Lục Ẩm Băng muốn xem phim, là phim chính cô đóng. Hạ Dĩ Đồng sợ kích động tới cô, nhưng không cho cô xem thì sợ còn kích động nhiều hơn, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, điều khiển nằm trong tay nhưng không biết ấn nút nào mới phải.
Lục Ẩm Băng nghiêng người, ngồi xổm trên sofa xem phim.
Bộ phim được quay cách đây 13 năm, khi đó trông Lục Ẩm Băng vẫn còn non nớt và ngây ngô, dáng người mảnh khảnh, giọng nói nhẹ nhàng lại kiểu ngạo, phát huy tinh tế một kiều nữ giang hồ.
Lục Ẩm Băng mười tám tuổi ngoài đời thật cũng đang trên đà trổ mã, bộ phim đầu tiên mà cô đảm nhận vai chính được đề cử tại một trong những liên hoan phim lớn nhất cả nước, đồng thời, bằng tài năng diễn xuất của mình, cô đã giành được giải ảnh hậu đầu tiên trong cuộc đời mình, thành công khiến những kẻ hay đặt điều với cô phải câm nín. Sau đó tiếp nhận vai chính trong phim của một vị đạo diễn lẫy lừng nhất làng phim võ hiệp thời bấy giờ, đóng phim với cô đều là những nhân vật nổi danh lâu năm, kinh nghiệm non nớt nhưng thiên phú kinh người, trong đoàn phim đã thể hiện tài năng không kém các tiền bối lành nghề. Khi ấy mỗi lần phỏng vấn, đạo diễn đều hết lời ca ngợi Lục Ẩm Băng, nụ cười xán lạn, sợ mọi người không biết bản thân cực kỳ yêu thích cô.
Lục Ẩm Băng tuổi trẻ mỹ mạo, tiền đồ vô lượng, nghe nói gia thế cường giả, tựa như mang chút màu sắc tươi sáng. Dù thật tình hay giả ý thì hơn nửa nam diễn viên độc thân trong ekip đều không có suy nghĩ đơn thuần với cô, và 1/4 nữ diễn viên và nhân viên ekip đều bị mê mẩn với nhan sắc của Lục Ẩm Băng, thường xuyên có những cô gái trẻ tới bưng trà rót nước đưa đồ ăn cho cô, chẳng kém cạnh những chàng trai trẻ theo đuổi cô, đội trợ lý của Lục Ẩm Băng khi đó còn bí mật kêu ca bọn họ muốn nghỉ việc, cũng bí mật thảo luận với nhau Lục Ẩm Băng sẽ chấp nhận ai theo đuổi.
Lục Ẩm Băng lao đầu vào đóng phim, trên trường quay, ngoài đạo diễn và các diễn viên ra thì cô chẳng để ai vào mắt, nhìn những nam diễn viên vô sự hiến ân cần khiến cô cau mày, còn với những cô gái trẻ thì cô đối xử với ai cũng như nhau, nhiều quá thì cũng chỉ nói mình không cần, sau đó sẽ ra sức tránh né người ta, không có việc cần thiết thì luôn trốn trong phòng nghỉ đọc kịch bản hoặc thả lỏng bản thân chơi đấu địa chủ.
Sau khi kết thúc ghi hình, lúc về trợ lý có hỏi cô một câu: "Trong số những người kia, em bớt ghét ai hơn?"
Lục Ẩm Băng hỏi: "Ai?"
Trợ lý liệt kê tên mấy nam diễn viên.
Lục Ẩm Băng ra vẻ suy nghĩ.
Trợ lý hồi hộp hóng hớt.
Sau đó Lục Ẩm Băng nhận xét khả năng diễn xuất của từng người một, cuối cùng tìm ra một diễn viên có diễn xuất ổn nhất, nhưng cô lại cảm thấy họ có thể diễn tốt hơn thế.
Trợ lý ngơ ngác: "Còn gì nữa?"
Lục Ẩm Băng nhíu mày: "Còn gì nữa?"
Trợ lý: "Bọn họ đang theo đuổi em đó."
Lục Ẩm Băng nhìn chằm chằm nàng, muốn nhìn thấu đôi mắt nàng để xem nàng đang nói thật hay giỡn, mười giây sau cô mới nói: "À, không có cảm giác, tóm lại thấy đáng ghét."
Trợ lý: ". . ."
Mấy nam diễn viên kia đều là quần áo chỉnh tề, tuấn tú lịch sự, mỗi người đẹp một kiểu, từ những chàng trai tỏa nắng cho tới những người thâm trầm lạnh lùng, luôn là tiêu điểm giữa đám đông, chỉ có trước mắt Lục Ẩm Băng mới bị đánh giá "đáng ghét" như vậy. Cũng phải, có gì mà Lục Ẩm Băng chưa thấy qua đâu, bản thân cô lại càng ưu tú, người bên ngoài có ý với cô cũng là chuyện bình thường, thấy nhiều lại thấy phiền với ghét.
Vào thời điểm đó, bộ phim đó đã lọt vào danh sách đề cử rút gọn của một trong ba liên hoan phim lớn nhất Châu Âu, Lục Ẩm Băng được đề cử giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Venice. Bản thân bộ phim đã càn quét hết 11 giải thưởng lớn nhỏ trong nước, bao gồm đạo diễn xuất sắc nhất, biên kịch xuất sắc nhất, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nữ phụ xuất sắc nhất, Lục Ẩm Băng cũng thu về ảnh hậu Kim Mã và Kim Tượng, chính thức dấn thân vào con đường phong thần trong thế giới điện ảnh.
Năm đó, cô mới 20 tuổi.
24 tuổi, vì nhập vai một nhân vật chính mà cô bị trầm cảm, vùng vẫy trong căn bệnh ấy suốt một năm rưỡi, không nói không rằng mai danh ẩn tích ròng rã một năm, sau đó mới tái xuất, lại hợp tác với đạo diễn tên tuổi, cuối cùng sinh nhật năm 27 tuổi đoạt được giải thưởng quốc tế đầu tiên trong cuộc đời, nữ chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Berlin, giải thưởng Silver Bear, danh xưng Lục thần bắt đầu từ đây.
Hạ Dĩ Đồng bước vào cuộc đời của cô khi sự nghiệp của cô đang ở thời kỳ đỉnh cao nhất, chứng kiến niềm kiêu hãnh và vinh quang của cô, chứng kiến cô rơi từ thần điện xuống phàm trần. Bây giờ cô đang ngồi như con rối, nhìn chằm chằm TV.
Hạ Dĩ Đồng nhớ tới mùa hè của ba năm trước, nhớ Lục Ẩm Băng đang ngồi trên ghế giám khảo trong buổi thử vai, trên miệng ẩn ẩn nụ cười, hất áo khoác, dáng vẻ lười nhác nhưng thập phần xâm lấn, nhớ tới Lục Ẩm Băng và đạo diễn, nhà đầu tư vui vẻ nói với cô "Thiết đầu công của em được đấy", nhớ tới dáng vẻ chị ấy lộ liễu ngang ngược bạo tạc trước mặt cô, nhớ tới...
Cảnh tượng quá khứ lần lượt hiện lên trước mắt cô, Hạ Dĩ Đồng liếc nhìn Lục Ẩm Băng đang quay lưng về phía mình, trong mắt xuất hiện dòng nước ấm, trong ánh mắt mơ hồ, kéo thẳng tấm lưng đang khòng xuống, điều chỉnh dáng vẻ bơ phờ thành tinh thần phấn chấn, cau mày kiêu ngạo đắc ý với chính mình.
Không, cô sẽ không kiêu ngạo đắc ý, tuy Lục Ẩm Băng cao ngạo nhưng trước nay chưa từng coi thường người khác, nếu không thích cô sẽ tránh xa một chút chứ không buông những lời cay độc. Hồi đó, khi mình chỉ là một người lạ ngang qua --- đối với Lục Ẩm Băng mà nói --- lại nhiều lần quấy rầy cô, cô cũng chỉ sập cửa chặn mình bên ngoài, cô là một tên tuổi lớn, bộc lộ chút tính tình nóng nảy cũng chẳng sao cả.
Hạ Dĩ Đồng cảm thấy kính lọc của cuộc đời mình lại dày đến kinh người.
Lục Ẩm Băng ngồi ngoan ngoãn trong tấm chăn, Hạ Dĩ Đồng duỗi chân tới, gác lên đùi cô, lông mày Lục Ẩm Băng không chút biến hòa, ánh mắt vẫn dán vào màn hình TV.
Hạ Dĩ Đồng ôm vai cô, tựa mặt lên vai.
Lục Ẩm Băng cứng ngắc, nhưng vẫn bất động. Có thể nhìn ra cô không mấy thoải mái, tim Hạ Dĩ Đồng hơi chấn động, vẫn không buông tay.
Trong âm thanh Lục Ẩm Băng đang dạy dỗ ác bá trên TV, hai người ôm nhau, giữa tiết trời lạnh giá vẫn có thể cảm nhận chút hơi ấm.
Không biết đã ôm bao lâu, Hạ Dĩ Đồng ngủ thiếp trên vai Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng xem hết phim, tay với qua muốn cầm điều khiển tắt TV, nhưng điều khiến lại đặt phía khác trên sofa, Hạ Dĩ Đồng bên tay phải, nếu cô muốn lấy nó, hiển nhiên sẽ đánh thức Hạ Dĩ Đồng.
Bỏ đi, cô quyết định từ bỏ ý định này.
Lúc Tiết Dao tới, hai người đang ngủ trên sofa, em ôm chị, chị ôm em, kéo kín chăn, toát đầy mồ hôi, mới tỉnh Hạ Dĩ Đồng còn mơ màng một chút, xoa xoa mặt mình, suýt quên mình đang ở đâu.
Lúc nhìn thấy Lục Ẩm Băng đang lủi thủi một góc, trái tim Hạ Dĩ Đồng liền sụp đổ một phần, cô giơ tay muốn sờ lên mặt Lục Ẩm Băng, sợ đánh thức cô ấy nên lại rụt tay lại.
Bác sĩ nói người bị bệnh trầm cảm rất khó ngủ, cho dù ngủ được thì cũng khó mà ngủ ngon, cho nên cố gắng đừng làm phiền giấc ngủ của cô ấy.
Hạ Dĩ Đồng mời Tiết Dao vào, Tiết Dao tự nhiên nhìn thấy một người phụ nữ đang nép mình trên sofa, cô rõ ràng đã trải qua những điều này, không nói gì, theo Hạ Dĩ Đồng đến một nơi cách âm để nói chuyện.
"Sao rồi?"
"Mới về còn nói chuyện với em, sau đó thì không nói gì với em nữa, bộ dáng lạnh lẽo, hờ hững, vô cảm." Hạ Dĩ Đồng nói, "Chị ấy còn xem phim, là phim trước kia chị ấy đóng vai chính, em không biết chị ấy có thực sự xem hay không, nhưng chỉ có xem phim vậy mới khiến cho nét mặt chị ấy có chút cử động. Sau này nếu chị ấy còn muốn xem, em có nên để chị ấy xem hay không?"
"Em đừng hoảng." Tiết Dao không trả lời câu hỏi, rót một ly nước, "Uống đi, ổn định tâm trạng đã. Tôi biết em rất lo lắng cho em ấy, nhưng dục tốc bất đạt..."
Hạ Dĩ Đồng uống một ly nước, vỗ vỗ mặt, mở to mắt, nói: "Em biết rồi."
Tiết Dao: "Bao giờ sinh nhật em?"
Hạ Dĩ Đồng a một tiếng.
Tiết Dao: "Tôi hỏi em, bao giờ sinh nhật em?"
Hạ Dĩ Đồng: "Ngày 10 tháng 4."
Tiết Dao: "Em là trời nhân gian tháng tư."
Hạ Dĩ Đồng: "? ? ?"
Tiết Dao cười nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy Lục Ẩm Băng có thể gặp được em là điều rất may mắn."
Hạ Dĩ Đồng cười khổ: "Em mang đến vận rủi cho chị ấy, nếu như không có em, Đổng Nhã Phi sẽ không ghi hận với chị ấy, chị ấy sẽ không ngã xuống, sẽ không chấn thương não, sẽ không trở thành như bây giờ."
Tiết Dao lập tức nghiêm túc: "Nếu em nghĩ như vậy, Lục Ẩm Băng kia xong thật rồi."
Hạ Dĩ Đồng nhẹ lắc đầu: "Không có, em chỉ là nhất thời xúc động nên mới nói vậy, chứ không dám nghĩ vậy." Nếu cô để tâm chuyện vụn vặt như này, ai sẽ tới cứu Lục Ẩm Băng?
Tiết Dao: "Vậy mới đúng, mỗi người đều có số phận của mình, không có Đổng Nhã Phi, có thể sẽ có Triệu Nhã Phi, Lưu Nhã Phi, kiểu gì em ấy cũng sẽ gặp một kiếp nạn lớn. Suy nghĩ tích cực, nếu như lần này em ấy vượt qua được, như vậy sau này chẳng chuyện gì có thể khiến em ấy gục ngã. Em biết phượng hoàng chứ?"
Hạ Dĩ Đồng gật đầu.
Tiết Dao nói: "Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh. Một loại chim thần cổ xưa, mỗi 500 năm sẽ tự thiêu thành tro tàn, rồi lại tái sinh từ đống tro ấy, thu được vĩnh sinh. Bảy năm trước, bệnh tình em ấy cũng rất nghiêm trọng, cố gắng vượt qua mỗi ngày, sau đó sự nghiêm còn xuất sắc hơn khi trước. Em ấy là một con phượng hoàng, lửa không thể thiêu rụi em ấy, một ngày nào đó em ấy sẽ lại trùng sinh."
Hạ Dĩ Đồng nhìn cô, như được truyền năng lượng từ ánh mắt kiên định của cô, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Tiết Dao: "Tôi đã phần phó với cấp dưới từ chối mọi hoạt động của em trong ba tháng tới, những chuyện khác cũng đã phân phó, phòng làm việc không nhất thiết lúc nào cũng phải có tôi hiện diện ở đó, một tháng tới, tôi sẽ ở đây nấu cơm với mấy em."
"Chị biết nấu cơm á?"
"Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó, những chuyện em không biết còn nhiều lắm." Tiết Dao giơ tay, dí một cái lên trán cô.
Hạ Dĩ Đồng phì cười, ôm lấy Tiết Dao... nắm lấy vai Tiết Dao. Tiết Dao chạy vội tới đây, không đi giày cao gót, có chút dao động so với mặt biển.
"Mặc dù dáng người tôi thấp, nhưng em không cần phải nắm lấy vai tôi như thế chứ, tôi nói cho em biết, tôi rất ghét người khác động vào vai tôi đấy, cái con nhóc nhóc đại nghịch bất đạo này, mau buông ra!"
"Ha ha ha ha."
Một người tự mình phấn đấu, khác với hai người kề vai chiến đấu, dù Tiết Dao mới tới, nhưng cô có thể cảm nhận được sự tự tin và sức mạnh vô hạn từ đó.