Một buổi sáng tháng 6, lễ ra mắt phim 《Mai Thất》được tổ chức tại phòng triển lãm X ở thủ đô, những người tham dự đều là những nhân vật nổi tiếng tỏng ngành, minh tinh tỏa sáng, ống kính ngẫu nhiên lia qua cũng rực rỡ chói mắt.
Hạ Dĩ Đồng, người phần lớn thời gian đều ở trung tâm ống kính, mặc một bộ trang phục đơn giản thoải mái, len đan và quần jeans xanh nhạt, với nụ cười ngọt ngào, thu hút mọi sự chú ý của nữ nhân trước TV.
"《Mai Thất》 là bộ phim võ hiệp, hẳn có rất nhiều điểm ngược đi phải không?" Người dẫn chương trình hỏi.
Hạ Dĩ Đồng nghiêng đầu nghe, tay giơ mic cười đáp: "Có ngược hay không? Cái này em không biết, mọi người nên hỏi biên kịch Châu, anh ấy là người viết kịch bản."
Châu Nhất Văn nghe xong thì nghiêm mặt, Tần Hàn Lâm đứng bên cạnh đùa, "Ông nói gì đi, mọi người đều đang nhìn ông đấy, xấu hổ cái gì thế?"
Châu Nhất Văn nói: "Tôi chỉ là cải biên thôi, mấy người nên hỏi tác giả gốc ấy, dù sao thì tôi cũng rất thích."
Lục Ẩm Băng vẫn nhớ hôm cô ăn cơm với tác giả, tác giả là một người phụ nữ, là một đôi với nhà đầu tư, hình như còn là fan hâm mộ của mình, có ký tên lên ảnh, trước khi rời đi như còn muốn hỏi số điện thoại của mình, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi. Lục Ẩm Băng vặn nhỏ tiếng TV, nhìn sắc trời bên ngoài, gửi Wechat cho Hạ Dĩ Đồng ----- 【Khi nào em về? Muốn ăn gì thế?】
Hạ Dĩ Đồng bắt đầu hoạt động nên cũng không nhàn rỗi, mãi một tiếng sau mới trả lời ----- 【Sau mười giờ, chị ăn trước đi, em mua chút thức ăn bên ngoài cho chị nhé? Có muốn ăn tôm hùm đất sốt cay không?】
【Tiết mama vẫn ở đây mà, để chị kêu chị ấy nấu bát canh cho chị.】
【Vậy đâu ảnh hưởng tới việc ăn tôm, sắp đến mùa rồi, để em nhờ người gửi cho các chị khoảng 4kg nhé, đủ chứ?】
【Chị hỏi Tiết mama đã.】
【Vâng.】
【Tiết mama nói cần 3kg, là một mình chị ấy ăn 3kg.】
【Vậy thì 5kg nhé?】Hạ Dĩ Đồng biết sức ăn Lục Ẩm Băng không lớn, nhất là trong trạng thái hiện tại, buổi tối ăn càng ít, căn bản là không muốn ăn, đừng nói 2kg, 1kg là đủ rồi.
Lục Ẩm Băng trả lời -----【6kg đi, chị và Tiết mama mỗi người 3kg.】
Hạ Dĩ Đồng -----【Oke luôn.】
Cô ném điện thoại cho Phương Hồi, "Đặt 6kg tôm hùm đất sốt cay tới nhà chị, 5kg tỏi băm và 2kg lòng đỏ trứng muối."
Phương Hồi: ". . . Vâng."
Sau khi ghi hình xong, Hạ Dĩ Đồng nhìn điện thoại đã thấy 10 giờ 3 phút tối, cô đang nóng lòng muốn về nhà thì tình cờ có một giám đốc đài truyền hình là fan của cô tới xin chữ kỳ và chụp ảnh chung, cô cố gắng đè lại tâm tình muốn chạy thật nhanh về nhà của mình, cười phối hợp với người ta, vị đạo diễn còn nói trăng nói cuội với cô còn cô một tiếng cũng nghe không hiểu. Đã hơn 10 phút trôi qua, ông ấy vẫn đang bày tỏ suy nghĩ của mình một cách nhiệt tình.
Hạ Dĩ Đồng nháy mắt ra hiệu cho Phương Hồi, Phương Hồi mở điện thoại ra bấm số rồi lại nhét vào trong túi, Hạ Dĩ Đồng trả lời điện thoại rồi giả vờ bận việc phải rời đi trước.
Về nhà đúng lúc đồng hồ chỉ mười một giờ, Lục Ẩm Băng vẫn ngồi ở phòng khách, tay cầm kindle, TV đang chiếu quảng cáo, tiếng rất nhỏ, có lẽ Lục Ẩm Băng cũng không chú ý gì TV đang chiếu cái gì, cô chỉ muốn nghe thấy tiếng động.
Hạ Dĩ Đồng: "Em về rồi."
"Ăn gì chưa?" Lục Ẩm Băng đặt kindle xuống, bước tới.
Hạ Dĩ Đồng cởi giày, xỏ dép trong nhà, đưa túi xách cho cô, "Em ăn rồi, ekip có chuẩn bị cơm hộp." Đang nói còn ngáp một cái, "Chị không biết đâu, sau khi ghi hình xong, có đạo diễn một đài truyền hình tới nói anh ấy là fan của em, sau đó nói đủ thứ trên trời dưới đất, em còn tưởng là..."
Cô dừng lại, Lục Ẩm Băng tiếp lời: "Là muốn tìm em đóng phim hả?"
Hạ Dĩ Đồng a một tiếng, nhìn về phía TV.
Lục Ẩm Băng nói: "Rất nhiều đạo diễn trẻ đều như vậy. Chị đoán anh ấy là đạo diễn mới ký hợp đồng với đài truyền hình. Anh ấy trông khá trẻ, tầm 30 tuổi."
"Vâng."
"Có lẽ là có bộ phim rating ổn nên được nhà đài nhìn trúng, sau đó thuận lợi ký hợp đồng đạo diễn, chỗ ấy có nhiều người nổi tiếng nên anh ấy sẽ muốn làm quen với mọi người, nhưng với vẻ mặt ngượng ngùng thì chắc khó mở rộng mạng lưới quan hệ đây."
"Ừm."
Lục Ẩm Băng cất túi xách đi, Lục Ẩm Băng giả vờ như không nhận ra Hạ Dĩ Đồng đang mất tự nhiên, cứ thế đi vào trong bếp.
Sự chú ý của Hạ Dĩ Đồng đang dừng trên TV, chiếu một chương trình từ rất lâu rồi, trong đó có một số người bạn thân của cô, cô nhìn lại vại lần, khịt khịt mũi và ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Lục Ẩm Băng bê ra một đĩa tôm hùm đất sốt cay lớn, mùi thơm của tỏi băm, súp, tôm hòa lại với nhau, Hạ Dĩ Đồng vừa ngửi đã cảm thấy đói: "Chị tới đây không phải để đút cho em ăn chứ?"
Vừa nói Lục Ẩm Băng vừa tự giác đeo găng tay, cầm một con lên, rít lên một tiếng rồi con tôm lập tức bị ném trở lại đĩa vì quá nóng.
"Từ từ thôi, em không tranh với chị đâu." Lục Ẩm Băng ngồi xổm xuống, nói, "Mua nhiều lắm, chị giữ lại một chút để cho em làm bữa đêm, chẳng phải em thích ăn tỏi băm sao?"
Hạ Dĩ Đồng nhìn cô cười, cũng ngồi bệt xuống đất, Lục Ẩm Băng kéo cái thùng nhỏ để bỏ vỏ.
Hai người một người nhìn một người ăn, Hạ Dĩ Đồng ăn tới quên trời quên đất, trên tay và quanh miệng đều là dầu mỡ, chấm sốt tỏi thịt rồi đưa tới miệng Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng lắc đầu: "Chị đánh răng rồi."
Một mình Hạ Dĩ Đồng ăn ít nhất 1.5kg tôm hùm, coi như vứt vỏ đi thì cũng được no căng bụng, ăn no rồi dựa lưng vào ghế sofa nghỉ ngơi.
"Lần sau không cần để phần cho em đâu, ăn đêm nhiều như vậy xong ú nu mất thôi." Ăn no rồi vẫn không quên dặn dò Lục Ẩm Băng một câu.
"Em béo thêm chút nữa thì tốt, tối mai chị sẽ nấu súp gà cho em." Lục Ẩm Băng dùng ngón tay đo cổ tay cô, "Em thử nhìn xem bây giờ em gầy hơn hẳn trước kia."
Hạ Dĩ Đồng nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt say mê, "Chị đổ rượu vào tôm hùm phải không?"
"Hả?" Lục Ẩm Băng không hiểu ý cô.
"Vì em thấy chị..." Hạ Dĩ Đồng ngẩng mặt lên nhìn cô, biểu cảm như một kẻ say, "Như tiên nữ hạ phàm."
"Em buồn ngủ rồi." Lục Ẩm Băng nói.
"Là vậy sao, em buồn ngủ rồi?" Hạ Dĩ Đồng chậm rãi gục mặt xuống sofa, mí trên mí dưới díu lại với nhau, "Hình như buồn ngủ thật."
Lục Ẩm Băng vỗ nhẹ vào má cô, Hạ Dĩ Đồng mở to mắt hai giây, rồi lại khép lại, Lục Ẩm Băng bất đắc dĩ đỡ cô dậy khỏi sàn nhà: "Dù gì em cũng nên tắm rồi mới ngủ chứ."
Lục Ẩm Băng đoán Hạ Dĩ Đồng đột nhiên trở lại làm việc cường độ cao sau quãng thời gian dài tĩnh dưỡng ở nhà, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng cơ thể chưa thích ứng kịp, sau một ngày bận rộn sẽ cảm thấy buồn ngủ, sẽ cần thêm một thời gian để thích ứng với nó.
Hạ Dĩ Đồng ngái ngủ, ngáp ngắn ngáp dài, đứng như trời trồng dưới vòi hoa sen, hai tay buông thõng, nhắm chặt mắt, Lục Ẩm Băng đang thoa sữa tắm lên người cô, bọt tắm bị dòng nước cuốn trôi dọc đường cong cơ thể. Cả người mệt mỏi vừa va vào chiếc giường mềm mại đã tự động đi vào trạng thái ngủ, não bộ hoàn toàn đình chỉ suy nghĩ.
Lục Ẩm Băng rửa mặt, tắm qua một chút rồi cũng chui vào tổ ấm.
Rõ ràng Hạ Dĩ Đồng đã ngủ, nhưng khi Lục Ẩm Băng vừa chui vào trong chăn thì cô đã theo tiềm thức mà ôm lấy đối phương, đầu tiên là eo, rồi tới vai, cho tới khi cả người gần như muốn đè hẳn lên người Lục Ẩm Băng.
"Lục lão sư..."
Lục Ẩm Băng đang phát huy sức mạnh tinh thần khống chế những suy nghĩ loạn lạc, đang cố gắng chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Hạ Dĩ Đồng. Cô vén mái tóc dài đang nằm tán loạn trên trán Hạ Dĩ Đồng, ánh đèn ấm áp, ánh mắt dịu dàng, nằm mơ cũng gọi tên mình sao?
"Lục lão sư..." Đôi môi Hạ Dĩ Đồng mấp máy.
Lục Ẩm Băng ghé tai lại gần, hơi nhíu mày, muốn nghe xem em ấy rốt cuộc đang nói cái gì, có phải là lại mơ thấy mấy thứ không lành mạnh không, dù sao thì trước đây em ấy cũng từng nói với cô là trong mơ thoải mái hơn thực tế rõ mồm một trước mắt.
"Em rất nhớ chị..." Hạ Dĩ Đồng trong giấc mộng hơi nhăn mặt, dụi mặt mình vào cổ Lục Ẩm Băng, có vẻ như giấc mơ này không thoải mái cho lắm.
Người ở ngay bên cạnh đây, cái gì mà rất nhớ chứ? Lục Ẩm Băng phì cười, sau đó lại từ từ cau mày, tay ấn lên vai Hạ Dĩ Đồng, cố gắng lay thức, Hạ Dĩ Đồng lại nói, vẫn là câu nói đó, "Em rất nhớ chị." Còn khịt mũi, trông vẻ đau khổ và buồn bã.
Lục Ẩm Băng sững sờ nhìn cô rất lâu, từ từ ngồi dậy, quay đầu nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ.
Mười phút sau, phòng sách sáng đèn, và cũng vụt tắt trước khi bình minh.
Đồng hồ sinh học của Hạ Dĩ Đồng hoàn toàn lộn xộn, buổi sáng không có lịch trình nên ngủ thẳng tới mười một giờ kém mới ngồi dậy vuốt mái tóc dài của mình, thành giường lạnh giá, cô mặc quần áo rồi đi xuống tầng, Lục Ẩm Băng đang đọc sách trên ghế sofa trong phòng khách, vẫn khung cảnh đó, mở TV, âm lượng thấp, rồi bỏ một góc.
Hạ Dĩ Đồng bước tới trước mặt cô, cô ngẩng lên cong mí mắt cười, tiếp tục cúi đầu đọc sách, sách giấy dày dặn, tên là Tâm lý học XXX. Hạ Dĩ Đồng ngồi xuống hỏi cô: "Tâm trạng hôm nay vẫn ổn chứ?"
Lục Ẩm Băng báo cáo: "Rất tốt. Chị ăn sáng với bánh ngọt và sữa bò, cho tới trưa thì tâm trạng vẫn khá tốt, nãy chị còn dạo bước một lúc." Đụng phải chim nhỏ, khá bất ngờ khi vẫn có thể bắt gặp chim nhỏ trong cái thời tiết lạnh giá này.
"Lần trước phát bệnh là cách đây bao lâu? Có phải năm ngày không?" Hạ Dĩ Đồng hỏi.
"Tầm đó."
Lục Ẩm Băng trả lời hờ hững. Hạ Dĩ Đồng lại vì điều đó mà vui vẻ không thôi: "Có phải cứ đà này thì sau này sẽ không tái phát bệnh nữa?" Bệnh trầm cảm có khả năng gây suy giảm trí nhớ, mà việc Lục Ẩm Băng suy giảm trí nhớ nghiêm trọng có lẽ không chỉ do tổn thương não, có lẽ đợi sau khi cô hồi phục cơ bản sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn, cho dù không thể khôi phục như ban đầu thì cũng coi như giống người bình thường, cho dù kém hơn người bình thường một chút thì Lục Ẩm Băng vẫn có thể vượt qua.
Có lẽ chẳng bao lâu nữa, cô có thể trở lại màn ảnh rộng, tiếp tục là một ngôi sao tỏa sáng rực rỡ trong đám đông.
Hạ Dĩ Đồng rất muốn chạy ra ngoài, Lục Ẩm Băng đưa tay gõ nhẹ lên trán cô. Hạ Dĩ Đồng ngước lên, cong mắt nhìn những ngón tay ấy, khóe miệng cứ thế cười toe toét, cười đến vui vẻ.
Lục Ẩm Băng tự nhủ: Không dễ khỏi vậy đâu. Nếu dễ như vậy thì đã không có nhiều người mắc bệnh lại phải trải qua cơn tra tấn âm ỉ dài đằng đẵng, bất cứ khi nào bệnh đều có thể tái phát, đến đâu thì hay đến đấy vậy.
Nhưng Hạ Dĩ Đồng lại vui vẻ như vậy, cũng không nhất thiết phải dập tắt niềm vui ấy, trận chiến tiếp theo, cô sẽ tự mình chiến đấu.