Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 310




Tám giờ sáng theo múi giờ Thái Bình Dương (UTC-7), Lục Ẩm Băng trở về sau khi chạy bộ bên ngoài, mang bữa sáng do mẹ cô chuẩn bị ra sân thưởng thức, tận hưởng nắng sớm. Bánh mì nướng rỗng ruột chứa đầy phô mai, thịt xông khói và trứng, bề ngoài có thể đánh giá 90 điểm, bên cạnh đó rót một cốc bột yến mạch, thư thái nhấp một ngụm, độ đậm đặc và vị ngọt vừa phải.

"Cảm ơn mẹ nha!" Lục Ẩm Băng đứng trước cửa hét lên, nhìn qua thì tâm trạng khá tốt.

Liễu Hân Mẫn xua tay, nhìn thấy Lục Ẩm Băng đang cầm điện thoại chụp bữa sáng, "Gửi ai đấy?"

"Không gửi ai cả, con lưu lại thôi." Lục Ẩm Băng dùng phần mềm đánh dấu ngày tháng năm và địa điểm trên ảnh rồi lưu lại vào điện thoại.

Đã qua nửa tháng, các cô ghé qua ba thành phố, bệnh tình của Lục Ẩm Băng vẫn không tiến triển, cơ mà bản thân cô cũng chẳng quan tâm, sáng tối đều ra ngoài tập thể dục đúng giờ, ban ngày thì tới bệnh viện kiểm tra. Khoảng ba bốn ngày thì cơn trầm cảm sẽ tái phát một lần, chủ yếu vào ban đêm, nhưng thời gian của những cơn trầm cảm đã ngắn hơn trước và có dấu hiệu thuyên giảm.

Liễu Hân Mẫn chỉ có thể đi cùng cô, còn lại không giúp được gì khác, chỉ có thể là tự thân cô cố gắng mỗi ngày, nhưng mà hôm qua Liễu Hân Mẫn kêu Lục Ẩm Băng đi cân, đã tăng 3kg so với thời gian ở trong nước, vui vẻ mua thêm cho cô một đống đồ ăn, để Lục Ẩm Băng mở một bữa tiệc đồ ăn phong phú.

Lục Ẩm Băng tiện tay lướt Weibo, top 1 hotsearch, đập vào mắt là tên Hạ Dĩ Đồng: Hạ Dĩ Đồng và Trần Mộc Dương tình cảm thắm thiết.

Đơn giản đến thô bạo, vừa nhìn là biết truyền thông nói láo, Lục Ẩm Băng không thèm xem mấy loại nhàm chán vớ vẩn này, Lục Ẩm Băng tắt màn hình điện thoại, đặt lên bàn, chăm chú ăn sáng.

Cô cắn một miếng bánh mì, uống một ngụm yến mạch, ánh mắt lướt qua màn hinh fđiện thoại tối đen, màn hình chính sáng lên, điện thoại bây giờ thật đáng ghêt, cô không muốn xem mà màn hình còn phát sáng để thu hút sự chú ý của cô.

Lục Ẩm Băng ra vẻ ghét bỏ nhưng tay vẫn cầm lấy điện thoại "tự nguyện" mở hotsearch, bài đăng từ tài khoản marketing đầu tiên là: 【Hạ Dĩ Đồng và Trần Mộc Dương liếc mắt đưa tình, coi người xung quanh như không khí, liệu sắp có tin vui?"】

Lục Ẩm Băng cười lạnh.

Tài khoản marketing nêu ra những điểm tương xứng giữa hai người, ví dụ như tuổi tác, một người 31 một người 26; ví dụ như hai người từng hợp tác với nhau, CP phim giả tình thật làm fan CP mộng bức; hai người đều là đại tân sinh phái thực lực, lần này Hạ Dĩ Đồng đề cử giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, còn Trần Mộc Dương đề cử giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất tại lễ trao giải Kim Ô, đây chẳng phải là định mệnh sao? Trai chưa vợ gái chưa chồng, đều tài mạo song toàn. Đặc biên là bên dưới có một số người bình luận chúc mừng với chúc phúc, như thể ngày mai là họ tham gia đám cưới rồi động phòng ngay và luôn.

Lục Ẩm Băng lại cười lạnh.

Liễu Hân Mẫn nhìn biểu cảm của con gái mình, tự dưng thấy rùng mình một cái, đừng nói là sắp lên cơn thần kinh nữa chứ?

Lục Ẩm Băng chụp lại màn hình, sau này tìm Hạ Dĩ Đồng tính sổ. Trượt ngón tay xuống thanh thông báo, nhắc nhở công việc: Ngày 23 tháng 11, Lễ trao giải Kim Ô.

Lục Ẩm Băng vuốt thanh thông báo.

"Chuyên gia hôm nay hẹn khi nào mới tới?" Cô hỏi, uống nốt ngụm yến mạch cuối cùng.

. . .

Quá trình trao giải lúc nào cũng dài lê thê, mỗi một giải thưởng đều ngập ngừng mãi mới chịu tuyên bố, khách quý trao giải còn đùa giỡn mấy câu chọc cười, thỉnh thoảng hiện rõ vẻ đùa giỡn gượng gạo, khán giả rất phấn khích, ít nhất bề ngoài là như vậy, năm nào cũng thế.

Năm đầu Hạ Dĩ Đồng còn thấy mới lạ, bây giờ lại vì một chút lí do cá nhân mà chẳng hề bận tâm tới xung quanh. Không biết người trên sân khấu đang nói cái gì, không biết ai nhận thưởng, chỉ mỗi khi tiếng vỗ tay vang lên thì cô mới dời chút chú ý về sân khấu, trong đầu chỉ vang vọng một giọng nói: Người nhận giải XX là anh ấy/ cô ấy, sau đó nở nụ cười bước theo tiếng vỗ tay.

"Giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất của Kim Ô năm nay là, Trần Mộc Dương, chúc mừng!"

Nghe được cái tên quen thuộc, Hạ Dĩ Đồng nhướng mày, nhìn người đàn ông ở khán phòng cách đó không xa đứng dậy, người đàn ông đó ôm những người xung quanh, vỗ tay, rồi sải bước lên sân khấu.

Trần Mộc Dương phát biểu khi nhận giải: "Rất là vinh hạnh..."

Hạ Dĩ Đồng bắt đầu phân tâm, ánh đèn chiếu sáng trong khoảnh khắc khi nãy, cô nhìn một lượt những người xung quanh Trần Mộc Dương, biết là chẳng thể tìm thấy hình bóng Lục Ẩm Băng bên đó. Đầu óc cô quay cuồng, tự hỏi liệu có phải Lục Ẩm Băng đang ngồi ở một chỗ khuất nào đó mà cô từng đi qua hay không.

Cô cảm thấy mình điên rồi, nếu chẳng may Lục Ẩm Băng thật sự không tới? Cô dựa vào đâu mà có thể chắc chắn như vậy?

Nữ diễn viên bên cạnh nhìn Hạ Dĩ Đồng một cách kỳ lạ, người này từ đầu đến giờ đều lộ ra vẻ lo lắng khó tả, tuy nhiên, nàng không quen Hạ Dĩ Đồng nên cũng không tới hỏi. Lai Ảnh ngồi hàng ghế phía trước, thỉnh thoảng ngoảnh đầu lại nhìn cô, biểu cảm âm thầm lo lắng.

Nàng thật sự sợ trạng thái này của Hạ Dĩ Đồng sẽ phát sinh chuyện.

Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất, v.v..., lễ trao giải đang từ từ diễn ra.

Cho tới khi bầu không khí tại lễ trao giải khác biệt rõ ràng, cảm giác hồi hộp và khẩn trương bắt đầu từ MC: "Tiếp theo là giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của chúng ta. Có năm nữ diễn viên phái thực lực được để cử, họ là---"

MC vừa ngắt lời, màn hình lớn bắt đầu chiếu năm diễn viên được đề cử giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

"Lai Ảnh ---《Bí mật của em》, Mai Hàn Tiểu ---《Nhất kiếm sương hàn》, Đỗ Nhược Hàm ---《Vượt biển》, Lăng Vũ ---《Thạch Quan Âm》, Hạ Dĩ Đồng ---《Mẹ nuôi》."

Giống như hai năm trước, màn hình chiếu những cái tên được đề cử, 1% cơ hội, không, hai năm trước là 40%, dù là cô thắng hay Lục Ẩm Băng thắng đều như nhau.

Khuôn mặt Hạ Dĩ Đồng chiếm 1/5 màn hình.

Người trao giải cầm phong thư được niêm phong, nói đùa: "Có vẻ như một trong những ứng cử viên của chúng ta đang hơi lơ đãng."

Hạ Dĩ Đồng cười ngượng ngùng trước ống kính.

Càng nắm chặt điện thoại, nhất định phải tới, xin chị.

Người trao giải thừa nước đục thả câu, người này bảo người kia đoán, người kia nói đoán không ra, không muốn đoán, bảo người này đừng có gài, người kia nói người này đoán đi, hai người tranh luận trên sân khấu, các ứng viên hận không thể xông lên sân khấu, cướp phong thư rồi xé ra nhìn kết quả, chỉ có Hạ Dĩ Đồng ước gì thời gian có thể dài thêm chút nữa.

Điện thoại cô vẫn chưa đổ chuông.

Dù trò đưa đẩy có kéo dài bao lâu, một người vẫn phải mở phong thư ra, rút một tấm thiệp rồi đưa cho người còn lại, người này nhìn khán giả khắp khán đài rồi lớn giọng tuyên bố: "Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, Hạ Dĩ Đồng! Tác phẩm 《Mẹ nuôi》!"

Người trao giải vừa dứt lời, toàn bộ khán phòng vang lên nhạc phim 《Mẹ nuôi》, hình ảnh Hạ Dĩ Đồng hiển thị trên hai màn hình lớn bên trái và bên phải của người trao giải, tên của Hạ Dĩ Đồng lấp lánh kim quang.

Toàn trường reo hò, tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô, đều chúc mừng vị ảnh hậu mới trẻ tuổi này.

Đèn chiếu tập trung vào nhân vật chính Hạ Dĩ Đồng – người vẫn đang bất động, tay cô như muốn bóp nát điện thoại, cô cúi đầu nhìn màn hình, vẫn không có tin tức.

MC còn tưởng cô không nghe thấy, cười lặp lại: "Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, Hạ Dĩ Đồng, với tác phẩm 《Mẹ nuôi》."

Hạ Dĩ Đồng nhét điện thoại vào trong túi, cô đứng lên, khóe mắt đỏ, đứng dậy ôm lấy những người xung quanh, có người quen có người không, Lai Ảnh cố ý vòng qua một hàng, tới ôm cô, đồng thời quét mắt quanh khán phòng, tối mịt, có lẽ do góc nhìn nên nàng chẳng nhìn thấy cái gì.

Hạ Dĩ Đồng dưới ánh nhìn của mọi người, từ từ bước lên sân khấu, nhận lấy chiếc cúp trong tay người trao giải rồi ôm đối phương, điện thoại trong túi cô rung lên một cái, một cái, rồi một cái nữa, dừng mấy giây, rồi rung lên điên cuồng.

Chị ấy không đến, thật sự không đến.

Thiếu chút nữa thì Hạ Dĩ Đồng đứng giữa sân khấu bật khóc, cô điều chỉnh tâm trạng, miễn cưỡng giữ lại nước mắt. Màn hình thay đổi, chiếu cảnh Hạ Dĩ Đồng quỳ trên đường, cầu xin con mình đừng đi.

Đầu tiên Hạ Dĩ Đồng gửi lời cảm ơn khách sáo với đạo diễn và ekip làm phim, sau đó mới hít một hơi thật sâu, nâng chiếc cúp trong tay:

"Hai năm trước, tôi có tham gia một lễ trao giải như thế này, cũng được đề cử, cơ mà tôi không nhận được cúp, là một người cực kỳ quan trọng với tôi đã nhận cúp, tôi ngồi dưới khóc không ngừng, thế mà đối phương khi bước lên sân khấu, câu đầu tiên nói không phải là khuyên tôi đừng khóc, mà cười hùa theo nửa ngày, một điểm nhân tính cũng không có." Hạ Dĩ Đồng cười nói, nước mắt lưng tròng.

Dưới đài có người nghe không hiểu, cười theo. Nhưng có không ít người cũng tham gia lễ trao giải Kim Tông hai năm trước, rất ấn tượng với hành vi kỳ quái của Lục Ẩm Băng, lại liên hệ với chuyện Lục Ẩm Băng tạm rút khỏi giới, biểu tình trở nên nghiêm túc.

"Sau đó tôi nghĩ, nếu một ngày nào đó tôi cũng nhận được cúp, thì liệu chị ấy ngồi dưới khán đài có bật khóc không..." Trong mắt Hạ Dĩ Đồng đều là nước mắt ấm nóng, "Nhưng mà tôi không ngờ tới, đến khi tôi thật sự nhận được cúp, chị ấy lại không có ở đây."

"Tôi..." Mắt Hạ Dĩ Đồng đỏ hoe, nghẹn ngào.

Toàn bộ khán phòng đều yên lặng, chờ câu sau của cô.

"Cảm ơn Lục lão sư, nếu như không có chị, em cũng chẳng thể đứng ở nơi này. Đáng tiếc là chị không thể tận mắt chứng kiến." Cuối cùng Hạ Dĩ Đồng cũng khóc, cúi đầu thật sâu.

Cô ngẩng người, hai mắt đẫm lệ, tầm nhìn mơ hồ, đột nhiên trông thấy một hình bóng. Người kia không thu hút sự chú ý tới vậy, nhưng cô vẫn nhìn thấy.

Người đó đứng thẳng dưới gốc cây tùng, tại lối ra vào của sân khấu, mặc đồng phục nhân viên, đội mũ, trầm mặc nhìn về phía sân khấu, giơ tay nhẹ nhàng lau khóe mắt.

Sau khi cô dứt câu nói kia, người đó quay lưng lại, mở cửa đi ra, bóng lưng vô cùng quen thuộc.

Một giây, hai giây, ba giây. Hạ Dĩ Đồng đứng ngẩn người trên sân khấu ba giấy, mới nhấc váy lên, bỗng nhiên lao về phía lối ra an toàn, hiện trường bắt đầu xôn xao, nhao nhao nhìn về phía đó.

Hạ Dĩ Đồng nhịn không được muốn gọi người đó, nếu cô hét lên thì hiện trường càng thêm náo loạn, nhưng cô có thể chắc chắn 80% người đó chính là Lục Ẩm Băng! Cô biết chị ấy nhất định sẽ đến!

Hiện trường phản ứng lớn như vậy, đương nhiên Lai Ảnh nhìn thấy, nhưng nàng chỉ nhìn qua khi "nhân viên công tác" đã rời đi, chỉ thấy bóng lưng Hạ Dĩ Đồng đuổi theo ra ngoài.

Nàng cắn răng một cái, cũng đuổi theo.