Hạ Dĩ Đồng vội uống hai ngụm canh, ép nụ cười trên môi xuống.
Bà mẹ vợ này thật thú vị, trước đây tại sao không nhận ra ngoài việc thích xem phim thì bà ấy còn thích đánh Lục Ẩm Băng, đặc biệt là mối quan hệ mẹ con họ, hiểu rõ nhau, nên mỗi cú đánh đều rất chuẩn xác. Cuối cùng cũng biết nguyên nhân của tính cách nóng nảy và thích nổi giận của Lục Ẩm Băng từ đâu mà ra.
Một tia hàn quang phát ra từ Lục Ẩm Băng, Hạ Dĩ Đồng cúi đầu ngoan ngoãn uống canh, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của cô.
Chị ấy vừa bị Liễu Hân Mẫn hạ một cú, nếu mình mà không ngồi yên thì nhất định Lục Ẩm Băng sẽ giận chó đánh mèo. Hạ Dĩ Đồng bị kẹp giữa bạn gái và mẹ vợ, chật vật để tồn tại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình.
Thường thì, nếu Liễu Hân Mẫn đánh cú này như vậy, Lục Ẩm Băng cũng không phải không có khả năng đáp trả, nhưng Hạ Dĩ Đồng ở bên cạnh, có những lời không thể nói ra, chỉ đành hứng trọn cú đánh này.
Già rồi thì sao? Già thì chững chạc chứ sao, biết nóng biết lạnh, biết yêu thương giúp đỡ người khác, sẽ không nổi giận vô cớ. Có cái rắm, ai già chứ, cô có già thì cũng đâu già bằng mẹ cô? Bà ấy từng này tuổi rồi vẫn còn quấn quýt bên ba cô, mình mới có ba mươi tuổi!
Lục Ẩm Băng tức giận, làm một phát hết ba bát canh gà, ăn hết ba bát cháo đen, cẩn thận bù đắp những hao tổn tối qua.
Những món còn lại đều ăn rất ít, một phần là vì uống no canh rồi, một phần là vì ôm bụng tức đến no rồi. Hạ Dĩ Đồng ăn ngon lành, Liễu Hân Mẫn mời cô ăn cái gì thì cô liền ăn cái đó, lễ phép thân thiện mà không mất đi phép lịch sự, rất giống dáng vẻ của một người con rể tới nhà mẹ vợ.
Trong quá trình này, Lục Ẩm Băng cảm thấy hơi lạ, thái độ của Liễu Hân Mẫn với Hạ Dĩ Đồng tốt hơn nhiều so với lúc còn ở nhà, trước đây không phải là không tốt, chỉ là không có tốt như vậy. Không giống như đang nhìn con rể, mà giống như đang nhìn con gái ruột của mình.
Đặc biệt là khi Liễu Hân Mẫn múc món ăn cho Hạ Dĩ Đồng mà hoàn toàn bỏ quên bản thân mình, cô cảm thấy vừa vui vừa ghen tị.
Mặc dù cô đã no, nhưng mẹ cô không thèm nhìn cô ấy một cái.
Bữa tối bổ thận tư âm đã tới hồi kết, Hạ Dĩ Đồng giơ bát từ chối Liễu Hân Mẫn gắp thức ăn tới, Liễu Hân Mẫn nói được rồi, đồng thời đặt bát đũa xuống, rồi mới quay ra nói với Lục Ẩm Băng: "Mau dọn dẹp đi chứ."
Sau khi bị bỏ rơi hoàn toàn trong nửa cuối chặng đường, Lục Ẩm Băng bất đắc dĩ dọn bàn, Hạ Dĩ Đồng đứng dậy muốn giúp đỡ, Liễu Hân Mẫn kéo Hạ Dĩ Đồng sang bên cạnh, Hạ Dĩ Đồng quay đầu nhìn Lục Ẩm Băng, gửi gắm một ánh mắt an ủi "Em sẽ quay lại ngay".
Lục Ẩm Băng: ". . ."
Chẳng có ai quan tâm , chẳng ai yêu thương, chỉ là một ngọn cỏ ven đường thôi.
Đặt bát đũa vào máy rửa bát, lau sạch bàn, hai người đó vẫn đang thì thầm to nhỏ. Liễu Hân Mẫn quay lưng về phía Lục Ẩm Băng, còn Hạ Dĩ Đồng đứng bên cạnh, Liễu Hân Mẫn thường xuyên quay đầu, mỗi lần bà ấy nói xong, Hạ Dĩ Đồng sẽ nhìn về phía Lục Ẩm Băng. Vì vậy Lục Ẩm Băng kết luận rằng họ đang nói về mình.
Đúng vậy, ngoài bản thân mình ra, hai người kia không có gì để nói cả, phải không?
Sau khi trò chuyện xong, Liễu Hân Mẫn vỗ nhẹ vai Hạ Dĩ Đồng rồi đi vào phòng.
Lục Ẩm Băng ngồi trên ghế sofa, chân dài đặt lên bàn trà, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hạ Dĩ Đồng đi đến gần, hôn nhẹ vào mặt cô ấy. Lục Ẩm Băng không mở mắt, lười biếng nói: "Đã thảo luận xong vấn đề quân sự với mẹ chị chưa?"
"Vấn đề quân sự gì chứ," Hạ Dĩ Đồng ngồi bên cạnh cô ấy, cười nói, "Chỉ nói muốn em chăm sóc chị thật tốt, không nói gì khác cả."
"Ừ hử?" Giọng điệu Lục Ẩm Băng hờ hững.
"Ghen à?" Hạ Dĩ Đồng ôm vai cô ấy, lắc trái phải.
"Ừ, ghen đấy." Lục Ẩm Băng khá thẳng thắn.
"Ghen với ai?"
"Ghen cả hai, em và mẹ chị." Lục Ẩm Băng tính lăn vào lòng Hạ Dĩ Đồng như một cách trả thù, Hạ Dĩ Đồng chưa kịp nói gì, cô tự mình ngồi dậy, "Chờ một lúc nữa lăn, ăn quá nhiều, buồn nôn."
Hạ Dĩ Đồng: "Em cũng thế, ăn nhiều quá."
"Chị thấy mỗi lần mẹ chị gắp thức ăn cho em, em ăn rất vui vẻ mà." Lục Ẩm Băng bày tỏ nỗi ủy khuất của mình, không nói rõ được là ghen tị với Liễu Hân Mẫn nhiều hơn hay với Hạ Dĩ Đồng nhiều hơn.
Hạ Dĩ Đồng: "Đó là mẹ chị mà, mẹ chị gắp tới, em dám không ăn sao?" Hạ Dĩ Đồng còn nhấn mạnh vào chữ "chị."
Lục Ẩm Băng khẽ hừ, trên mặt để lộ chút biểu cảm bị lấy lòng.
Hạ Dĩ Đồng tiếp tục cố gắng: "Em cảm thấy em chính là thể diện của chị, nên ở trước mặt mẹ chị cần biểu hiện tốt, để mẹ chị thấy chị quản lý gia đình chuẩn chỉnh như nào, chiều chuộng vợ yêu ra làm sao."
Lục Ẩm Băng nói: "Đừng nịnh nữa."
Nhưng miệng vẫn cong lên.
Coi như là em giỏi dỗ dành.
Ở chung với Lục Ẩm Băng lâu như vậy, Hạ Dĩ Đồng đã bắt trúng tập tính sinh hoạt của chú mèo họ Lục, biết mỗi sợi lông cô sẽ dựng lên theo hướng nào, biết cách để vuốt phẳng những sợi lông dựng ngược đó. Cơ mà cũng không thể để Lục Ẩm Băng biết được suy nghĩ trong lòng này của cô, nếu không con mèo ấy sẽ giơ vuốt cào người, không thấy máu sẽ không thu vuốt, rất đau.
Trong mắt Hạ Dĩ Đồng hiện lên ý cười mờ nhạt, giơ tay sờ lên bụng mèo lười: "Đi nào, chúng ta đi dạo đi, cho tiêu cơm."
Trời vẫn chưa tối hẳn, Lục Ẩm Băng bước tới cửa nhìn xung quanh, mặt biển phía đông vẫn còn đường tờ mờ sáng, ánh sáng điểm trên mặt biển, phóng tầm mắt ra xa vẫn có thể thấy những bóng người lấp ló.
Được thôi, đi dạo nào.
Ở trong nước làm gì có cơ hội đi dạo thoải mái như này.
Ở trong phòng cả một ngày, không khí ẩm ướt của biển khiến tinh thần hồi sinh, Hạ Dĩ Đồng bước nhanh về phía trước, mở cổng ra bãi biển bên ngoài, không kìm được mình mạnh mẽ hít một hơi thật sâu, quay đầu cười nói với Lục Ẩm Băng: "Lâu rồi em không thấy thoải mái như vậy."
Lục Ẩm Băng thường thấy, chậm rãi đi phía sau, bước tới bên cạnh cô, nhìn về biển lớn trước mặt: "Đợi đến lúc em nghỉ liền ba bốn tháng sẽ không thấy như vậy nữa."
Hạ Dĩ Đồng không chút suy nghĩ, bèn đáp lại: "Không biết nữa, có chị ở bên cạnh thì cho dù nghỉ ba bốn năm cũng không thấy nhàm chán."
"Chỉ có ba bốn năm thôi à?"
"Ba bốn mươi năm." Hạ Dĩ Đồng lại đổi giọng, "Cả một đời."
Lục Ẩm Băng mỉm cười.
Cô nhón chân lên phóng tầm mắt về phía xa, có hai bóng đen hình người ở đằng xa, hai người sánh bước, rồi dừng lúc đã ở trong nước, Lục Ẩm Băng hỏi: "Em đoán xem hai người bọn họ... đang làm gì?"
Hạ Dĩ Đồng nhìn theo ánh mắt của cô, híp mắt lại: "Đang bơi?"
Lục Ẩm Băng: "Ai biết."
Hạ Dĩ Đồng không nói gì, chỉ nghe thấy Lục Ẩm Băng thở dài một tiếng, tự nhủ: "Ai mà biết chứ."
"Chị thường thở dài như vậy à?" Hạ Dĩ Đồng hỏi cô.
"Hử?" Lục Ẩm Băng nhăn mày nhìn cô.
Hạ Dĩ Đồng tự nhiên đưa tay lên vuốt nhẹ chỗ giữa hai lông mày của cô, đối mặt với ánh mắt của Lục Ẩm Băng, cô nói đùa: "Chị thấy em là thở dài, em nên nghĩ như nào đây?"
Lục Ẩm Băng giải thích: "Tôi không -----"
"Suỵt." Ngón tay Hạ Dĩ Đồng trượt xuống, dừng lai giữa môi cô, nhẹ nhàng nói, "Không cần nói, em biết mà."
Lục Ẩm Băng nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, Hạ Dĩ Đồng cũng nhìn thẳng vào mắt đối phương, ánh mắt ấm áp và kiên định, hiệu quả hơn bất kỳ ngôn ngữ nào. Cảm giác an tâm chưa từng có lan tỏa như dòng nước ấm, cô thả lỏng cơ thể, không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào khi tiến vào trong vòng tay Hạ Dĩ Đồng.
Hạ Dĩ Đồng nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy cô, khiến cô thư thái nhắm mắt lại.
Hạ Dĩ Đồng: "Em đến đây không phải để đưa chị quay về. Chỉ đơn giản là em muốn gặp chị, nhìn thấy chị sống tốt ở đây như thế này, em cũng thấy yên tâm rồi."
Lục Ẩm Băng nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Hai người ôm nhau bên hàng rào một lúc, hai bóng người kia đã bơi lên bờ. Hai người chuyển qua nắm tay nhau đi trên bãi cát. Hạ Dĩ Đồng nói, Lục Ẩm Băng nghe.
"Đóng máy bộ phim vừa rồi, em có một tháng nghỉ ngơi, em sẽ ở đây với chị."
"Không biết chị có chú ý đến tin tức của em không, đó là một bộ phim tình yêu."
Hạ Dĩ Đồng vừa nói xong lại "À" một tiếng, "Em quên mất, em đã nói với chị rồi. Nghê Tư Định, đúng không?"
Lục Ẩm Băng không hài lòng véo nhẹ vào đầu ngón tay của cô.
Hạ Dĩ Đồng đá chân lên cát một cái, trạng thái tinh thần trông rất vui vẻ: "Không phải, chị kết bạn với em từ bao giờ nhỉ, em không có ấn tượng gì cả, có phải trước khi rời đi, chị đã để lại một tài khoản phụ để liên lạc với em không?"
Mặt Lục Ẩm Băng biến sắc, hất tay Hạ Dĩ Đồng ra, bước về phía trước.
Người cao chân dài, cố ý bỏ Hạ Dĩ Đồng lại phía sau, Hạ Dĩ Đồng thong thả đuổi theo hai bước, Lục Ẩm Băng tăng tốc chân, Hạ Dĩ Đồng dốc sức chạy theo, hai người một người chạy một người đuổi, tình hình ngược lại so với tối hôm qua.
Lục Ẩm Băng chạy được tối thiểu một dặm mới dừng lại, không nói lời nào, để Hạ Dĩ Đồng cầm tay mình, còn giả vờ vùng vẫy hai lần.
Hạ Dĩ Đồng: "Em sai rồi, em quên mất, chị nói em nghe đi."
Lục Ẩm Băng lạnh lùng ba phút, khó chịu nói: "Năm 2016, vừa mới gia nhập ekip của Tần Hàn Lâm. Có một buổi sáng, em không tới phim trường, chị đành dùng acc clone add Wechat của em, muốn hỏi tại sao em không tới phim trường. Sau đó Tiểu Tây hỏi được rồi, tài khoản này của chị vẫn chưa kịp phát huy tác dụng."
Ánh mắt Hạ Dĩ Đồng như nhớ ra cái gì.
Lục Ẩm Băng liếc cô: "Nhớ rồi chứ?"
"Ò, hình như nhớ lại một chút." Hạ Dĩ Đồng nhẹ nhàng gật đầu, thật ra trán đã đổ mồ hôi lạnh, rồi xong, cô chẳng có chút ấn tượng nào với chuyện này, hi vọng Lục Ẩm Băng đừng tiếp tục hỏi về nó nữa.
Nhưng không hỏi tới cùng thì chắc chắn đó không phải Lục Ẩm Băng, quả nhiên, cô tiếp tục truy hỏi: "Em còn nhớ hôm đó tại sao em không tới phim trường không?"
Thay vì cố gắng vạch trần sự thật một cách rõ ràng, tốt hơn hết là nên khẳng định, biết đầu mèo mù vớ phải cá rán.
Hạ Dĩ Đồng: "Hôm đó người đại diện gọi điện cho em, thảo luận một chuyện lớn."
Lục Ẩm Băng nhìn cô.
Hạ Dĩ Đồng cười ngây ngốc nhìn lại.
Lục Ẩm Băng cũng cười, sau đó véo hai bên má Hạ Dĩ Đồng, cắn răng: "Gan em càng ngày càng lớn nhỉ, trước mặt chị mà dám trợn mắt nói dối như vậy à."
"Đau đau đau đau đau đau." Hạ Dĩ Đồng thảm thiết kêu rên, nhưng không dám giãy dụa. Cố gắng tìm kiếm vị cứu tinh, điện thoại trong túi cô vang lên, vội vàng cầm lấy, Lục Ẩm Băng tạm thời thả lỏng tay.
Hạ Dĩ Đồng nhìn cái tên hiển thị, nhất thời không vui nổi, thà để Lục Ẩm Băng bóp chết luôn cho rồi.
Lục Ẩm Băng: "Ai đấy?"
Hạ Dĩ Đồng đưa điện thoại cho cô: "Chị tự nghe đi, Tiết mama đó, chắc là sắp gửi đơn từ chức cho chị rồi."
Lục Ẩm Băng: "? ? ?"
Lục Ẩm Băng ấn nút trả lời.
Tiết Dao không gào thét, rất bình tĩnh, ôn tồn nói: "Tôi muốn từ chức, đừng níu kéo tôi nữa."
Lục Ẩm Băng: ". . ."