Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 299




Danh sách này Tiết Dao biết sớm hơn là nhờ có quan hệ, tuần sau mới chính thức công bố danh sách, Tiết Dao thông báo cho Hạ Dĩ Đồng ngay khi nhận được cuộc gọi của nhân viên trong cuộc.

Không quên trêu ghẹo một câu: "Lần này chắc chắn ôm giải rồi chứ?"

Hạ Dĩ Đồng: "Chị đừng trêu em nữa, những cái tên trong danh sách đề cử đều là phái thực lực còn gì? Cả chị Lai Ảnh nữa, em có xem bộ phim được đề cử của chị ấy, diễn xuất rất tốt luôn."

Đúng vậy, dự định về quê mở quán trà sữa nhỏ chờ chết của Lai Ảnh đã bị hoãn lại ba năm, trước mắt thì vẫn phải sống trên màn hình bạc, không ngừng thử thách những vai diễn mới, từ khi Lục Ẩm Băng tạm trả lại màn bạc thì đáng lý ra cô ấy là nữ diễn viên được yêu thích nhất giới điện ảnh trong hai năm qua. Nếu Hạ Dĩ Đồng còn cách Lục Ẩm Băng khá xa, cô mới chỉ hoàn thành bước đầu tiên trong số 100 bước, vậy thì Lai Ảnh đã hoàn thành 50 bước. Năm ngoái《Tam Kim》đã thắng đậm các giải thưởng trong nước. Mặc dù tổng số cúp không nhiều bằng Lục Ẩm Băng, nhưng toàn bộ giải thưởng lớn trong nước Lai Ảnh đều có, chỉ thiếu những giải thưởng quốc tế quan trọng. Nhưng cho dù là giải thưởng trong nước hay quốc tế cũng đâu dễ gì vượt qua như vậy, ngoại trừ Lục Ẩm Băng, trong giới chỉ có một nữ diễn viên đem về một rổ cúp, được công nhận cấp tông sư, chỉ kém Lục Ẩm Băng một giải thưởng quốc tế, vì thế mà Lục Ẩm Băng được phong thần, còn cô ấy chỉ ở cấp tông sư.

Nếu chuyện giành giải là dễ dàng, thì với thiên phú của Lục Ẩm Băng cũng sẽ không mất tới mười năm để đạt được thành công vang dội như này. Cho nên Lai Ảnh và Lục Ẩm Băng không phải một người 99 một người 100 mà là một người 50 một người 100. Tất nhiên 50 bước sau khó gấp vạn lần 50 bước đầu.

Tiết Dao đâu dễ gì buông tha cho cô, hỏi tiếp: "Rất tốt là tốt như nào?"

Hạ Dĩ Đồng cười ha ha: "Tốt như em nè, chưa tới giây cuối thì chưa biết hoa rơi vào nhà nào đâu."

Ở cùng Lục Ẩm Băng lâu ngày, tự nhiên sẽ có sự tự tin giống như Lục Ẩm Băng, cái này, nếu là Lục Ẩm Băng, đoán chừng hiện tại chị ấy không nói "tốt như", thay vào đó sẽ là "Rất tốt nhưng mà kém tôi một chút. Cơ mà, biết đâu ban đánh giá lại bị mù."

Khẳng định có thể chọc tức Lai Ảnh biến thành cái hồ lô luôn.

Cũng vì đó là Lai Ảnh, nên chị ấy mới có thể thoải mái nói đùa như vậy, đổi lại là người khác, có lẽ Lục Ẩm Băng sẽ chẳng nói câu gì, cho dù trong lòng cảm thấy bản thân tốt hơn cũng sẽ không nói ra.

Tiết Dao nói: "Em nói tin này cho Lục Ẩm Băng đi, hay là để tôi nói?"

Hạ Dĩ Đồng: "Để em nói."

"Được," Tiết Dao thở dài, "Ầy, từ lúc em và em ấy thành một đôi, tôi luôn cảm thấy khó chịu khi làm người đại diện của hai người."

Hạ Dĩ Đồng lấy một quả quýt trong mâm hoa quả, bóc vỏ, nói: "Chị không định nói cho chị Lai Ảnh sao? Em nhớ là quan hệ giữa phòng làm việc của chị ấy và phòng làm việc của mình rất tốt mà."

Tiết Dao: "Một mình tôi đã làm đại diện cho hai người rồi, bây giờ tôi còn phải chịu trách nhiệm thông báo cho nghệ sĩ khác nữa à?"

Hạ Dĩ Đồng cắn một miếng quýt, cười suýt chút chảy nước khỏi miệng.

Tiết Dao: "Không phải chứ, gần đây em thích ăn quýt đến vậy à?"

"Đúng vậy đó, giúp tiểu Lục Lục nhà em mang song thai." Hạ Dĩ Đồng cười nói.

Tiết Dao nghiêng đầu nhìn cô: "Tiểu Lục Lục nhà em có khả năng kia sao?"

"Chuyện đó khó nói, biết đâu một ngày nào đó lại có đấy chứ." Hạ Dĩ Đồng nhìn ngắm quýt cho tay, tung lên hai lần rồi bắt được, cả người như tỏa ra ánh sáng, "Về, em về nhà chăm vợ em đây."

"Không phải Lục Ẩm Băng đã chuyển về nhà rồi sao? Về ba mẹ vợ đấy à?"

"Đúng đó, trong nhà có người chăm sóc, em thấy yên tâm hơn phần nào."

"Ừm, vậy em đi đi, mấy ngày tới có thể nghỉ, tôi chưa sắp xếp công việc sắp tới của em, nên về nhà là hợp lý rồi." Tiết Dao xua tay.

Hạ Dĩ Đồng giống như một cơn gió thổi đến tát vào mặt Tiết Dao, "Cảm ơn Tiết mama! Con yêu mẹ nhiều!"

Rồi lại vụt đi như một cơn gió.

Tiết Dao: "! ! !"

Cô sờ lên chỗ vừa được hôn, soi gương, một vết son còn dánh trên má, cô cắn răng, đứa nhóc này!

Rút tờ khăn giấy, hậm hực xóa vết son, vừa muốn xóa vừa muốn giữ lại, Tiết Dao giơ tay, nhắm mắt lau một đường, lau xong khóe miệng bất giác cong lên, đứa nhóc này, hừ!

Gửi lên group Wechat của một số người đại diện kim bài trong giới, gõ thêm dòng chữ: Nghệ sĩ nhà tôi cưỡng hôn tôi, suýt chút nữa khiến tôi tức chết.

Người đại diện kim bài A: 【Haha, dấu hôn này có vẻ chân thực nha!】

Người đại diện kim bài B: 【Thế mà chị Tiết tức muốn chết luôn hả? Nghệ sĩ nhà em mà cưỡng hôn em như vậy chắc em sướng quá hồn thả lên mây luôn [ánh mắt ghen tị】

Người đại diện kim bài C: 【Nghệ sĩ nào của chị Tiết vậy, Lục thần hay Hạ Dĩ Đồng?】


Người đại diện kim bài D: 【Tôi đoán là Hạ Dĩ Đồng, chứ Lục thần có lẽ không chủ động đụng chạm thân thể kiểu vậy đâu.】

Người đại diện kim bài C: 【Trước kia tôi cảm thấy Hạ Dĩ Đồng là như vậy, bây giờ... Dù là ai thì họ cũng cần bày tỏ niềm yêu thích và sự ghen ghét thôi [mỉm cười]】

Tiết Dao vui vẻ gõ chữ: 【Aiya, là Hạ Dĩ Đồng, cũng giống Lục Ẩm Băng thôi, vui lên là ôm tôi quay vòng vòng cho tới khi chóng mặt mới chịu buông.】

Người đại diện kim bài A: 【Vcl? [lạnh lùng.jpg]】

Người đại diện kim bài B: 【Ghen tị khiến con người ta mù quáng [lạnh lùng.jpg]】

Người đại diện kim bài C: 【Ghen tị khiến con người ta biến chất [lạnh lùng.jpg]】

Người đại diện kim bài D: 【Ghen tị khiến con người ta lạc lối [lạnh lùng.jpg]】

Tô Hàn: 【Ghen tị khiến con người ta lầm lỡ [lạnh lùng.jpg]】

Tiết Dao lạ lùng nhìn kẻ sống dưới đáy biển – Tô Hàn, kẻ mà vạn năm mới ngoi lên mặt nước một lần, Tiết Dao lên tiếng nhưng là đang ngấm ngầm khoe khoang: 【Hạ Dĩ Đồng là kiểu người nhiệt tình, vừa bước vào phòng đã ôm lấy tôi, cứ thế hôn lên má tôi luôn, nói sao cũng không chịu buông, còn nói cái gì mà "Em yêu chị", aiya, không chịu nổi, làm tôi nổi hết da gà.】

Người đại diện kim bài A: 【. . .】

Người đại diện kim bài B: 【. . .】

Người đại diện kim bài C: 【. . .】

Tô Hàn: 【. . .】

Người đại diện kim bài D: 【Cmn rõ là đang khoe khoang, giải tán giải tán thôi mọi người.】

Đám người cứ thế giải tán, Tiết Dao đứng trong phòng, khoanh tay nhảy một điệu tango. Công việc ư? Hẵng dẹp thứ đó sang một bên đã, một ngày không làm việc cũng có mất miếng thịt nào đâu.

Một lát sau, có lẽ cô thật sự nhàn rỗi và quá vui vẻ, khi cô nhận ra mình đang làm gì, thì có boxchat Wechat đột nhiên xuất hiện trên giao diện Wechat trong điện thoại cô.


【Trước đây mỗi lần em nhìn thấy tôi đều ngụp lặn xuống nước luôn mà? Nay cơn sóng nào đẩy em lên bờ nói chuyện với tôi thế?】

Tô Hàn nhìn chằm chằm Wechat của mình như nhìn thấy quỷ, cái quỷ gì vậy? Bà la sát Tiết Dao này sao lại chủ động nhắn tin cho cô! Tất cả là tại mình, trăm phương ngàn kế né mặt chị ấy, hôm nay thấy chị ấy nhắc tới Hạ Dĩ Đồng mới không nhịn được mà nhắn nhiều hơn một câu, nếu biết Tiết Dao sẽ chú ý tới cái này, cô chắc chắn sẽ xuyên thời gian về vả lệch miệng mình khi đó.

Nhưng sao Tiết Dao biết cô đang lặn, chẳng lẽ cô bị chú ý rồi? Chuyện này lại là cái quái gì nữa vậy? Không lẽ là biến khéo thành vụng, vừa hay thu hút sự chú ý của Tiết Dao à? Tưởng tượng Tiết Dao đang dùng khuôn mặt trẻ con để nhìn trộm rồi cười đến toét miệng, Tô Hàn cảm thấy lạnh sống lưng.

Theo lý thuyết, Tô Hàn cao 1m7, so với mực nước biệt thì từ dưới biển ngoi lên bờ vẫn có thể chèn ép Tiết Dao, dáng vẻ đoan trang, vẻ ngoài lạnh lùng và trang nghiêm, thuộc loại tiểu thư mặt lạnh không ai dám coi thường. Tiết Dao có khuôn mặt dài, khuôn mặt baby khiến người ta không đoán được tuổi thật, và trên khuôn mặt ấy lúc nào cũng nở nụ cười. Hai người không cùng một công ty, con đường dẫn dẵn nghệ sĩ của hai người cũng hoàn toàn khác biệt, không có quan hệ cạnh tranh, nne cô không có lý do để sợ. Nhưng lúc cô là thực tập vừa chính thức nhận chức, Tiết Dao đã để lại một ấn tượng quá sâu, trong lòng cô luôn có chuông cảnh báo, tiếng chuông này vang lên mỗi khi Tiết Dao đến gần cô.

Có những chỗ để cấm người vào sẽ treo tấm bảng: "Cẩn thận chó dữ, không được đi vào." Đối với Tô Hàn mà nói, chỉ cần treo tấm bảng "Bên trong có Tiết Dao, cẩn thận khi vào", cô chắc chắn sẽ đi đường vòng.

Suy nghĩ một chút, Tô Hàn trả lời, Tiết Dao vào nghề sớm hơn cô mười năm, là tiền bối, về tình về lý mà nói không trả lời không được, quan trọng hơn là, nếu như cô không trả lời, lại càng thu hút sự chú ý của Tiết Dao nữa thì sao? Não Tô Hàn bổ ra cảnh Tiết Dao đang ngồi giữa sofa, nở nụ cười hồ ly, nhìn điện thoại và tự nhủ: Chà, người phụ nữ này, dám không trả lời tin nhắn của tôi? Được lắm, em là đang đùa với lửa đấy.

Tô Hàn cảm thấy mình đang đứng bên bờ vực, sơ sẩy một cái là về với đất mẹ luôn.

Cô lại do dự thêm mười giây, tóm lại là trả lời ngắn gọn một câu: 【Trùng hợp nhìn thấy nên trả lời.】

Tiết Dao: 【Chẳng phải lúc trước, em đang nói chuyện rôm rả với mọi người, ngay khi tôi tới gần em liền lặn mất luôn?】

Tô Hàn đổ mồ hôi lạnh: 【Bận việc thôi.】

Tiết Dao: 【Em bận hay tôi bận?】

Tô Hàn: 【Chị bận.】

Tiết Dao: 【Cái đó thì không phải, sao em luôn tránh né tôi?】

Tô Hàn: 【Chị hiểu lầm rồi, tôi không hề tránh né chị.】

Tiết Dao: 【Em có ba giây suy nghĩ.】

Gõ chữ cũng không tới ba giây, Tô Hàn lập tức trả lời: 【Tôi nói!】

Tiết Dao: 【Huh?】

Tô Hàn: 【Hạ Dĩ Đồng từng là nghệ sĩ của tôi, bây giờ là nghệ sĩ của chị, tôi tránh bị nghi ngờ thôi】

Nghe vẻ hợp lý, có vẻ thuyết phục. Trùng hợp thay, group này lập được hai năm, cơ bản khớp với thời gian Hạ Dĩ Đồng ký hợp đồng với Studio Lục Ẩm Băng.

Đầu óc Tô Hàn rối như tờ vò, cô chuẩn bị sẵn câu trả lời cho những câu hỏi tiếp theo của Tiết Dao, thình lình nhìn thấy tin nhắn tiếp theo của Tiết Dao: 【Trước đó Hạ Dĩ Đồng cũng nhắng nhít như này sao?】

【Hả?】

【Cái tôi vừa nói trong group.】

【Là vết son trên mặt đó hả?】

【Ừ.】

【Chưa từng.】Tô Hàn rất thông minh, người đại diện các cô thích so sánh cái gì nhất? So sánh giải thưởng của nghệ sĩ nhà mình, so sánh năng lực kiếm tiền đại ngôn của nghệ sĩ, còn nữa, so sánh quan hệ giữa nghệ sĩ với chính người đại diện, nếu để Tiết Dao biết trước kia Hạ Dĩ Đồng gặm má mình thì chắc con đường tương lai của cô toàn trái đắng.

Tiết Dao đổi tư thế nằm trên sofa, khẽ cười:【Em nghĩ lại chút đi?】

【Nghĩ rồi, thật sự chưa từng.】

Tiết Dao nhíu mày:【Được. À đúng rồi, em có bạn trai chưa?】

Tô Hàn: "! ! !"

Chị ta muốn làm gì nữa vậy?

Tiết Dao: 【Nhìn tôi này, tôi vẫn là đồ cổ. Còn em có bạn trai hay bạn gái chưa?】

Tô Hàn: "? ? ?"