bệnh nhân tâm thần.

Cuối cùng, Lục Ẩm Băng đáp ứng nguyện vọng Hạ Dĩ Đồng, ăn sạch sẽ từ đầu tới chân.

Sau một hồi bận rộn mệt mỏi, lại chìm vào giấc ngủ, không có lịch trình, không có chuyện ưu phiền, hai người ở cùng nhau, ngày đêm điên đảo, mơ mơ màng màng.

Lần tỉnh dậy tiếp theo đã là mười giờ. Hôm qua, sau khi tiễn Liễu Hân Mẫn về nước, hai người đã đi ăn bữa tối thịnh soạn ở bên ngoài, nên giờ vẫn chưa đói lắm, Hạ Dĩ Đồng cầm chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường ngủ, Lục Ẩm Băng nhìn đối phương dán mắt vào điện thoại nên rất không hài lòng, hừ mạnh một tiếng.

Hạ Dĩ Đồng: "Em xem chút thôi."

Một giây sau, Lục Ẩm Băng thúc giục: "Xem xong chưa?"

Hạ Dĩ Đồng: "Xong rồi xong rồi, mười giờ bốn phút."

Hai người cứ thế nằm trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà, như hai đứa ngốc. Lục Ẩm Băng: "Chúng ta như này có phải trông giống hai đứa thiểu năng không?"

Hạ Dĩ Đồng: "Hình như cũng giống."

Lục Ẩm Băng: "Đưa điện thoại cho chị, rốt cuộc nãy em xem cái gì?"

Hạ Dĩ Đồng đặt điện thoại lên gối, nằm úp xuống, dưới ánh mắt ghét bỏ của Lục Ẩm Băng, mở Weibo ra, trang chủ phu nhân Bám chặt Băng Hạ không lơi lỏng, đưa mẩu truyện tranh mới được cập nhật hai tiếng rưỡi trước cho cô xem.

Lục Ẩm Băng: "Đây là cái quái gì vậy, vẽ chị và em à? Trong bức vẽ này chị trông cũng cỡ 1m8, cũng ổn đó chứ. Sao chân em ngắn vậy, hahaha rõ ràng dài thế này cơ mà."

Hạ Dĩ Đồng: "Để phân biệt em với chị đó, nên vẽ vậy cho rõ."

Lục Ẩm Băng khinh thường: "Phân biệt người với người không phải dựa vào chân dài hay ngắn, cái người vẽ bức tranh này trình độ kém quá."

"Phải phải phải." Hạ Dĩ Đồng hùa theo, "Không có trình độ, nhưng mà có tấm lòng, có thể tha thứ, dù sao cũng là fan CP có tiếng của chị với em, nếu không có cô ấy thì chúng ta cũng không có nhiều fan CP đến vậy."

Xin lỗi Băng Hạ nha.

Lục Ẩm Băng: "Kéo tiếp xuống dưới đi, xem hết cái này."

Hạ Dĩ Đồng nhìn Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng trừng mắt lại, theo sự hiểu biết của cô về Lục Ẩm Băng, nếu cô dám nhìn Lục Ẩm Băng một lần nữa, Lục Ẩm Băng sẽ ra tay hành hạ cô, vì mạng sống của chính mình, tốt hơn hết là cô không nên trì hoãn chủ đề này.

Lục Ẩm Băng đọc xong truyện tranh, điện thoại đã nằm trong tay Lục Ẩm Băng từ lúc nào không hay, cô đang đọc bình luận, miệng há thành hình chữ O, hiển nhiên là không biết gì về văn hóa ship CP đồng nhân trong nước.

Nghĩ lại thì đúng Lục Ẩm Băng rất hiếm khi coi mấy chuyện bát quái, chăm chỉ theo đuổi sự nghiệp, sau đó là theo đuổi Hạ Dĩ Đồng, làm gì có thời gian rảnh rỗi theo dõi mấy thứ trong văn hóa đồng nhân.

Hạ Dĩ Đồng nhìn biểu cảm giật mình mới lạ của Lục Ẩm Băng, cảm thấy rất đáng yêu, trong mắt như chứa ngàn vì sao.

"Đáng yêu, muốn xoạc, câu sao trông quen quen thế nhỉ? Là ý gì đây ta?" Lục Ẩm Băng không phải Lục Ẩm Băng của trước kia, Hạ Dĩ Đồng đã tô lên tờ giấy trắng của cô vô vàn sắc thái, "Tiểu Tây còn lừa chị, nói là ý muốn cổ vũ, lúc nào về nhất định phải phạt con bé đấy mới được!"

"Tại sao những người muốn xoạc em lại nhiều hơn so với chị? Là chị không nổi tiếng bằng em à? Hay là do chị lớn tuổi? Khum khum, sao mấy người này dám nghĩ bậy bạ vậy, vô liểm sỉ, chúng ta là người mà bọn họ muốn là xoạc được sao? Phi phi, không đời nào, nghĩ còn chẳng dám nghĩ. Phải report!"

Hạ Dĩ Đồng giật mình, nhìn thấy Lục Ẩm Băng đọc được bình luận "Đáng yêu, muốn xoạc" xong muốn report, rồi lại bối rối trước lựa chọn "Tục tĩu khiêu dâm" hay là "xúc phạm cá nhân tôi", cái nào cũng đúng, không những người ta muốn lột đồ mình mà còn muốn lột đồ vợ mình, vừa là tục tĩu khiêu dâm vừa là xúc phạm người thân, cô phân vân ba giây, dứt khoát chọn "Tin tức phạm pháp."

Lục Ẩm Băng nghiêm túc giải thích: "Chị cảm thấy bọn họ không chỉ phạm pháp, còn phạm tội! Là những phần tử phạm tội tiềm ẩn trong xã hội!"

Hạ Dĩ Đồng phì một tiếng, hahaha, suýt chút nữa cười lăn xuống giường.

Lục Ẩm Băng nhìn cô, Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng nín cười, chui trong chăn phát ra tiếng cười khúc khích, lăn lộn trên giường.

Lục Ẩm Băng lạnh lùng tắt màn hình điện thoại, Hạ Dĩ Đồng chỉ còn lộ phần tóc đen ra ngoài, Lục Ẩm Băng tính xoa đầu đối phương một chút, vẻ mặt hóa dịu dàng.

Quá khứ của em thiếu vắng những tiếng cười giòn giã như này, từ lần gặp em vào ngày hôm đó, chị sẽ bù lại cho em gấp đôi, gấp mười, gấp trăm lần.

Lục Ẩm Băng: "Nhiều bình luận thật đó, không đọc hết được, còn mẩu truyện tranh nào khác không?"

"Có chứ, trong Weibo của bạn đó có rất nhiều luôn, chị kéo một chút là thấy mà." Hạ Dĩ Đồng nói, thò đầu ra khỏi chăn, chỉ vào màn hình điện thoại.

"Người này tình cảm quá nhỉ?"

"Cũng không hẳn, lúc hai chúng ta chưa quen nhau, cô ấy đã nhiệt tình vẽ truyện rồi, bây giờ danh tiếng chúng ta lớn dần, các bên quảng cáo cũng tìm tới cô ấy, cô ấy đều từ chối, cứ lẳng lặng như vậy bày tỏ tình cảm."

"Có còn kiểu người này nữa hả?"

"Fan CP đó."

"Ỏ." Lục Ẩm Băng không hiểu nhiều về tình cảm của fan CP, nhưng cô biết họ cũng giống như fan minh, họ đều yêu mến một người mà chính họ cũng chưa từng gặp, điểm khác duy nhất chính là Fan CP yêu mến hai người.

"Em đề nghị chị xem từ đầu, ảnh hồi đầu có thể hơi nhức mắt một chút." Hạ Dĩ Đồng nói, trình độ hội họa của phu nhân trong là cả một quá trình trưởng thành, sáu năm đủ để một người mới tập vẽ vòng tròn có thể trở thành một họa sĩ tuyệt vời.

"Ừ." Lục Ẩm Băng kéo tới bài đăng đầu tiên trên Weibo, từ từ xem.

Hạ Dĩ Đồng giải thích cho cô một số thuật ngữ trên internet và ý nghĩa của chúng vào thời điểm đó. Lục Ẩm Băng lắng nghe những kiến thức lỗi thời này với thái độ thích thú. Đồng thời trong lòng âm thầm ghi thù Tiểu Tây, những năm đó Tiểu Tây đã ngấm ngầm can thiệp biến tướng ý nghĩa của chúng, mặc dù không ảnh hưởng tất cả nhưng không thể dễ dàng bỏ qua cho con bé đó như vậy được.

"Tiểu Tây?" Lục Ẩm Băng còn chưa dứt câu, Hạ Dĩ Đồng đột nhiên giật mình, nói, "Có cái này em phải nói cho chị biết."

Lục Ẩm Băng: "Chuyện gì?"

Hạ Dĩ Đồng thừa nước đục thả câu, nghiêm túc nói: "Chị chuẩn bị tinh thần thật tốt nhé."

Lời nói của Lục Ẩm Băng không khiến người ta sốc tới chết thì đó không phải là Lục Ẩm Băng: "Tiểu Tây mắc bệnh hiểm nghèo à?"

Tác giả có đôi lời muốn nói: Tiểu Tây: Sếp à, em trêu chị có chút mà chị đã rủa em chết sớm vậy? Uổng cho công sức em quan tâm chị suốt thời gian qua!

Lục lão sư: Em dạy chị là muốn xoạc có nghĩa là đáng yêu thì em coi đây là quan tâm à?!!!

Tiếp theo là chuỗi hoạt động thường ngày – trở về Trung Quốc – diễn xuất + cuộc sống thường nhật + hoàn thành + một đống phiên ngoại.