Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 318




Trong điện thoại là giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi.

Nhất thời trong đầu Hạ Dĩ Đồng hiện lên ngàn vạn khả năng, mỗi một suy nghĩ không quá 1/1000 giây, đầu óc loạn xạ khiến gân huyệt thái dương của cô giật giật mấy hồi, mơ hồ cảm nhận được cơn đau.

Là Lục Ẩm Băng sao? Nhưng sao giọng nói này lạ vậy, hay là dùng máy biến âm, máy biến âm bây giờ hiện đại tới vậy sao? Không đúng, không đúng, tất cả đều không đúng.

Phương Hồi nhìn về phía Hạ Dĩ Đồng, bởi vì nét mặt của cô đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Hạ Dĩ Đồng giơ điện thoại ra, hít sâu, cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh hơn.

"Là tôi, xin hỏi anh là...?"

"Tôi ở bên công ty chuyển phát nhanh XX, chị có một bưu kiện, xin hỏi bây giờ chị đang ở đâu?" Anh chàng chuyển phát nhanh nói nhỏ một câu, giọng nói này sao lại quen thuộc tới vậy.

Hạ Dĩ Đồng: ". . . Gần đây tôi đâu có đặt mua gì đâu."

Cô ngả người về sau, phịch xuống ghế, chỉ là chuyển phát nhanh mà thôi. Lông mày của cô nhíu lại, không đúng, tại sao nhân viên chuyển phát lại biết biệt danh mà Lục Ẩm Băng đặt cho cô?

Anh chàng chuyển phát viên: "Cái này không phải đơn hàng trực tuyến, mà là có người gửi cho chị."

"Người gửi tên gì?" Trái tim Hạ Dĩ Đồng như muốn nhảy ra khỏi cổ.

"Để tôi xem xem." Hai giây sau, chuyển phát viên nói, "Tên là Ba lần đóng sầm cửa, một cái tên khá kỳ lạ. Người đó lựa chọn dịch vụ VIP bên chúng tôi, đơn hàng được đóng gói vào tháng 7 năm 2019, đi kèm là yêu cầu chắc chắn phải giao tới tay chị vào Tết nguyên đán 2020. Địa chỉ nhận hàng ở thủ đô, xin hỏi bây giờ chị có đang ở thủ đô không? Nếu có thì ngày mai tôi sẽ giao hàng đúng hẹn cho chị."

Hạ Dĩ Đồng nói: "Anh chờ tôi một chút, để tôi hỏi lại địa chỉ."

Hạ Dĩ Đồng vội vàng hỏi Phương Hồi địa chỉ, Phương Hồi cũng không biết cụ thể, nói đi hỏi người khác, Hạ Dĩ Đồng không chờ được, tự mình cầm điện thoại chạy đi, hỏi liên tục mấy người mới có kết quả, cô hỏi rõ ràng từng chữ, rồi thuật lại sợ người bên kia đầu dây nghe nhầm thì cô sẽ không nhận được bưu phẩm Lục Ẩm Băng gửi cho cô.

Lục Ẩm Băng gửi gì cho cô vậy, lại còn hẹn gửi từ năm tháng trước. Là cái gì được chứ? Dựa theo tính cách của Lục Ẩm Băng, cái gì khiến chị ấy thần thần bí bí như vậy? Lẽ nào đã sớm đoán ra phải tạm chia xa một thời gian sao? Hay là vì nguyên do gì đây?

Cô trằn trọc cả đêm, một đêm tắm hai lần mà cô vẫn nghĩ mình mới tắm một lần, tới nửa đêm không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, cứ thế chìm vào giấc mộng.

Đối phương gửi cô một dãy số theo dõi, cứ cách hai phút Hạ Dĩ Đồng lại kiểm tra thông tin một lần, buổi sáng tỉnh dậy, bên trên hiển thị chuyến bay rạng sáng hôm qua, theo lẽ thường thì hiện tại đã đến Hải Nam.

Đoàn làm phim còn chưa khởi quay, Hạ Dĩ Đồng vẫn đang tiến hành đặc huấn, học tập điêu khắc. Những ngày gần đây, Hạ Dĩ Đồng liên tục mất tập trung lúc điêu khắc nên con dao vô tình cắt vào tay, vết thương không nhỏ, máu chảy khắp ngón tay, bị Phương Hồi cưỡng chế kéo đi xử lý vết thương, xin đạo diễn nghỉ nửa ngày, Hạ Dĩ Đồng nghĩ đến việc mình chẳng tập trung vào công việc, không nói gì thêm.

Đạo diễn không những không trách cô, ngược lại còn tới hỏi thăm, Hạ Dĩ Đồng tỏ vẻ áy náy, liên tục chắp tay trước ngực xin lỗi.

11 giờ sáng, khi sắp hết nửa ngày, chuyển phát nhanh tới chậm. Lại một cuộc điện thoại đến, chuyển phát viên không được vào trong trường quay, nhưng quy định lại muốn Hạ Dĩ Đồng tự tay ký nhận, Hạ Dĩ Đồng liên tục trấn an bản thân mới không chạy vội chạy vàng ra ngoài, nhưng bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra sắc mặt nôn nóng của cô.

Lúc ra tay không, lúc vào tay cầm theo một bưu kiện.

Hạ Dĩ Đồng về phòng nghỉ, đóng cửa lại, để Phương Hồi đứng canh bên ngoài, không cho ai vào.

Ban đầu Hạ Dĩ Đồng sờ lên bưu kiện, có phần dày, cầm dao rọc giấy rạch khe niêm phong, bên trong có một túi tài liệu màu vàng sậm được dán kín, mở một lớp nữa, lộ ra mấy cái hợp đồng và văn kiện chính phủ có con dấu đỏ.

Phần thứ nhất, là giấy tờ mua bán đất.

Phần thứ hai, là những tài liệu liên quan đến việc thành lập nhà máy sản xuất kẹo, cũng như biên bản kiểm tra chất lượng và hàng loạt các giấy chứng nhận do Cục Công thương cấp.

Phần thứ ba, là hợp đồng lao động.

Phần thứ tư, thứ năm...

Các văn bản này được sắp xếp theo trình tự thời gian, ký kết từ tháng 12/2016 cho tới tháng 6/2019.

Ban đầu Hạ Dĩ Đồng không hiểu những thứ này là gì, dù chúng nằm rải rác hay liên kết với nhau vẫn rất khó hiểu, tại sao Lục Ẩm Băng lại mua đất mở xưởng sản xuất kẹo? Chẳng lẽ tính lấn sân kinh doanh? Nhưng sản xuất kẹo thì có tác dụng gì?

Sau tất cả tài liệu, có một lá thư kèm theo.

Hạ Dĩ Đồng mở lá thư, nét chữ mạnh mẽ và quen thuộc của Lục Ẩm Băng hiện ra, trong mắt cô hiện lên hàng nước chua chát.

Hạ lão sư:

Năm mới vui vẻ.

Không biết bây giờ em đang quay phim hay đang ở nhà, hay là chạy các hoạt động bên ngoài, chị cá chắc là em không ngờ tới chị sẽ chuẩn bị cho em món quà mừng năm mới, hơn nữa em lại nhận được mấy thứ kỳ quặc mà em chẳng hiểu nó là gì.

Hạ Dĩ Đồng mỉm cười, lau nước mắt.

. . .

Lục Ẩm Băng viết hỏng mấy tờ giấy, sai một chữ là lại ném đi viết lại, cô chống búi dưới cằm, nhìn tờ giấy trước mặt, rồi lại nhìn bản hợp đồng, hơi híp mắt lại rồi viết tiếp:

Nói một cách đơn giản, chị đã mua cho em một nhà máy sản xuất kẹo, cùng với mảnh đất gắn liền với nó và cả những công nhân trong nhà máy đó, nhà máy này chuyên sản xuất loại kẹo em thích ăn, em sẽ không bao giờ phải lo lắng một ngày nào đó chúng biến mất nữa. Nói vậy đã đủ rõ ràng chưa? Có vẻ hơi phô trương nhưng ý của chị không phải để khoe khoang. Chị thường không biết mình có thể làm gì cho em, em hiếm khi thể hiện sự yêu thích với một thứ gì khác ngoài chị, viên kẹo đầy màu sắc này (hiện tại nhà máy kẹo đang đứng tên chị sở hữu) là một trong số đó. Vì nó là vật vô tri vô giác nên chị sẽ không ghen với nó nhiều đâu, chỉ ghen chút chút thôi, có thể coi là chất điểm, không đáng kể.

Hi vọng chút tâm ý này của chị có thể giúp em năm mới phấn khởi hơn.

Ban đầu chị định tặng nhân dịp sinh nhật em, nhưng lúc đó chưa xong thủ tục, đến giờ mới hoàn tất. Sinh nhật năm sau lại lâu quá, nên coi như món quà năm mới luôn, nếu như em muốn tới khảo sát thực địa, chị sẽ dẫn em đi, chị đã nhờ mọi người ở nhà máy trồng rất nhiều cây xanh và hoa xung quanh nhà máy, năm ngoái chị ghé qua thì thấy hoa đã nở hết rồi, trông rất đẹp, xây một căn nhà nhỏ, sau này chúng ta sẽ dẫn theo bảo bối nhà chúng ta tới đó nghỉ dưỡng.


Nếu cứ dài dòng thì chắc thư này viết thành sớ cũng không hết được, tại sao phong cách viết thư của chị lại giống học sinh thế nhỉ?

Cuối thư có cần viết lời chào trân trọng không? Vẫn là không viết thì hơn, chứ viết rồi lại chẳng khác gì bài văn của học sinh.

Chị viết cái gì vậy trời, em đọc xong rồi nhớ đốt thư đi đó, sau này cũng không được nhắc tới bức thư này nữa, nếu không chị sẽ nổi giận, là loại giận mà em không thể nào dỗ được đâu.

Trân trọng, kính chào!

Cuối cùng chị vẫn viết, không viết lại không đầy đủ.

Tình yêu của em.

Lục Ẩm Băng lặn mất tăm.

. . .

Hạ Dĩ Đồng nhặt lại đống tài liệu kia, đọc từng chữ, những chữ cái khó đọc đã mang một diện mạo hoàn toàn mới, Lục Ẩm Băng với đôi mắt phát sáng, khi ra ngoài Lục Ẩm Băng không gần tình nhân, khi ở nhà Lục Ẩm Băng lại như đứa trẻ, đầu đội mũ lưỡi trai, vai đeo balo đi khảo sát tình hình thành lập nhà máy, lúc viết thư dưới ánh đèn khi thì cau mày khi thì thư thái, tất cả đường nét đều hoàn hảo tuyệt mỹ.

Lúc mới đọc thư, cô không nhịn được mà rơi vài giọt nước mắt, khi đọc đến cuối, sự bình tĩnh bao phủ trong lòng, không phải kiểu bình tĩnh mặt hồ không gợn sóng, mà loại thản nhiên gió mát thoảng mặt hồ, làm tan lớp băng, hồ âm thầm dâng nước.

Cô xếp lại những tài liệu Lục Ẩm Băng gửi theo trình tự ban đầu, nằm ngửa trên sofa, mất hết hình tượng.

Cô phải để tâm trí mình thư giãn, đừng cứ suy nghĩ về Lục Ẩm Băng. Khi lớp băng tan hết, cô tự hỏi liệu mình có thể kiềm chế được bản thân, không lập tức mua vé máy bay bay ra nước ngoài hay không.

Ngày hôm nay, cô rất muốn gặp Lục Ẩm Băng, đã ba tháng kể từ khi chị ấy rời đi.

Hai tay đang nắm chặt của Hạ Dĩ Đồng từ từ buông thõng.

. . .

Bên kia đại dương, Lục Ẩm Băng nhận được một email, nội dung cho biết: Đơn hàng của bạn đã được giao thành công.

Cô thẫn thờ trước email, Liễu Hân Mẫn ấn vai cô nói: "Bác sĩ gọi chúng ta kìa."

Lục Ẩm Băng cất điện thoại, ừm một tiếng, đi theo Liễu Hân Mẫn.

Một tin tức không tốt không xấu, bác sĩ nói trí nhớ của cô không thể khôi phục hoàn toàn như trước kia, nhưng ông có một suy nghĩ, có lẽ sẽ có chút tác dụng, không dám đảm bảo, còn xem xem kết quả sau này.

Lục Ẩm Băng tạm thời nói lời tạm biệt với cuộc sống du ngoạn, định cư ở gần biển.

Cô thích cảm giác mỗi đêm trước khi đi ngủ có thể nghe được âm thanh của sóng biển, có thể nhặt vỏ ốc trên bờ cát mỗi hoàng hôn, cô đặt những vỏ lớn trong phòng, tạo thành một vòng xung quanh đầu giường, những vỏ nhỏ được xâu chuỗi với nhau rồi treo dưới mái hiên, khi gió bắt đầu thổi, chúng sẽ nhẹ nhàng đung đưa, khẽ ngâm thành những giai điệu.

Lương Thư Yểu chuẩn bị nghỉ việc để về nhà kế thừa sản nghiệp của bố mẹ, đầu năm 2020 cô chính thức thông báo tạm biệt đài T, nhưng tạm thời chưa về nhà, cô tự cho mình một năm nghỉ phép, đưa bạn gái đi du lịch. Điểm dừng chân đầu tiên là chỗ ở hiện tại của Lục Ẩm Băng, cô như cái đinh trong lòng bạn gái Lương Thư Yểu, Lương Thư Yểu muốn rút chiếc đinh ấy ra, thế là Lục Ẩm Băng đã được diện kiến bạn gái Lương Thư Yểu.

Ngoài đời nhìn nhỏ nhắn hơn trong ảnh, nếu không nhìn chiều cao mà chỉ nhìn gương mặt thì hẳn có nhiều người nhầm lẫn đây là học sinh cấp hai. Mỗi ngày Lục Ẩm Băng đều gọi Lương Thư Yểu là cầm thú, bạn gái Lương Thư Yểu đối với người khác thì là thành phần tri thức hiểu lễ nghĩa, cách nói chuyện cũng thể hiện là người có giáo dưỡng, ấn tượng Lục Ẩm Băng với nàng cũng không tệ lắm, ở chung vài ngày, nàng cũng không còn địch ý với Lục Ẩm Băng, thỉnh thoảng hai người lại ngồi trò chuyện, vừa cắn hạt dưa vừa nói xấu Lương Thư Yểu.

Lương Thư Yểu đau thắt lưng cộng với đôi chân mềm nhũn tới tìm sự an ủi từ Liễu Hân Mẫn.

Một tháng trôi qua, ngoài cửa nhà Lục Ẩm Băng đã treo đầy vỏ sò và ốc biển, nhìn từ phía xa như một căn nhà nghệ thuật. Lục Ẩm Băng đi chân đất đứng trước cửa nhà mình, chụp một tấm ảnh rồi gửi Wechat.

Sau khi Hạ Dĩ Đồng kết thúc công việc rồi quay lại khách sạn, cô nhìn những bức ảnh phong cảnh do phóng viên tên Nghê Tư Định gửi tới trong Wechat: "? ? ?"