Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 323




Hạ Dĩ Đồng đăng một bài hát đơn.

Lần đầu tiên Hạ Dĩ Đồng phát hành một bài hát đơn kể từ khi ra mắt.

Là một diễn viên chuyên nghiệp, Hạ Dĩ Đồng thực sự phát hành một bài hát đơn vào sinh nhật của mình, tên bài hát tương đối mập mờ, những người có thói quen suy nghĩ nhiều khi nhìn thấy cái tên này sẽ lại chìm trong bể suy nghĩ.

Dưa của Hạ Dĩ Đồng cũng giống như dưa của bộ phim, những làn sóng thăng trầm nối tiếp nhau. Scandal cách đây nửa năm vẫn là chủ đề bàn tán của mọi người sau bữa tối, bây giờ lại có thêm một bài hát như một lời tỏ tình.

Cư dân mạng thể hiện làn sóng này có phần hung hãn nên cần giữ một cái đầu lạnh để phân tích.

Fan ruột của Hạ Dĩ Đồng hẳn là những người hạnh phúc nhất nên không có ý kiến gì, "Một bài hát đến trễ dành tặng chị", "chị" này là ai?

[Các đại từ chỉ đối phương (= "you" trong tiếng Anh) đều dùng một từ 你 , bất phân giới tính hay tuổi tác. Chữ "chị" trong tên bài hát và dòng caption đều dùng chữ này nên mọi người sẽ không xác định được đó là ai.]

【Áo sơ mi trắng của Hạ Dĩ Đồng: Cảm ơn mọi người, tôi với Hạ Dĩ Đồng đã kết hôn rồi.】

【Cây ngô đồng mùa hạ: Đồng nhà tôi lúc trước có nói sẽ viết tặng tôi bài này, không ngờ lại phát hành hôm nay, ngại quá đi.】

【Cô ấy là ngày hạ của tôi: Nhiều tình địch thật đấy, nhưng mà không liên quan, Hạ Dĩ Đồng nằm trong chăn của tôi rồi [đỏ mặt]】

Rất nhiều cư dân mạng nhất thời ngơ ngác, lao như hỏa tiễn tới các diễn đoàn, lại xây thêm một tòa cao ốc, trong ngày sinh nhật của Hạ Dĩ Đồng, các diễn đàn được một phen rôm rả như mở hội

【Topic: Đối với việc Hạ Dĩ Đồng đăng Weibo phát hành bài hát 《Thanh xuân bắt đầu từ lúc em yêu chị》, mọi người cảm thấy sao?】

Đây là một diễn đàn nổi tiếng, hội viên hoạt động liên tục có thể kiếm vài chục triệu tệ một năm, nói chuyện có phần kiềm chế.

【Topic: Thanh xuân bắt đầu từ lúc em yêu chị, lá gan Hạ Dĩ Đồng lớn thật đấy, đây là đang công khai sao?】

Đây là diễn đàn có lượng truy cập cao nhất.

【Topic: Nghĩ gì khi Hạ Dĩ Đồng phát hành bài hát và "Dành tặng chị", cược năm khối tiền, "chị" này chắc chắn là Lục Ẩm Băng.】

Đây là diễn đàn lâu năm và uy tín nhất.

【Topic: Shock! Hạ Dĩ Đồng phát hành bài hát trong ngày sinh nhật, thực thực giả giả tỏ tình với Lục Ẩm Băng.】

Đây là diễn đàn có nhiều tin đồn nhất.

1L: Thấy tên hai người kia tôi liền bấm vào, lướt Weibo xong thì nhanh chóng chạy tới đây, điên cuồng ấn F5, con ruồi xoa tay_ing.

2L: Phía trước có bán hạt dưa, bia và có băng ghế cho mọi người ngồi.

3L: Cái gì mà thực thực giả giả, rõ ràng như thế còn gì.

4L: Tôi cũng đề nghị bỏ chữ "thực thực giả giả" kia đi.

5L: Không nói tới nội dung bài hát, thẳng thắn công khai tình cảm đi? "Dành tặng chị", rất rõ ràng, phát hành bài hát vào ngày sinh nhật, không phải "các cậu", cũng không phải cảm ơn, mà là "tặng" riêng cho một người nào đó. Lại như một bài hát tỏ tình, liên hệ với mấy scandal năm ngoái, đây là Hạ Dĩ Đồng đang đáp trả scandal đó sao?

6L: Mọi người đã xem video chưa? Tất cả đã được giải thích trong video đính kèm! Bài hát đó thật sự dành riêng cho một người! Những gì Hạ Dĩ Đồng nói trong video đã khiến tôi shock ngang, oimeoi, ngọt quá trời a TUT

7L: Cả quá trình đều chìm đắm trong nhan sắc của Hạ Dĩ Đồng, trước đó xem phim không nhận ra được nhan sắc này, nay chợt cảm thật cô ấy thực rất đẹp, cộng thêm khả năng chơi nhạc cụ, khiến tôi cứ replay video đó suốt.

. . .

87L: Người đặt ra câu hỏi đã đưa câu trả lời, tsk, giải xong mà chẳng có cảm giác thành công gì cả.

88L: Chiêu này quả thật cao tay, lặng yên mở một cánh tủ, những người khác trong nước bức bách không công khai được thì có thể học hỏi trường hợp này, cơ mà bọn họ có biết viết nhạc đâu ahahahaha.

89L: Chuyện này nói cho tôi biết tầm quan trọng của việc nắm vững nghệ thuật ca hát.

90L: Nhớ tới tiểu ca ca nhà chúng ta quá, không biết khi nào cái tủ này mở nốt cánh còn lại.

91L: Cảm giác như mình đang đọc tiểu thuyết vậy, ảo vch, tiếc là mình không phải fan CP của đôi này, fan CP Lục Hạ chắc hẳn là một trong những fan hâm mộ hạnh phúc nhất giới giải trí rồi, tôi ghen tị quá.

93: Ghen tị +1

94L: Ghen tị + Số căn cước công dân.

. . .

"Lâu rồi không chơi guitar, giờ lại cầm đàn lên vì bài hát này," Hạ Dĩ Đồng ngồi bên bệ cửa sổ, hứng những tia nắng ấm áp, một cây guitar màu trắng và một người phụ nữ khuôn mặt trắng trẻo mặc một chiếc áo len màu đỏ, tạo thành một hình tượng dịu dàng, tay cô gảy thử vài nhịp đàn, trạng thái tĩnh trong nháy mắt tràn trề sức sống, chợt ngẩng đầu, nhìn về phía camera, nhẹ nhàng cười mỉm, ánh nắng chiếu tới nở rộ trên má lúm đồng tiền của cô.

"Nãy mình thử vài âm, vẫn ổn." Hạ Dĩ Đồng nói.

Lục Ẩm Băng đang xem video mà trái tim thổn thức trong lồng ngực, người phụ nữ này, thật biết cách câu dẫn người khác.

Camera quay cận cảnh, không biết là ai quay giúp cô, cận cảnh bàn tay thon dài, trắng trẻo, mềm mại, thanh thoát, tay phải gảy đàn còn tay trái bấm dây, tâm trạng thư thái tận hưởng, Lục Ẩm Băng đứng ngồi không yên, để tránh việc phải đi tắm trước khi xem xong video, cô đã mở mưa đạn bình luận.

- A A A A A A.

- A A A A A A nhìn ngon vãi.

- A A A A A A nhìn tay kìa nhìn tay kìa, chời ơi chớt tui chớt tui!

- Đến và chiếm lấy thân xác em đi chị ơi!

- Chị ơi mặt em nè, mời chị ngồi!

- Chị ơi tới đây và chà đạp em dưới thân đi, từ bên cạnh hay từ đằng sau, Bốn! Phương! Tám! Hướng! Đều! Được! Chà! Đạp! Em! Đi!

- Hãy dùng bờ môi ấy mà tát em đi chị ơi!!

- Đánh em đi, giết em đi aaaaaa!

- Lục Ẩm Băng: ". . ."

Cái đám cư dân mạng này, không biết cái gì gọi là hoa đã có chủ sao! Một đám người vô liêm sỉ! Hạ Dĩ Đồng cũng thể, cận cảnh cái gì không quay, lại đi quay cận cảnh bàn tay, tay em dài nên em muốn khoe chứ gì!

Khuôn mặt Hạ Dĩ Đồng đã bị bình luận che khuất, Lục Ẩm Băng tắt hiện bình luận, tuy nhiên sự bất mãn khi nãy đã khiến những suy nghĩ đồi trụy vừa nãy của cô biến mất.

Cận cảnh trong video chuyển sang khuôn mặt cô, lông mày thanh tú, sống mũi thẳng, cúi mắt nhìn về cây guitar trắng trong tay, hàng mi dài phủ xuống tạo ra một hình tượng yên tĩnh.

Lục Ẩm Băng cũng học cư dân mạng kêu "A A A A A nhìn ngon vãi", nhưng mang nặng mác hình tượng nên kêu không thành tiếng.

"Hai năm trước, mình đã hứa với một người, sẽ viết một bài hát tặng người đó." Ống kính zoom ra xa, Hạ Dĩ Đồng xuất hiện giữa màn hình, luyện giọng rất lâu để có thể diễn cảm được những lời này, giọng nói mềm mại và sâu lắng, như mật ngọt rót vào tai người khác.

"Tên bài hát cũng được đặt vào lúc đó, chị ấy là toàn bộ hồi ức tuổi thanh xuân của mình, nhờ có chị ấy nên mới có mình của hiện tại, những gì các bạn nhìn thấy ở mình luôn mang theo hình bóng của chị ấy." Hạ Dĩ Đồng cúi đầu, đưa tay điều chỉnh dây đeo của cây đàn, nói, "Gặp chị là tình cờ, nhưng lại gần chị là điều tất nhiên."

Hạ Dĩ Đồng ngẩng đầu nhìn camera, mỉm cười nói: "Trước kia em đã hứa sẽ hát cho mình chị nghe, nhưng bây giờ lại muốn hát, em tin là chị cũng đang nghe."

"Thanh xuân bắt đầu từ lúc em yêu chị." Khi cô nói câu này, có lẽ cô đã sử dụng giọng nói hay nhất trong cuộc đời mình, ấm áp và dịu dàng.

Lục Ẩm Băng cảm giác như mình vừa uống rất nhiều rượu nên mới có thể say như thế này.

Hạ Dĩ Đồng ôm cây đàn, một chân thò ra ngoài cửa sổ, chân còn lại gõ nhẹ xuống đất theo nhịp, hát theo giai điệu: "Em chưa từng nghĩ tới việc gặp chị trong bộ dáng này, bông tuyết bay giữa đại địa màu hổ phách..."

Sau hai câu này, ngón tay Hạ Dĩ Đồng nhẹ lướt qua dây đàn, khúc nhạc dạo nghe như tiếng nước chảy, bản nhạc vừa lạ lại vừa quen, Hạ Dĩ Đồng đã đàn cho cô nghe vào hai năm trước, nhưng lần này hình như có gì đó đặc biệt hơn thế nữa.

Nhịp thở Lục Ẩm Băng chậm lại, cẩn thận lắng nghe lời nhắn của cô, hình như có tiếng gió nhỏ?

Tiếng gió này cũng quá chân thật đi.

Lục Ẩm Băng nghiêng đầu, mặt Liễu Hân Mẫn và mặt cô gần như dán vào nhau, Lục Ẩm Băng bị dọa giật mình suýt nữa vứt điện thoại đi, tháo tai nghe xuống: "Mẹ làm gì vậy?"

Liễu Hân Mẫn: "Ta gọi con hai tiếng mà con không trả lời nên qua xem một chút. Ta vừa nhìn thấy trên đó, có phải là con dâu của ta không?"

"Không phải." Lục Ẩm Băng phủ nhận ngay tức khắc, cô không biết tại sao, có lẽ vì xấu hổ đi.

Liễu Hân Mẫn: "Vậy đó là ai, đưa ta coi chút nhé?"

Lục Ẩm Băng: "Thật sự không có ai cả, à kìa, chẳng phải mẹ sắp nấu cơm sao? Còn không mau đi nấu đi?"

Liễu Hân Mẫn bước một bước rồi ngoảnh lại nhìn cô.

Lục Ẩm Băng đang cười rạng rỡ.

Liễu Hân Mẫn: "Xem hết đi rồi qua phụ mẹ một tay."

"vâng." Lục Ẩm Băng cầm điện thoại đi lên tầng, không ngoảnh lại, cứ liên tục replay.

. . .

"Em quần áo rách rưới, theo đàn đom đóm hành hương tới đây..." Lục Ẩm Băng thái cà rốt thành từng sợi nhỏ, xếp gọn lên nhau, đặt ở trong đĩa; rồi đi lấy khoai tây thái sợi, tiếp tục xếp lên đĩa.

Dùng dao bếp giữ miếng đậu phụ lại, cắt lát rồi thái sợi, hơi khó nhưng không phải không thể.

Ớt xanh, thái sợi.

Thịt lợn, thái sợi.

Thái sợi, thái sợi, vừa thái sợi vừa hát, cho đến khi cô cầm miếng thịt ba chỉ, thầm nghĩ khó, mặc kệ, thái sợi tiếp.

Liễu Hân Mẫn giật lấy miếng nguyên liệu duy nhất còn nguyên vẹn dưới lưỡi dao của cô, lúc bà đang chuyên chú nấu ăn thì Lục Ẩm Băng đã thái mọi thứ trong căn bếp này thành sợi rồi.

"Hôm nay con làm sao vậy?" Liễu Hân Mẫn giật luôn con dao lại, nôn nóng, "Tính tối nay ăn mười ba món sợi à?"

Lục Ẩm Băng nhìn bàn, cười toe toét: "Không có gì, mẹ cần con phụ cái gì nữa không?"

"Toàn gây trở ngại chứ phụ giúp gì đâu, con ra ngoài đi." Liễu Hân Mẫn xua đuổi.

Lục Ẩm Băng ưỡn người về phía trước, nhanh nhẹn tránh khỏi cái vỗ mông của Liễu Hân Mẫn, tốc độ như tên bắn vụt ra khỏi phòng bếp rồi đóng cửa lại, một lúc sau, giọng hát the thé sai nhịp của cô đã vang khắp nhà.

Liễu Hân Mẫn vểnh tai lắng nghe, sau đó lẩm bẩm: "Hát cái quái gì vậy trời?" bà cho dầu vào chảo nóng rồi đổ toàn bộ sợi nhỏ vào chảo.

Nhờ có Lục Ẩm Băng mà bữa tối biến thành món thập cẩm, tay nghề của Liễu Hân Mẫn vẫn cầm cự được trong tình huống này, trong tình thế hỗn độn chỉ còn lại đĩa thịt ba chỉ là giống bình thường.

Hai mẹ con diễn cảnh đoạt thịt trên bàn ăn, cuối cùng Lục Ẩm Băng đã giành được miếng thịt cuối cùng. Cô sờ bụng, dựa vào lưng ghế ợ lên một tiếng, mắt đảo ngang dọc, hỏi Liễu Hân Mẫn: "Mẹ, mẹ có nhớ ba con không?"

Liễu Hân Mẫn: "Không nhớ."

"Khẩu thị tâm phi, tối qua con thấy hai người call video nhé, mẹ còn nói là: Nhớ ông chết đi được!" Lục Ẩm Băng nói bóng nói gió.

Liễu Hân Mẫn dựa vào thành ghế, liếc cô: "Chính bản thân con nhớ người yêu, còn muốn lôi ta vào làm gì? Bây giờ ta có thể gọi ba con qua đây, con có thể sao?"

Lục Ẩm Băng nghẹn họng.