Sớm muộn gì cũng nhét trả lại, Hạ Dĩ Đồng tự nhủ, nhưng vẫn không nhịn được, ra sức vò đầu Phương Hồi, bức xúc nói: "Đi."
"Chờ chút."
"Gì?" Hạ Dĩ Đồng ngoảnh lại, gì nữa? Muốn nhét cơm chó tiếp hay gì?
Phương Hồi muốn nói lại thôi.
Hạ Dĩ Đồng: "Nói mau, em học đâu ra cái kiểu bỏ dở câu chuyện thế hả?"
Phương Hồi nói: "Em nhìn thấy tin tức trên mạng, nói Lục lão sư bí mật kết hôn ở nước ngoài, đương nhiên em biết đối tượng kết hôn là chị..."
Phương Hồi còn chưa nói xong, Hạ Dĩ Đồng có cảm giác mình bị lấy lòng một chút, lời nói này có phải khiến người nghe khoan khoái không. Phương Hồi tiếp tục: "Lục lão sư có thể vui vẻ chụp ảnh cùng người khác, chẳng phải thể hiện trạng thái tinh thần của chị ấy đã gần khỏi hẳn."
Hạ Dĩ Đồng: "Hả, chị không hiểu ý em."
"Chị ấy vẫn chưa về, chị đã từng hỏi chị ấy tại sao chưa?" Phương Hồi nói.
Hạ Dĩ Đồng lắc đầu, cô không dám liên lạc với đối phương, làm sao dám hỏi bệnh tình Lục Ẩm Băng, chẳng may kích động chị ấy thì làm sao bây giờ?
Phương Hồi: "Em nói cho chị biết, chị cũng phải nghe em. Lục lão sư đã ra ngoài lâu như vậy, chị ấy có lý do để đi, và cũng cần có một lý do để trở về."
Hạ Dĩ Đồng: "Bởi vì chị, và cả sự nghiệp của chị ấy nữa, hai lý do này không đủ sao?"
Phương Hồi: "Không phải, chị vẫn không hiểu ý em, có câu thơ thế này 'Cận hương tình cánh khiếp, bất cảm vấn lai nhân', ở bên ngoài quá lâu sẽ dần trở nên ngốc nghếch, dễ sinh ra loại tâm lý này. Em không biết tại sao Lục lão sư lại phải ra ngoài, nhưng có thể mơ hồ đoán được, có những lúc, chị không nên quá đỗi bị động."
[Cận hương tình cánh khiếp, bất cảm vấn lai nhân: Càng tới gần làng lòng càng sợ hãi, gặp người xung quanh ngại chẳng dám hỏi gì. Hai câu trong bài thơ Độ Hán giang của Tống Chi Vấn. Chỉ về một người khi xa nhà quá lâu, lúc về lại quê hương - vốn là nơi từng rất quen thuộc, nhưng giờ lại cảm thấy bỡ ngỡ, e ngại, gặp người xung quanh (người làng từng gắn bó) mà lại nhút nhát chẳng dám nói câu gì.]
"Ý em là..." Trong đầu Hạ Dĩ Đồng xuất hiện một ý nghĩ to gan.
Phương Hồi đáp lại một cái like và một ánh mắt.
Hạ Dĩ Đồng: "Muốn chị đi tìm chị ấy?"
Phương Hồi: "Không hẳn, giữa hai người xảy ra chuyện gì thì em không biết, em chỉ cung cấp lối suy nghĩ cho chị thôi."
"Được rồi, chị sẽ cân nhắc." Hạ Dĩ Đồng như ngộ ra điều gì.
Nếu mình là Lục Ẩm Băng, sẽ nghĩ như nào? Mình bị bệnh, hoàn cảnh trong nước đối với mình mà nói cũng chỉ như cái lồng giam khổng lồ, nên mình muốn ra ngoài. Bây giờ mình khỏe chưa? Mình gần như khỏi hẳn, mình muốn quay lại đó sao? Nơi đó có người mình yêu, nhưng cái lồng đó lại mở cửa sao? Một bên là lồng giam, một bên là người yêu trong lồng, mình nên lựa chọn như nào?
Nếu như Lục Ẩm Băng thật sự giống lời Phương Hồi nói, về gần quê hương lại sinh ra tâm lý nhút nhát, vậy thì có lý do gì để mình không thoát khỏi cái lồng này, bay cùng Lục Ẩm Băng du ngoạn thế giới bên ngoài? Dù sao bây giờ cũng đang kỳ nghỉ, có một tháng.
Nhưng trước đó, cô muốn hỏi Lương Thư Yểu và mẹ Lục Ẩm Băng để xác nhận một chút, bây giờ Lục Ẩm Băng có thể gặp cô không, hay là để Lục Ẩm Băng tự mình xác nhận.
Tiết Dao ngẩng đầu nhìn sofa, Hạ Dĩ Đồng nằm bất động ở đó nửa tiếng rồi, rất ra dáng một lão hòa thượng ngồi thiền. Vừa nãy còn vuốt ve chiếc nhẫn, bây giờ không biết đang suy nghĩ gì, đến quýt cũng không thèm ăn.
Người bạn thứ tư đi thẳng tới sảnh Studio, Hạ Dĩ Đồng nghe điện thoại, lơ đãng chào Tiết Dao một cái rồi ra ngoài.
Hai người ra khỏi cửa Studio, đi xe của người bạn thứ tư, nên phải lòng vòng thêm mấy đường, lại lòng vòng... có gì đó lóe sáng trong mắt cô, cảm giác đang bị theo dõi rõ mồn một.
Người bạn thứ tư trêu chọc: "Đại minh tinh à, cậu nói xem đám chó săn kia có phải rất kính nghiệp không, cậu vừa ra khỏi cửa đã bám sát đuôi cậu rồi."
Hạ Dĩ Đồng: "Cậu còn nói, chắc chắn là người cậu gọi tới."
Người bạn thứ tư: "Còn đổ tại tớ, không cần biết là do ai, nhưng đầu các trang báo ngày mai chắc chắn là cậu."
Hạ Dĩ Đồng ngồi vào trong xe, nhìn nàng một cái, chửi nhỏ một câu, nghiến răng nghiến lợi: "Cậu hại chết mình rồi!"
Người bạn thứ tư: " ? ? ?"
Hạ Dĩ Đồng giận dữ nói: "Cậu cắt tóc còn có một mẩu như này, kiểu đé* gì mai đám truyền thông cũng tung tin mình đồng tính luyến ái."
"Cậu vốn dĩ là đồng tính luyến ái mà." Người bạn thứ tư phản xạ có điều kiện đáp trả, lập tức tỉnh táo, "Vcl? Tớ không muốn gia nhập tình tay ba của hai người đâu!!!"
"Không phải tình tay ba, là tình tay bốn, Lục Ẩm Băng còn có một người chồng bí mật kết hôn nữa."
"Cái quần què gì vậy, bây giờ cậu xuống xe còn kịp không?"
Hạ Dĩ Đồng lườm nàng: "Tại sao lại là mình xuống xe mà không phải cậu xuống xe?"
Người bạn thứ tư: "Nhảm nhí, đây rõ ràng là xe tớ mà, đương nhiên cậu mới là người phải xuống xe!"
Hạ Dĩ Đồng: "Mình hỏi mua xe của cậu được không?"
"Không được!" Người bạn thứ tư hét lên, "Lão tử đây là loại thấy tiền là sáng mắt sao? Mười triệu tệ, lập tức giao cho cậu!"
Hạ Dĩ Đồng ngồi thẳng, một giây sau khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, nói: "Lái xe đi."
Người bạn thứ tư thắt dây an toàn, nhìn lại mái tóc ngắn vàng kim của mình trong gương, trong lòng thầm oán thán, người ngay thẳng sắp phải chết đứng, sợ là sắp chết trên tay của tiểu cơ lão nhà Hạ Dĩ Đồng.
Chuyến xe này, không những không thể công thành mà còn lao thẳng xuống mương.
Vì vậy Hạ Dĩ Đồng đã bị đánh đập dã man trong bữa tối hôm đó, nhưng khi Hạ Dĩ Đồng thanh toán hóa đơn không chớp mắt, còn hỏi nàng xem có muốn ăn thêm món gì hay ăn món tráng miệng nữa không, người bạn thứ tư hét lên: "Cậu thay đổi rồi, cậu không giống ngày xưa nữa, không còn là Đồng Tử kén chọn nữa."
Sau đó ghé vào một tiệm đồ ngọt.
"Vậy mình rốt cuộc như nào?" Hạ Dĩ Đồng nghe câu này liền thấy hứng thú, lấy việc ở bên cạnh Lục Ẩm Băng làm ranh giới, cô trước kia và bây giờ đúng là thay đổi quá nhiều, có đôi khi nhớ lại cô cũng không dám nhận.
Người bạn thứ tư: "Trước kia, tính cách cậu dịu dàng, thích lắng nghe người khác hơn là việc thổ lộ bản thân, trong lòng cậu có chủ ý nhưng nếu như người khác không hỏi thì cậu cũng không chủ động nói ra. Vừa tự tin lại vừa tự ti, cuồng công việc, là kiểu người hy sinh hết mình vì công việc. Quan trọng nhất chính là chúng ta đều nghèo."
Hạ Dĩ Đồng nhàn nhạt cười, lấy thìa múc một miếng pudding trước mặt: "Thật à?"
"Đúng đúng đúng, chính là biểu cảm lúc này của cậu, đặc biệt kỳ lạ." Người bạn thứ tư luống cuống, "Kiêu ngạo? Ung dung? Tớ cũng không biết nên dùng từ nào để miêu tả cậu lúc này, dù sao thì ngoại trừ gương mặt này, từ đầu đến cuối cảm giác như biến thành người khác vậy."
"Thay đổi lớn vậy sao?" Hạ Dĩ Đồng lắc đầu khẽ cười.
"Đúng đó, sao lại không thể chứ, đặc biệt là lúc cậu cười, rất giống một siêu sao không quan tâm thắng thua, ở cùng siêu sao lâu ngày nên nhiễm luôn khí chất của đối phương rồi chứ gì."
"Chắc vậy, nhưng cậu đừng dùng từ siêu sao này," Hạ Dĩ Đồng kéo tay áo lên cho nàng xem, "Cậu xem, mình nổi cả da gà này, toàn thân run rẩy."
Miệng người bạn thứ tư vẫn đang ngậm bánh gato, nghe xong thì bật cười.
Hạ Dĩ Đồng: "Cẩn thận bị chụp ảnh, dù sao thì chị ấy cũng là nghệ sĩ quốc tế, đi thảm đỏ lâu năm."
Người bạn thứ tư sặc một cái, nhổ miếng bánh vào thùng rác: "Cậu có thể đừng chọc tớ nôn được không? Đang ăn kia mà."
Hạ Dĩ Đồng giơ hai tay đầu hàng: "Mình sai rồi."
Người bạn thứ tư tiếp tục giải quyết món tráng miệng trước mặt, Hạ Dĩ Đồng ăn no rồi, mắt đảo tứ phía. Nơi đây cũng là quán cao cấp, ít người ngồi, chỗ cô ngồi là gần bên trong nhất, người bình thường không chú ý tới, nhưng người không bình thường có thể chú ý tới.
Lúc người bạn thứ tư ăn được một nửa, Hạ Dĩ Đồng kéo cánh tay đối phương, kéo nàng đứng dậy: "Đi mau, có người nhận ra rồi."
Người bạn thứ tư như hổ đói nhét nốt miếng cuối cùng rồi cũng chạy theo, fan hâm mộ hoang dại chưa đuổi kịp hai người.
"Cậu là quỷ đói đầu thai à?" Hạ Dĩ Đồng rút một tờ khăn giấy từ trong túi ra đưa cho người bạn thứ tư, để tự nàng lau miệng. Người bạn thứ tư nhận lấy, cười "tình cảm" với cô: "Cảm ơn nha tình yêu."
Hạ Dĩ Đồng: "Nhìn đằng sau."
Nàng vừa nghiêng đầu, có một "người qua đường" giơ điện thoại lên chụp bọn họ, rồi người đó co giò bỏ chạy. Người bạn thứ tư hét lớn: "Tên kia đứng lại đó cho tôi!"
Người bạn thứ tư đuổi theo hai trăm mét, Hạ Dĩ Đồng kéo mù chạy theo, thật vất vả mới giữ nàng lại được, "Đừng đuổi theo, để người ta đi đi, nếu cứ như thế thì tiêu đề ngày mai không phải nghi ngờ đồng tính, mà là ca sĩ đang hot chạy bở hơi tai giữa đường."
"Chạy bở hơi tai vẫn tốt hơn nghi ngờ đồng tính, tớ còn chưa có người yêu." Người bạn thứ tư thở hồng hộc, "Được rồi." Kẻ đó chắc chắn không phải người qua đường, chắc chắn là dân chuyên, nên mình mới không bắt kịp.
Người bạn thứ tư đưa Hạ Dĩ Đồng về nhà, lòng đầy cay đắng không có chỗ trút, trong nhóm vui vẻ lắm, bị mọi người cười nhạo, đều vui mừng vì chọn không ra ngoài với Hạ Dĩ Đồng vào lúc này.
Hiện tại Hạ Dĩ Đồng là "Bến tàu Loan Tể", người nào đi người đó sẽ bị truyền thông "bẻ cong" cho xem.
[Bến tàu Loan Tể: Ám chỉ một người đồng tính giả vờ hẹn hò với một người dị tính để che đậy xu hướng tính dục thật sự của mình.]
Quả nhiên, sáng ngày hôm sau, một cuộc điện thoại của Tiết Dao đã đánh thức Hạ Dĩ Đồng đang ngủ nướng --- tối qua nhờ có chủ rượu nên cô ngủ rất ngon, vừa nhớ Lục Ẩm Băng vừa uống, không cẩn thận nên uống hơi nhiều một chút, ngủ tới tận bây giờ.
Hạ Dĩ Đồng mơ mơ màng màng, alo một cái, bên trong không có âm thanh, tập trung nhìn, cầm ngược nên chưa mở được điện thoại, cầm lại ngay ngắn: "Sao thế Tiết mama."
"Hôm qua em nói với tôi như nào?"
"Nói gì cơ?"
"Em nói em muốn làm cái gì thì đều báo với tôi một tiếng, là nguyên văn em nói."
"À," Hạ Dĩ Đồng vuốt tóc, vẫn còn buồn ngủ, "Vâng, em nói mà, nhưng em có làm gì đâu."
"Em lên Weibo xem thử đi."
"Được rồi, em biết rồi." Hạ Dĩ Đồng nằm ngửa trên giường, nhắm mắt lại, "Xem ngay đây."
Ba giây sau Hạ Dĩ Đồng mở to mắt, mở Weibo: 【Lục Ẩm Băng nói dối bị bệnh, bỏ giới giải trí để kết hôn, Hạ Dĩ Đồng quá đau lòng nên đi tìm niềm vui mới】.
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Tiết Dao: "Xem xong chưa? Tỉnh ngủ chưa?"
Hạ Dĩ Đồng: ". . . Xem xong rồi, tỉnh ngủ rồi. Tiết mama, em thề, chuyện này không phải do em sắp xếp, em có ăn gan hùm mật báo cũng không dám xào scandal với người khác? Hôm qua bọn em chỉ ra ngoài ăn tối, rồi bị người khác chụp, truyền thông viết bậy viết bạ. Đồng tính luyến ái bọn em cũng đâu phải kiểu nhìn ai cũng thích, hở tí là thay người yêu như thay áo đâu, em cũng bực mình mà."
Tiết Dao: "Vừa rồi đúng là tôi tức đến chập mạch rồi, tôi xử lý giúp em."
Hạ Dĩ Đồng day day trán: "Phiền phức."
Tiết Dao: "Nhưng em có từng nghĩ Lục Ẩm Băng ở nước ngoài nhìn thấy tin tức này sẽ có hậu quả gì? Liệu em ấy có bay thẳng về nước?"
"Em không biết." Lời Phương Hồi nói hôm qua lại hiện lên trong đầu cô, tâm Hạ Dĩ Đồng khẽ động, "Chị nghĩ nếu em đi nhận tội thì sao?"