Hạ Dĩ Đồng không hỏi cô đêm nay có thể ở lại hay không, ôm chặt Lục Ẩm Băng một lúc, khi chuẩn bị rời đi, Lục Ẩm Băng chủ động giữ cô lại.
"Chị... có thể không?"
Sự ngập ngừng và hỏi thăm cẩn thận từng ly từng tí của Hạ Dĩ Đồng khiến cho tim Lục Ẩm Băng thắt lại, giống như bị người ta giày xéo đến đau nhức.
"Đương nhiên có thể."
Hạ Dĩ Đồng vươn tay, muốn nắm lấy tay cô, lần này không đợi cô đổi ý hay do dự, Lục Ẩm Băng đã bước tới nắm tay cô, mồ hôi trong lòng bàn tay Hạ Dĩ Đồng, sờ lên có hơi dính dính, Lục Ẩm Băng rút khăn tay, lau lại tay cho cô.
Cùng nhau đi ra ngoài, về phòng ngủ của mình. Hạ Dĩ Đồng nhìn quanh một vòng, sáng nay lúc rời khỏi căn phòng này, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, thì đêm nay sẽ là đêm cuối cô ở lại căn phòng này.
"Em giúp chị thu dọn hành lý nhé?" Hạ Dĩ Đồng không biết nên để tay chân như nào mới phải, muốn tìm chút việc cho mình bận rộn, lại đứng ngẩn người ở đấy, dây thần kinh trong đầu cô căng như dây cung sắp đứt.
Ngón tay Lục Ẩm Băng giật giật: "Tối dọn, không vội."
Hạ Dĩ Đồng đứng bất động tại chỗ, Lục Ẩm Băng để cô muốn ngồi đâu thì ngồi, khoảnh khắc sắp chia tay, thật ra con người có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại chỉ có thể nói vỏn vẹn một câu "Về sớm nhé" / "Chị sẽ sớm trở lại", nhưng hai câu này đều chôn chặt trong lòng không ra tới miệng, ra khỏi miệng chính là yêu cầu và hứa hẹn.
Một bữa tối phổ thông, chẳng khác tháng trước là mấy, trên bàn cơm chỉ nói về một tin tức xã hội phổ biến gần đây, bốn người cố gắng tìm chủ đề chung, gác lại sự bất đồng.
Lên tầng thu dọn hành lý, Hạ Dĩ Đồng kéo vali của cô tới, hai cái vali lớn, mở ra để nằm dưới sàn nhà.
"Chị đi nam bán cầu đúng không? Sắp mùa đông rồi nhưng mà áo mùa đông dày, vali không thể nhét quá nhiều, nên mang hai cái đi, cái khác khi cần thì ra ngoài mua."
"Đem theo cả băng đầu gối, loại này là loại cải tiến mới, nước ngoài cũng không có loại tốt như này đâu. Có mùa đông em tới nước Anh, suýt thì bị gió thổi bay luôn, nhớ xem dự báo thời tiết, gió mạnh thì đừng ra ngoài."
"Chị nhìn em làm gì? Em xếp quần áo cho chị, chị cần thêm gì thì đi lấy đi, em đặt một cái hộp nhỏ bên trong cho chị đựng đồ."
"Máy tính bảng, kindle, laptop, điện thoại, nhặt mấy cái này đặt lên giường, em mang hộp nhỏ tới thì chị xếp vào hộp." Hạ Dĩ Đồng vừa nhìn vừa bước đi, những dây dợ lằng nhằng được cố gỡ ra, bất đắc dĩ nói, "Đại tiểu thư của em ơi."
"Hể?" Lục Ẩm Băng bật cười.
"Né sang một bên đi, để em dọn." Hạ Dĩ Đồng ghét bỏ xua cô ngồi sang một bên, mặc dù Lục Ẩm Băng sống an nhàn sung sướng, nhưng vẫn có năng lực sinh hoạt cơ bản, nhìn cách cô nấu ăn là biết ngon liền, nhưng khi ở với Hạ Dĩ Đồng, cái gì cô cũng không biết, chỗ nào cũng không biết, hoàn toàn đánh mất kỹ năng sinh tồn. Đặc biệt là khi sắp xếp mớ hỗn độn, trước kia còn phụ Hạ Dĩ Đồng một tay, sau đó cô ngồi luôn một bên nhìn, liên tục chỉ chỗ này bảo chỗ kia, phải quấy Hạ Dĩ Đồng tới mức phải ra tay đánh cô mấy cái thì cô mới ưng ý.
Tình cảm vợ chồng trẻ, nếu là ngày trước chắc chắn sẽ kéo dài rất lâu, còn bây giờ, khóe miệng vừa cong lên thì lại bị cảm giác ly biệt nặng nề đè xuống.
Hạ Dĩ Đồng ngồi xổm trước vali, đè quần áo cho thật gọn gàng, phân loại vào các ngăn bên trong, có một đôi chân đi dép xuất hiện trước mặt cô, Lục Ẩm Băng đưa một cái bình thủy tinh, thân bình buộc một dải ruy băng, qua ba năm, màu của ruy băng không còn rực rỡ như trước nhưng chiếc lọ vẫn sạch sẽ trong suốt, bên trong là những ngôi sao đủ sắc màu đang nằm lặng lẽ.
"Nên mang theo thứ này, tín vật đính ước."
"Chị... có bao giờ đếm bên trong có bao nhiêu ngôi sao chưa?" Cô ngẩng đầu nhìn Lục Ẩm Băng.
"Chưa từng, có lẽ hơn 30 đi. Chị sợ làm bẩn nó nên không dám đổ ra ngoài."
"Em không nhớ có bao nhiêu. Nếu có thời gian, chị hãy đổ ra rồi đếm."
"Được."
Hạ Dĩ Đồng cầm chiếc bình lạnh lẽo trong tay, ngón tay vuốt ve mấy cái, nhét vào giữa quần áo, để khi xóc nảy cũng sẽ không vỡ bình.
Lục Ẩm Băng ra ngoài, lại cầm thêm chiếc DV, hai cô cùng mua chiếc DV đó, "Cái này chị cũng muốn mang theo, chị sẽ ghi lại những gì hay ho mà chị thấy rồi sau đó cho em xem."
"Được, nhưng không phải bây giờ," Hạ Dĩ Đồng nói, "Em copy lại video bên trong đã rồi mới cho chị cầm đi."
Hạ Dĩ Đồng lấy một viên kẹo từ tủ đầu giường, ánh mắt Lục Ẩm Băng khẽ động.
Hạ Dĩ Đồng: "Đây là loại kẹo mà em thích nhất, chị từng ăn rồi, cho chị cầm mấy cái này đi, đừng ăn nhanh quá, mỗi khi ăn, khi vui thì sẽ nhớ tới em, cũng đừng ăn quá chậm, hạn sử dụng không dài, để lâu lại hỏng không ăn được, quý lắm đấy, bình thường không phải ai cũng mua được đâu. Còn nữa..."
Lục Ẩm Băng đột nhiên hôn mạnh lên môi cô.
Tay đỡ sau gáy đối phương, bờ môi khô khốc lại chẳng có chút kỹ năng nào, để đối phương cọ xát rồi cắn, từ thô bạo đến dịu dàng, những viên kẹo nằm ngổn ngang trong vali.
Sau một khoảng thời gian điên cuồng, hai người đi tắm rồi ôm nhau ngủ.
Khi trời tờ mờ sáng, Lục Ẩm Băng lại phát bệnh, đang mơ thì bừng tỉnh, khóc lớn không ngừng, cả người co ro, Hạ Dĩ Đồng lui ra ngoài để Lục ba Lục mẹ vào, kỳ thật ai cũng bất lực, Lục Ẩm Băng chẳng thể nhìn thấy gì, người duy nhất có thể dựa vào chỉ có chính cô.
Khoảng 7 giờ sáng, Lục Ẩm Băng ra khỏi phòng, khôi phục trạng thái bình thường, nấu cho Hạ Dĩ Đồng bát mì, nói là mừng sinh nhật năm sau sớm. Gia đình Lục Ẩm Băng có truyền thống nấu mì trường thọ, nếu như tính sinh nhật sang năm, thì đây là lần thứ tư cô đón sinh nhật với Hạ Dĩ Đồng.
Còn lần thứ năm, cô nghĩ mình sẽ không rời đi lâu như vậy.
"Sinh nhật vui vẻ." Lục Ẩm Băng đặt bát mì lên bàn.
"Cảm ơn." Hạ Dĩ Đồng phụ họa, cười ăn hết sạch, một chút nước mì cũng không còn, sau khi uống xong còn nói, "Hơi nhạt đấy nhé."
"Thật sao?" Lục Ẩm Băng cười, "Kệ đi, em cũng ăn hết rồi, bây giờ là 'chết' không đối chứng rồi nhé."
"Còn mà còn mà," Hạ Dĩ Đồng há mồm cho cô xem, "Trong miệng em còn chút nước mì nè, chị muốn nếm thử không?"
"Ba, mẹ." Lục Ẩm Băng hô lên, sau đó nhìn cô một cách chế nhạo, Hạ Dĩ Đồng ý thức trong nhà còn có ba mẹ, chốc lát mặt đã đỏ bừng, bọn họ không ở trong phòng sao? Tại sao lại ra ngoài này rồi, giờ cô thu hồi câu nói kia còn kịp không?
Lục Ẩm Băng nhìn cô bối rối muốn độn thổ xuống đất, lại thấy đùa vậy không nỡ: "Trêu em đó, không có ai đâu."
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Lục Ẩm Băng: "Giận rồi?"
"Không có." Giọng nói Hạ Dĩ Đồng có phần cứng rắn.
"Em bĩu môi tới mức có thể treo cả ấm trà lên đó, vậy mà còn nói không giận sao? Nhìn em đáng thương chưa kìa." Lục Ẩm Băng ngả ngớn muốn sờ cằm cô, lại bị Hạ Dĩ Đồng tránh đi.
"Không phải chứ, thật sự giận rồi?" Lục Ẩm Băng nói, "Không giận thì hôn chị cái đi."
Hạ Dĩ Đồng ngó lơ cô.
Lục Ẩm Băng chủ động tấn công, khóe miệng Hạ Dĩ Đồng mới giương lên một chút liền biến mất, "miễn cưỡng" nhận lấy nụ hôn.
Một nụ hôn phớt thôi chưa đủ, cần có một nụ hôn sâu.
Hạ Dĩ Đồng đang đắm chìm trong hương vị giữa răng với môi thì Lục Ẩm Băng lại nói: "Ba, mẹ."
Hạ Dĩ Đồng đứng hình, nhưng nhìn vẻ mặt Lục Ẩm Băng lại thấp thoáng bóng dáng tên côn đồ xấu xa, trong nội tâm cô kết luận, có lẽ lại thành câu chuyện "Sói tới rồi", nên quyết định không tin.
Hạ Dĩ Đồng còn muốn hôn, Lục Ẩm Băng lại giữ vai cô, vẫn là câu nói đó: "Ba, mẹ."
Dựa theo định luật "Sói tới rồi", lần thứ ba hẳn là thật, lúc này Hạ Dĩ Đồng không biết nên xoay người lại hay là không xoay thì tốt hơn, Lục Ẩm Băng nín cười đau cả bụng.
Đôi vợ chồng già không có ý định cản trở màn trình diễn của đôi vợ chồng trẻ, Lục Vân Chương và Liễu Hân Mẫn ra ngoài trước, "Lau miệng đi, rồi tới bệnh viện."
Hạ Dĩ Đồng liếc Lục Ẩm Băng, đuổi theo sau, Lục Ẩm Băng cảm thấy mình bị oan.
Chưa được mấy bước, Hạ Dĩ Đồng lại lùi lại, đi bên cạnh Lục Ẩm Băng.
Vali đặt trong cốp xe, kiểm tra xong sẽ ra sân bay luôn, đỡ khỏi đi đi về về phiền phức. Đôi tiểu tình lữ sắp phải chia xa, từ lúc rời khỏi nhà, thời gian ly biệt đang dồn dập tới gần.
Từ nhỏ đến lớn, Hạ Dĩ Đồng kiểm tra sức khỏe rất nhiều lần, nhất là khi còn là học sinh, mỗi lần kiểm tra sức khỏe đều cảm thấy quá trình này lâu kinh khủng, sao giờ vẫn chưa xong, sao trước mặt vẫn còn đông người thế.
Còn lần này, có lẽ là lần kiểm tra sức khỏe nhanh nhất cuộc đời cô, cô vừa mới nắm tay Lục Ẩm Băng, vậy mà giờ hai người đã đang trên đường tới sân bay.
Sau này khi nhớ lại, Hạ Dĩ Đồng chẳng thể nhớ được trên con đường ra sân bay ngắn ngủi đó, cô có nói câu gì với Lục Ẩm Băng không? Liệu giữa đường cô có đổ mồ hôi tay mà buông tay đối phương ra không? Cô có yếu đuối bật khóc không? Trong đầu chỉ có thẫn thờ, bần thần và mông lung, đưa đối phương tới cửa kiểm tra an ninh lối đi VIP, đợi đến khi sân bay thông báo lên máy bay, đôi cánh khổng lồ của máy bay rẽ đôi đám mây trắng trên bầu trời xanh.
Cô đứng bất động, trong lòng trống rỗng, linh hồn cô đã theo máy bay bay sang bên kia đại dương rồi.
Trong đầu chỉ có một mớ hỗn độn, giống như chẳng còn quyền đưa ra quyết định nữa, Lục Vân Chương vỗ vai cô, kéo cô về nhà, cô hình như còn cười với đối phương, có lẽ vậy, không nhớ lắm, trí nhớ không tốt.
Hạ Dĩ Đồng không về Lục gia, về nhà mình, sau đó liền chuyển về đây, Lục Ẩm Băng không có ở đây, trở về đây còn có tác dụng gì nữa. Không, dù sao vẫn phải ở đây, nhỡ Lục Ẩm Băng về nhà không tìm thấy cô thì sao?
Tim chết lặng, ngồi ngẩn ngơ trên giường, đột nhiên dạ dày thắt lại, chạy thẳng tới toilet, buồn nôn nhưng chẳng nôn ra cái gì, chỉ có chút nước chua, may là không nôn ra mì Lục Ẩm Băng tự tay nấu cho cô, sắp tới sinh nhật năm sau rồi.
Một tiếng buồn nôn bốn lần, Hạ Dĩ Đồng ngồi cạnh toilet, vã mồ hôi lạnh, vô lực lết thân thể mệt mỏi quay lại giường.
Khi bụng cô dễ chịu hơn liền gọi điện thoại cho Tiết Dao, để chị ấy phụ cô chạy hoạt động tối nay, hiện tại cô không muốn đi một mình.
Điện thoại kết nối, Tiết Dao: "Alo?"
Hạ Dĩ Đồng: Tối nay chị đi tới đài truyền hình với em nhé?
Tiết Dao: "Sao không nói chuyện?"
Hạ Dĩ Đồng ho hai tiếng với điện thoại, tai chẳng nghe được giọng nói của chính mình, liền cúp máy, gửi tin nhắn.
- Em mất giọng, hoạt động tối nay không đi được rồi, giờ em phải đi khám đã.