Lần trước tham gia lễ trao giải Kim Tông đã là hai năm trước, cô và Lục Ẩm Băng cùng được đề cử giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong cùng một bộ phim, là bộ phim duy nhất mà hai người quay cùng nhau. Cô đã tận mắt chứng kiến Lục Ẩm Băng đoạt cúp, còn cô thì bật khóc.
Lục Ẩm Băng đã không an ủi cô thì chớ, ngược lại còn đứng trên sân khấu cười cô một cách vui vẻ, nghĩ lại mà tức.
Lần này không biết có thuận lợi đoạt giải hay không, gần đây cô đã xem diễn xuất của bốn diễn viên khác cùng có trong danh sách đề cử, họ không phải người bình thường, đối thủ lớn nhất là Lai Ảnh, mà theo những kinh nghiệm trước đó của cô, đề tài này của cô thường được giám khảo ưu ái hơn, tỉ lệ nhận thưởng cao hơn một chút, dù có ưu ái tới đâu thì xác suất cũng chỉ tăng khoảng một đến ba phần thôi.
Cho dù kết quả như nào, cô đều mong Lục Ẩm Băng có thể tới đây.
Mỗi một khoảnh khắc trong cuộc đời đều vô cùng quan trọng, đều muốn chia sẻ với đối phương.
Phương Hồi đã nhìn Hạ Dĩ Đồng rất lâu, trả lời hai tin nhắn, rồi ngồi trầm tư một chỗ, ai không biết còn tưởng cô đang gặp vấn đề nan giải. Mà biểu hiện ngoài mặt lại lúc vui lúc buồn, cuối cùng còn thở dài, buông thõng điện thoại.
Phương Hồi thu tầm mắt.
Là trợ lý kiêm "tâm phúc" của Hạ Dĩ Đồng, chuyện của Lục Ẩm Băng tất nhiên cô cũng biết một hai phần, còn tin tức từ phía Tiểu Tây. Từ lúc Lục Ẩm Băng rời đi, thỉnh thoảng Hạ Dĩ Đồng lại có vẻ mặt này.
"Lấy cho chị viên kẹo." Hạ Dĩ Đồng mở miệng nói, giọng cô mới hồi phục hai ngày nay, vẫn hơi khàn đặc, nhưng không ảnh hưởng tới giao tiếp bình thường, với người ngoài cô sẽ nói mình bị cảm cúm.
Phương Hồi lấy một cây kẹo mút trong túi, Hạ Dĩ Đồng tránh lớp trang điểm trên môi, cẩn thận ngậm kẹo trong miệng.
"Bao lâu nữa thì chúng ta lên sân khấu? Chị ra ngoài một chút."
Phương Hồi kiểm tra quy trình của ban tổ chức rồi nói: "Còn khoảng nửa tiếng nữa, chị còn muốn ra ngoài không?" Cô nhắc nhở, "Đừng đi quá xa, bên ngoài có nhiều người, nếu chị thắng lại không quay lại kịp."
Hạ Dĩ Đồng tặc lưỡi: "Không sao đâu, chị ra ngoài hít thở chút không khí thôi. Chị không phải người mù đường, tất nhiên sẽ quay lại kịp rồi."
"Em đi cùng chị, Tiết tổng giao trọng trách cho em rồi."
Hạ Dĩ Đồng và Phương Hồi ra khu vực hậu trường, đụng phải mấy tiền bối và vãn bối trong giới, có tiền bối từng gặp, có người chưa từng gặp, người từng gặp cũng chỉ chào hỏi xã giao đôi ba câu, người chưa gặp thì giới thiệu nhiều thêm hai câu, còn vãn bối, tất cả vãn bối đều tôn trọng lễ phép, mặc kệ trong lòng họ nghĩ như nào nhưng phép tắc bên ngoài vẫn có đủ, đều chào tiền bối với cô, Hạ Dĩ Đồng cũng không khó chịu, đáp lại từng cái chào một.
Cô ra ngoài hai bước, bỗng quay đầu lại, gọi một người trong đó, khẽ cười hỏi: "Em là nghệ sĩ của Triều Sở Entertainment à?"
Tiểu cô nương có hơi sợ hãi, là người mới vào nghề được một năm, năm nay vận khí tốt đóng nữ thứ trong một bộ phim nổi tiếng, hơn nữa có chút quan hệ với ban tổ chức, nên cô ấy mới được vào khu vực này, cô ấy không hiểu rõ lắm về vị tiền bối này nổi tiếng đến mức nào và cũng không biết công ty của mình là công ty cũ của vị tiền bối đây.
Tiểu cô nương thưa dạ gật đầu.
Vẻ mặt Hạ Dĩ Đồng ôn hòa: "Chủ tịch của em tới rồi sao?"
Tiểu cô nương: "Cái này em không biết."
Hạ Dĩ Đồng: "Được rồi, cảm ơn."
Hạ Dĩ Đồng gật đầu với nàng, rồi rời đi. Chân tiểu cô nương mềm nhũn, người chị em đứng cạnh mới đỡ lấy tay nàng, mấy người chờ Hạ Dĩ Đồng đi xa mới thì thầm to nhỏ với nhau.
"Vị này là tiền bối Hạ, trước kia là người của công ty chúng ta, nhìn xem bây giờ cậu lo lắng tới như này luôn à."
"Còn nói tớ, không phải cậu cũng lo à, khi nãy đến một cái chớp mắt cũng không dám còn gì."
"Tớ, tớ tớ, chẳng qua là tại vóc dáng chị ấy đẹp nên tớ nhìn tới ngây người thôi."
"Nếu dễ ngây người tới vậy thì mỗi ngày cậu quay phim trong giới chắc ngây cả ngày chứ quay chụp nỗi gì."
"Lần đầu tớ nhìn thấy tiền bối Hạ bằng xương bằng thịt, đẹp hơn trên TV, cảm giác chị ấy toát ra khí chất lắm ấy, không giận mà uy, cậu thấy thế không?"
"Chính vì thế nên khi nãy tớ mới không đứng vững đó."
"À, muốn xin chữ ký! Cơ hội tốt như thế mà bỏ qua."
. . .
Hạ Dĩ Đồng nghiêng người hỏi Phương Hồi: "Vừa nãy chị cảm nhận sai sao? Cảm giác như mấy cô bé kia sợ hãi khi nhìn thấy chị ấy."
Phương Hồi kỳ quái nhìn cô: "... Không phải đâu."
Hạ Dĩ Đồng: "... Sắc mặt chị không tốt à?"
Phương Hồi nói: "Rất tốt. Nhưng nói sao nhỉ, bây giờ chị chỉ cần cười cũng cho người ta cảm giác chị sắp nổi giận ấy."
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Cô thề là cô không nghĩ vậy.
Phương Hồi: "Chắc chị ở cùng Lục lão sư lâu nên vậy, nhiễm khí chất và tính cách ngang ngược của cô ấy."
Hạ Dĩ Đồng lại vui vẻ cười, dẹp luôn ý tưởng trở nên ôn hòa và thân thiện vừa thoáng qua trong đầu, ngang ngược như thế cũng hay.
Hạ Dĩ Đồng nhìn mấy tiểu cô nương kia, nhớ tới bản thân đã không gặp Tần Mộ kể từ khi chấm dứt hợp đồng hai năm trước. Năm đầu tiên cô bận đóng phim , năm thứ hai càng bận hơn, cô hiếm khi gặp riêng ai, chỉ có một vài người bạn mà Lục Ẩm Băng buộc cô phải đi gặp họ. Ký ức luôn ở đó, mỗi khi Hạ Dĩ Đồng ngẫu nhiên nghĩ tới điều gì thì điều đó luôn gợi lên nhiều ký ức về Lục Ẩm Băng.
Sau khi Tần Mộ nỗ lực tự cường, năm ngoái cô ấy đã chuyển trụ sở từ thành phố S về thủ đô, ở thành phố S chỉ còn lại một chi nhánh, giờ chắc thường trú ở thủ đô luôn. Muốn nói Hạ Dĩ Đồng biết tin này từ đâu, thật trùng hợp không thể trùng hợp hơn, Tiết Dao nói cho cô biết, còn Tiết Dao biết tin này từ đâu thì cô cũng không hỏi, nhưng chuyện xảy ra năm ngoái, bây giờ cô mới nói thì chắc là cũng mới biết.
Hạ Dĩ Đồng gọi điện thoại cho Tần Mộ, đầu dây bên kia "Alo" một tiếng, Hạ Dĩ Đồng nhìn lại tên cuộc gọi hiển thị trên màn hình điện thoại, đúng là tên Tần Mộ mà, không lẽ cô ấy đổi số?
Hạ Dĩ Đồng ghé loa điện thoại tới gần tại, đầu dây bên kia đã đổi sang giọng nói quen thuộc: "Đứa nhóc không có lương tâm, bây giờ mới biết gọi điện cho chị em à? Suốt một năm trời, em chẳng gọi cho chị lần nào, chị còn tưởng em quên chị luôn rồi!"
"Nào dám?" Hạ Dĩ Đồng cười nói, "Em ở đến dự đêm từ thiện ở XX, muốn hỏi xem chị có ở đây không, tiện thể chúng ta gặp nhau chút."
"Có, trường hợp này sao thiếu sự xuất hiện của Tần tổng chị đây được? Chị đi tìm em hay em tới tìm chị?" Tần Mộ hỏi.
"Em đi tìm... mọi người?" Hạ Dĩ Đồng hỏi.
Tần Mộ chú ý tới âm đuôi "mọi người" kéo dài của cô, lập tức vui vẻ: "Bye, em là người nổi tiếng nên đừng chạy lung tung, gửi chị định vị rồi bọn chị qua tìm em."
Cô ấy cũng nói "bọn chị", nên Hạ Dĩ Đồng cũng đoán được.
Các cô cách nhau không xa, Hạ Dĩ Đồng đứng yên một chỗ đợi, không tới mười phút có hai người phụ nữ chậm rãi bước tới, tuổi tác tương đương, một người xinh đẹp một người dịu dàng, cực kỳ xứng đôi, khá là hút hồn.
Thứ khiến Hạ Dĩ Đồng không biết nên khóc hay nên cười chính là Tần Mộ mặc một chiếc váy dài, như chú chim nhỏ nép dưới cánh đối phương. Đối phương mặc một bộ lễ phục màu trắng, trang điểm tinh xảo, ánh mắt thân thiện dò xét Hạ Dĩ Đồng, toát ra khí chất nhu hòa.
Tần Mộ ngẩng đầu tiến lên hai bước, giới thiệu với người phụ nữ bên cạnh: "Đây là Hạ Dĩ Đồng, trước đây là nghệ sĩ ở công ty em. Là em gái có quan hệ thân thiết với em, không có ý nghĩ gì xấu, chỉ đơn giản là chị em thân thiết."
". . ." Khóe miệng Hạ Dĩ Đồng giật giật, lời giới thiệu này, nếu nói giữa hai người đó không có quan hệ gì thì đúng là gặp quỷ giữa ban ngày rồi.
Người phụ nữ bên cạnh mỉm cười, giơ tay: "Biển quảng cáo bên ngoài có rất nhiều ảnh lớn của cô, cô thật sự rất nổi tiếng."
Tần Mộ lại giới thiệu cô cho đối phương: "Người này họ Quý, Quý Vi Bạch." Nói xong còn thẳng lưng kiêu ngạo nói, "Chị dâu của em đó."
Hạ Dĩ Đồng bắt tay cô, lòng bàn tay mềm mại, khiến người khác cảm thấy thoải mái, nhịn cười nói: "Xin chào, chị dâu."
"Chị dâu" họ Quý đáp lại: "Đừng nghe cô ấy nói bậy, gọi anh rể đi."
Hạ Dĩ Đồng nhìn Tần Mộ.
Tần Mộ vẫn kiên quyết: "Gọi chị dâu."
Quý tiểu thư: "Gọi anh rể."
Hạ Dĩ Đồng buông tay đối phương ra, không gọi cái gì, nhanh trí chuyển xưng hô: "Tần phu nhân." Quay đầu cười nói với Tần Mộ, "Quý phu nhân."
Xem ra hai vị này đều hài lòng với cách gọi này.
Tần Mộ kéo tay Hạ Dĩ Đồng tới nơi ít người để nói chuyện, Quý tiểu thư khá kiệm lời, đa số trên mặt đều là ý cười nhìn Tần Mộ, nhưng nhìn cô ấy và Tần Mộ có vẻ không hợp nhau lắm, có lẽ hai người có khá nhiều lời bí mật.
"Chị còn chưa chúc mừng em." Tần Mộ mỉm cười, "Chúc mừng em lọt danh sách đề cử."
Hạ Dĩ Đồng xua tay, nhìn thấy người bạn cũ khiến cô thoát ra khỏi cảm xúc ban đầu, cười nói: "Đề cử thôi mà chúc mừng gì chứ, lúc đó chị nhớ xem chiếu trực tiếp đấy, nếu thật sự nhận giải thì em sẽ mời chị bữa ăn."
Tần Mộ: "Nói gì vậy. em phải mở tiệc mới đúng chữ, lập kế hoạch đi, có bao nhiêu bạn tốt thì gọi tới hết luôn."
"Một lời đã định."
Tần Mộ nhìn cô một cái, muốn nói lại thôi. Diễn xuất của cô ấy quả thực vụng về, Hạ Dĩ Đồng nghi ngờ nếu cô ấy còn tiếp tục nhịn như này chắc nghẹn chết mất nên cô đành lên tiếng: "Em và chị ấy không phải chia tay, không có vấn đề gì cả, chỉ là sức khỏe chị ấy không tốt, nên mới ra nước ngoài chữa bệnh."
Tảng đá lớn trong lòng Tần Mộ mới buông xuống, nhìn mặt cô ấy như mới được ân xá, dông dài thêm: "Trước chị thấy bài đăng trên Weibo của cô ấy nói muốn rút khỏi giới giải trí, làm tim chị cũng thấp thỏm theo, sợ hỏi em thì lại khiến em tổn thương nên nào dám hỏi. Cứ thấp thỏm cả một tuần, chỉ sợ hai em chia tay, xung quanh chị chỉ có hai đôi nữ nữ, là đôi của em, đôi còn lại đôi của Ấu Tuyền, chỉ mong mấy người có thể hạnh phúc cả đời bên người mình yêu. Em cũng biết trước kia chị là người như nào rồi đó, ăn chơi bao năm, không có cảm giác an toàn, nếu các em yên ổn, thì chị nghĩ chị cũng có thể yên ổn. Nếu các em không ổn, vậy chị---"
Quý tiểu thư ở bên cạnh, nói thì chậm nhưng ra tay rất nhanh, véo eo Tần Mộ một cái, Tần Mộ kêu một tiếng đau đớn.
Trong lòng Hạ Dĩ Đồng thầm cảm thán tương lai của Tần Mộ.
Tần Mộ xoa eo mình, cười hê hê với cô hai tiếng, không nói gì, rồi ngoảnh mặt lại tiếp tục nói chuyện với Hạ Dĩ Đồng: "Chị đây đợi uống rượu mừng của hai em đó, nhất định phải trăm năm hòa hợp."
Nàng vỗ vai Hạ Dĩ Đồng: "Hạnh phúc."