Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 284




Sau lần sà thấp này, con rồng lại phi lên trời, nước mặt Lục Ẩm Băng rơi xuống từ trời cao, không biết qua bao lâu, khi con rồng đang bay ở một độ cao nhất định, nó nới lỏng móng vuốt, Lục Ẩm Băng đã trải qua một cú hạ cánh kinh động, đập mạnh xuống đất.

Không đau đớn.

Thật giống một cơ thể đã chết, mất hết tri giác.

Cô không thể cử động, tay chân chẳng còn thuộc về mình, con kiến bò lên đôi mắt đen của cô, đang từ từ gặm lấy con mắt của cô. Từ khoảng trống giữa bầy kiến, cô nhìn thấy một khu rừng cổ xưa.

Cây cối cao vút đâm qua làn mây, ấm áp và ẩm ướt. Tất nhiên đó không phải do tự cô cảm nhận, đó là kết luận của cô sau khi trải qua hàng chục cơn mưa tầm tã trong một tháng. Trong thời gian này, thứ duy nhất chào đón cô chỉ có đám côn trùng ưa những thứ mục nát trong khu rừng, bọn chúng bò qua những đóng lá mục nát và siêng năng tận hưởng bữa tiệc cả ngày lẫn đêm.

Từ đông sang xuân, từ xuân đến thu, không phân nóng lạnh. Đám côn trùng ưa thích mục nát kia nhanh chóng mất đi hứng thú với cô, bởi vì cô đã từ một thân xác thối biến thành một bộ xương trắng không chút giá trị. Có những con côn trùng coi bộ xương của cô như một cuộc phiêu lưu, dành vài ngày bôn ba từ xương ngón chân leo lên hộp sọ, tiến vào hốc mắt trống rỗng, thỉnh thoảng lại hiệu kỳ cắn một phát vào xương.

Trong rừng rậm mưa liên miên, lá già rơi khỏi cây, đông qua xuân tới, thêm một lớp dày phủ lên bộ xương trắng, những dòng nước chảy vào hốc mắt cô, lại chảy ra, như thể đang khóc.

Lá cây, bùn nhão, chồng chất lên nhau, vùi thi cốt Lục Ẩm Băng xuống dưới mặt đất.

Nhiều năm qua đi, Lục Ẩm Băng dường như đã có một giấc ngủ ngàn thu, lần này mở mắt ra, cô lại nhìn thấy ánh nắng chan hòa, cô được đặt trong một cỗ quan tài trong xuống, xung quanh có những người đang nhìn cô với ánh mắt cuồng nhiệt, trong miệng phun ra những lời lạ lẫm, nhưng Lục Ẩm Băng đều nghe hiểu.

"Hóa thạch nhân loại mười mấy vạn năm tuổi, một bộ hoàn chỉnh, là minh chứng đầu tiên trên thế giới này đi."

"Cỗ hóa thạch này có thể chứng minh nhân loại thượng cổ hoàn toàn tồn tại, mà ngoại hình tương đồng với chúng ta, anh nhìn bộ xương cốt này đi, tứ chi thon dài, khi sống chắc chắn là một mỹ nhân."

"Cẩn thận chút, phải mang nó lành lặn về sở để tiến hành nghiên cứu."

Lục Ẩm Băng mở mắt to hơn, nếu như cô còn có mắt, cái gì mà mười mấy vạn năm? Giấc ngủ vừa rồi của cô rốt cục đã kéo dài bao lâu?

Nếu như đám người nghiên cứu khoa học này có thể nghe thấy xương trắng nói chuyện, chắc trên đường về lỗ tai không được yên tĩnh đến vậy.

"Các người là ai?"

"Muốn đưa tôi đi đâu?"

"Bây giờ là ngày tháng năm nào?"

"Rốt cuộc các người muốn làm gì?'

"Hạ Dĩ Đồng đâu?" Không chút nghĩ ngợi phun ra cái tên này, Lục Ẩm Băng đột nhiên cảm thấy vị trí trái tim có một trận đau đớn kịch liệt, cô biến thành một bộ xương trắng hôn mê bất tỉnh.

Xương cô bị tách ra từng đoạn để nghiên cứu, trải qua nhiều năm như vậy, chúng nằm rải rác. Với sự sùng kính và cuồng nhiệt, các nhà khoa học phân tích quá khứ của cô từ bộ xương trắng, khi còn sống là một con người hoàn chính, trong lòng cô vẫn xấu hổ.

"A, các người mau thả tôi ra!"

"Có biết lễ nghĩa liêm sỉ là gì không hả, thời đại tiến bộ, da mặt các người quẳng đâu rồi?"

"Tôi sắp nổi giận!"

Một nhà nghiên cứu đột nhiên rùng mình một cái, nói với đồng sự bên cạnh: "Sao tôi lại cảm thấy như bộ xương này đang trừng mắt nhìn tôi vậy nhỉ?"

Đồng sự: "Tối qua anh ngủ không ngon đúng không, ban ngày ban mặt còn nằm mơ, sao anh không nói luôn là bộ xương này đang nháy mắt với anh đi?"

Nhà khoa học dụi mắt một cái, rồi ngoảnh sang, vị trí con mắt kia vốn dĩ là trống rỗng, bên trong lóe lên tia u quang, hắn "A" một tiếng chạy tới phía sau đồng sự, hoảng sợ tột độ: "Cô ta thật sự đang trừng tôi!"

Lục Ẩm Băng: "Hừ, tôi trừng cũng có chết anh đâu."

Đồng sự: "Được rồi được rồi, trừng thì trừng, còn làm gì được nữa? Cô ta đâu thể nhảy dựng lên đánh anh, có một cái hộp sọ thì đánh anh kiểu gì. Làm cái nghề này, nếu anh sợ thì mau nghỉ việc đi."

Sau đó Lục Ẩm Băng có trừng anh ta như thế nào thì hắn cũng chỉ một dạng lợn chết không sợ nước sôi, mồm niệm 《Kim cương kinh》.

Lục Ẩm Băng: ". . ."

Cuối cùng, cô được trưng bày trong bảo tàng lịch sử cấp quốc gia, không tia UV, ánh đèn lạnh lẽo chiếu 24/7 lên cỗ xương trắng, triển lãm công khai.

Dưới ánh mắt thưởng thức của các du khách mỗi ngày, cô lại lâm vào trạng thái ngủ say.

Một ngày nọ, ngáp một cái tỉnh dậy, vô thức muốn duỗi người một cái, vừa nghĩ tới cô không có cơ thể xác thịt, xương cốt cũng không thể cử động, cô không buồn nghĩ tới chuyện duỗi người. Bên dưới cô lại truyền tới một cảm giác khác, chẳng lẽ viện bảo tàng này có lương tâm cấp cho cô một chiếc giường ngủ thay vì phải ngủ trong tủ kính trưng bày.

Phải cảm ơn người phụ trách rồi.

Ơ? Người đi phía trước trông khá quen, nhìn rất hiền lành, chẳng lẽ là phụ trách mới, lại còn trẻ trung xinh đẹp.

"Lục lão sư, chị tỉnh rồi." Người kia cầm bát cháo trong tay, giơ lên thổi thổi.

Lục lão sư? Gọi ai vậy?

Hạ Dĩ Đồng nhìn ánh mắt thất thần của cô, nói: "Sáng nay em phát hiện chị bị sốt, có chỗ nào không khỏe không?

Phát sốt? Đến xương cốt cũng phát sốt được hả?

Hạ Dĩ Đồng đặt bát cháo lên tủ đầu giường, tay sờ lên trán cô: "Lại đây em xem... Vẫn còn nóng, để em đi lấy nhiệt kế. Được rồi, ăn cháo trước nhé?"

Cháo? Là món đồ màu trắng trong tủ kia sao, bên trên còn rắc một ít thứ màu xanh, trông cũng đẹp mắt. Nhưng mà một bộ xương trắng thì ăn kiểu gì, nhét vào rồi cũng trôi tuột ra mà?

Lục Ẩm Băng nhếch miệng cười mỉa mai, đáng tiếc cô chỉ là một bộ xương, không thể thể hiện tâm tình của mình.

"Em đút cho chị ăn." Hạ Dĩ Đồng có phần lo lắng nhìn cô, múc một muỗng cháo nhỏ, đưa đến miệng cô, Lục Ẩm Băng vẫn duy trì biểu lộ tự tin cùng bỡn cợt đó, há miệng ra nuốt vào.

Sau đó Hạ Dĩ Đồng thấy biểu cảm của cô biến hóa như gặp quỷ.

Lông mày Hạ Dĩ Đồng cau lại.

Chuyện gì xảy ra vậy? Sao cô có thể thật sự ăn được vậy? Cô không phải chỉ là bột xương cốt thôi sao?

Lục Ẩm Băng cúi đầu nhìn mình, cô đang mặc một bộ áo ngủ bằng lụa màu đen, bên trong cổ áo lộ ra da thịt trắng ngần, tay điên cuồng sờ lên cánh tay mình, đùi, và khuôn mặt không chút da thịt.

Không những có, mà còn có hơi ấm.

Lục Ẩm Băng đỡ mặt mình, hoảng sợ đánh giá xung quanh một lượt, một căn phòng ngủ màu xám, trang trí đơn giải, rèm cửa mở rộng, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, óng ánh ánh vàng.

Tuyết tan, mặt trời ló dạng.

Hạ Dĩ Đồng nhìn cô một cách kỳ lạ.

Lục Ẩm Băng thở hổn hển, miền ký ức dài lũ lượt ùa về như thủy triều khiến đầu cô choáng váng. Sau khi nhìn xung quanh, cô đưa mắt nhìn người trước mặt, ánh mắt bối rối dần chuyển sang thanh tỉnh: "Hạ Dĩ Đồng?"

Hạ Dĩ Đồng tiến lên ôm cô, đặt cằm lên đầu cô: "Em đây. Chị sao thế?"

"Chị đã có một giấc mơ." Cả người Lục Ẩm Băng nhễ nhại mồ hôi, dùng sức vùi mặt vào ngực cô, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, lên tiếng, "Mơ thấy chị biến thành hóa thạch, bị trưng bày trong bảo tàng, rất nhiều rất nhiều năm, rất nhiều rất nhiều năm."

Hạ Dĩ Đồng bật cười, ôm cô, dịu dàng vỗ lưng cô: "Không sao rồi, chỉ là một giấc mơ thôi. Cho dù có biến thành hóa thạch thì cũng có em ở bên chị, nhất định sẽ không để chị một mình."

Nhưng Lục Ẩm Băng vẫn còn đang run rẩy.

Cô chưa từng gặp giấc mơ nào chân thực đến vậy, từ xác thối biến thành hóa thạch mười mấy vạn năm, cảm giác chân thực như thể tự trải qua, thương hải tang điền, ký ức dù sâu đến mấy cũng không chịu đựng được sự bào mòn của thời gian, cái cảm giác bất lực đợi thời gian trôi ấy, kéo dài, cực kỳ dài. Đến khi cô được trưng bày trong tủ ở bảo tàng, trăm ngàn năm trôi đi, ngày cả cô cũng quên mất chính mình là ai, huống chi nhắc tới Hạ Dĩ Đồng. Cô giống như vừa sinh ra đã là hóa thạch để mọi người thưởng thức.

[Thương hải tang điền: là câu gốc của Bãi bể nương dâu. Chỉ sự thay đổi của đất trời, biến đổi thế sự, ngụ ý chỉ một quá trình tốn rất rất rất nhiều thời gian.]

Sinh ra có nghĩa gì, dẫu sao cũng biến thành một bộ xương trắng thôi.

Tay Hạ Dĩ Đồng đỡ gáy Lục Ẩm Băng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, trấn an nỗi lo trong lòng cô.

"Chị có muốn ngủ thêm một lát nữa không?"

Lục Ẩm Băng lắc đầu, sợ hãi nhìn chằm chằm vào hư không, sợ khi cô ngủ sẽ lại biến thành cuộc sống bị trưng bày trong tủ kính.

Hạ Dĩ Đồng an ủi: "Đây chỉ là một giấc mơ thôi."

Lục Ẩm Băng kiên quyết lắc đầu, trợn trừng hai mắt.

Hạ Dĩ Đồng buông cô ra, đứng khỏi giường, Lục Ẩm Băng giữ chặt tay cô: "Em muốn đi đâu?"

Hạ Dĩ Đồng: "Em đi lấy nhiệt kế."

Lục Ẩm Băng thả tay xuống, nắm lấy góc áo cô: "Chị đi chung với em."

Hạ Dĩ Đồng bất đắc dĩ nhìn cô, nói: "Cũng được, nhưng nó ngay ở tủ đầu giường."

Lục Ẩm Băng: ". . ."

Cuối cùng Lục Ẩm Băng nắm một góc áo nhỏ của Hạ Dĩ Đồng, nhìn cô xoay người lấy nhiệt kế từ tủ đầu giường, nhét vào trong miệng cô, sau một lúc thì lấy ra, nhiệt kế tăng cao một chút, sốt nhẹ.

Hạ Dĩ Đồng nghĩ có nên đi lấy thuốc hạ sốt cho cô uống không, tay cô nóng lên, men theo ánh mắt, Lục Ẩm Băng đang ngậm ngón tay cô, đầu lưỡi liên tục chuyển động, Hạ Dĩ Đồng run một cái: "Lục lão sư?"

Mặt Lục Ẩm Băng đỏ ửng, ánh mắt nhu mềm như nước, không biết có phải vì sốt nên vậy không, ra sức liếm láp ngón tay cô. Nghe cô kêu một tiếng thì nâng đôi mắt đẫm nước lên nhìn cô, bộ dáng điềm đạm đáng yêu.

Hạ Dĩ Đồng cố kìm nén xúc động, rút ngón tay lại: "Em đi lấy thuốc hạ sốt cho chị."

"Không uống thuốc hạ sốt, chỉ là đổ mồ hôi thôi." Lục Ẩm Băng lại tóm lấy quần áo cô, ánh mắt cô như cái móc vô hình.

Nếu khi nãy chỉ là ám chỉ thì bây giờ là cầu hoan ái một cách trắng trợn.

Không phải Lục Ẩm Băng sẽ không làm điều này, nhưng nó sẽ không ở dạng này.

Hành động như vậy khiến Hạ Dĩ Đồng càng chú ý đến sự bất thường, những dao động mơ hồ kia vừa xuất hiện đã biến mất.

Cô ngồi xuống, điều chỉnh biểu cảm dịu dàng tự nhiên nhất: "Lục-----"

Lục Ẩm Băng nhân lúc cô không đề phòng, nắm lấy cổ tay cô rồi kéo mạnh, Hạ Dĩ Đồng lập tức bị đè xuống giường, nhất thời mất đi khả năng tư duy.

Lục Ẩm Băng đè lên người cô, tay trái tự giác lần mò xuống dưới...