Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 279




Lương Thư Yểu nghi ngờ, nhưng cô không dám khẳng định, chắc do cô quá nhạy cảm.

Cô yêu Lục Ẩm Băng nhiều năm như vậy, cho dù giờ đã buông tay, nhưng theo bản năng vẫn sẽ quan tâm cô ấy nhiều hơn người khác, cô nhạy bén phát hiện ra có điểm không hợp lý.

- Nước sốt đâu? Mang lên chưa?

- Ở trong kia kìa, không phải tự tay em cầm lên sao?

- Quên một chút không được à?

"Lương biểu tỷ, chị nên nói gì đó đi." Liễu Tranh huých khuỷu tay vào Lương Thư Yểu, "Chị sao thế? Nhớ bạn gái rồi nên muốn bắt nạt người khác à?."

"Có bắt nạt ai đâu." Lương Thư Yểu nói, "Chị đang tự hỏi, chị tính nói gì ấy nhỉ."

Liễu Tranh: "Nhìn cái mặt đắn đo do dự này của chị, chắc chắn chị là gián điệp, lát nữa em sẽ vote chị."

Lương Thư Yểu hỏi mấy người đang nói cái gì, nãy lơ đãng không để ý.

Trò chơi tiếp tục.

- Bàn chải đâu?

- Que tre đâu?

- Cái gì kia, nước sốt lần trước chị đặc biệt mua đâu?

- Cái kẹp gắp than chị mới cầm đây đâu rồi? Chỗ nào rồi nhỉ?

Lần bỏ phiếu đầu tiên, Lương Thư Yểu bị loại, là loại chấn thương ngoài ý muốn, trò chơi tiếp tục.

Ánh mắt Lương Thư Yểu thả lỏng, ngón tay gõ lên đầu gối, còn lần chơi vừa nãy, lặp lại một câu hỏi y đúc, Lục Ẩm Băng nhìn động tác nhỏ của Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng gật đầu xác nhận.

Tất cả đều chứng minh, đây không chỉ là Lương Thư Yểu nghi ngờ, mà Lục Ẩm Băng thật sự xảy ra chuyện.

Nhưng chút đầu mối đơn giản không đủ để cô suy ra nguyên nhân và kết quả của sự việc, ngay cả hình dáng cũng bị bao phủ trong sương mù, không thể nhìn rõ. Những lần Hạ Dĩ Đồng muốn nói lại thôi khiến một cảm giác bất an dâng lên trong thâm tâm cô.

Lương Thư Yểu chẳng còn tâm trí đùa giỡn với mọi người, nội tâm hỗn loạn trôi dạt khắp mọi nơi, cô cũng chẳng bị bắt đặt câu hỏi, Liễu Tranh và những người khác đang vò đầu bứt tai để moi thêm thông tin, kế hoạch đó lại đi vào bế tắc.

Hạ Dĩ Đồng bị thua một lần, Liễu Tranh hỏi cô: "Nếu như không có Lục Ẩm Băng, chị sẽ chọn ai trong số những người ngồi ở đây?"

Vấn đề này còn phải nghĩ sao, Hạ Dĩ Đồng đáp: "Tự tử."

Lục Ẩm Băng vô cùng đắc ý, ấn vai Liễu Tranh, vỗ mông nàng hai phát.

Lục Ẩm Băng cũng bị hỏi: "Có định công khai trước công chúng không? Công khai những gì?" Liễu Tranh là kiểu hỏi thì phải hỏi tới bến, từ lâu nàng đã thắc mắc mấy chuyện trên trời dưới đất như này.

Hạ Dĩ Đồng cũng nhìn Lục Ẩm Băng, bản thân cô cũng chưa nghĩ tới việc công khai, không biết Lục Ẩm Băng có tính toán gì, đối với hai người thì việc công khai không phải là đại sự, người nên biết đều biết rồi, cũng đã nhận được những lời chúc phúc, người ngoài kia biết hay không không quan trọng.

Lục Ẩm Băng: "Có."

Hạ Dĩ Đồng mở to hai mắt.

Liễu Tranh ngỡ ngàng, lại có phần kích động: "Bao giờ bao giờ?"

Lục Ẩm Băng thản nhiên đáp: "Đây là câu hỏi thứ hai, chờ lần tới em thắng chị mới được hỏi tiếp."

Chơi một tiếng đồng hồ, hết một túi bia, mấy người đều ngà ngà say, những câu hỏi tiếp theo qua đi trong những tiếng cười đùa. Lục Ẩm Băng dốc ngược lon bia, mấy giọt cuối cùng dọc theo khe nhỏ chảy vào trong miệng, mắt đỏ hoe: "Không biết khi nào, cứ để đó, chờ một chút, đến khi tình hình trong nước khả quan, chờ tới khi công khai mà không ảnh hưởng tới sự nghiệp của em ấy, dù sao chị quay phim bao năm nay, cũng muốn đổi nghề rồi..."

Lục Ẩm Băng sững người trong giây lát, hai câu nói đã nhai đi nhai lại trong lòng không biết bao lần, tầm mắt mờ trong sương, cô nhanh chóng hít một hơi thật sâu, há to miệng, từ từ thở ra.

Hạ Dĩ Đồng cảm thấy hồi hộp.

Lương Thư Yểu nhìn thoáng qua hai người.

Lục Ẩm Băng trầm tĩnh một lát, đẩy lon bia ra xa, chỉnh lại cổ áo lông, đứng lên nhìn trời: "Bia cũng uống hết rồi, nên đi xuống thôi, sao trời còn chẳng thấy đâu."

Sau câu nói ấy, mọi người lần lượt đứng dậy, khoác vai từ trên sân thượng đi xuống. Trước khi bước xuống cầu thang, Hạ Dĩ Đồng liếc nhìn Lương Thư Yểu, Lương Thư Yểu khẽ gật đầu.

Tâm trạng Lục Ẩm Băng không tốt, lại thêm chút cồn, mượn rượu giải sầu nhưng sầu càng thêm sầu, về phòng tắm rửa mặt, nói một tiếng với Hạ Dĩ Đồng rồi đi ngủ luôn, còn không đợi cô, có cồn vào nên nhanh chóng ngủ say. Sau khi xác nhận Lục Ẩm Băng đã say giấc, Hạ Dĩ Đồng lặng lẽ ra ngoài, đóng cửa lại.

Phòng của Lương Thư Yểu cũng ở trên tầng, phòng áp chót ở cuối hành lang, tại phòng làm việc của Lục gia. Cả người toàn mùi bia rượu, cô cũng chẳng quan tâm, gửi cho Hạ Dĩ Đồng một tin nhắn ----- 【Gõ cửa nhẹ thôi, đừng đánh thức Lục Ẩm Băng.】

Ái ngại tâm tư trước kia của Lương Thư Yểu, phòng của cô và Lục Ẩm Băng sát nhau, nhưng chất lượng cách âm rất tốt. Lương Thư Yểu ngồi trong phòng mình chờ đợi, nhìn bức tường ngăn cách rồi quyết định đổi địa điểm nói chuyện với Hạ Dĩ Đồng sang một phòng khác --- phòng Lục Ẩm Băng cầu hôn có cây đàn piano.

Mười một giờ tối, Hạ Dĩ Đồng hé cửa phòng đàn, Lương Thư Yểu mặc một áo ngủ dài tay, ngồi trước cây piano, phím đàn cách ngón tay 2cm, lặng lẽ đàn, tiếng đàn im lặng.

Hạ Dĩ Đồng đóng cửa, cẩn thận khóa lại.

Lương Thư Yểu dừng tay, ngước lên: "Lại đây, ngồi đi."

Hạ Dĩ Đồng ngồi đối diện cô, hai tay giữ chặt quần áo của mình, Lương Thư Yểu còn chưa nói gì, cô thở dài.

Lương Thư Yểu: ". . . Em thở dài tới nỗi chị gần như không thở nổi, rốt cuộc là có chuyện gì, hay để chị kể một câu chuyện vui vẻ trước."

Nếu khi nãy Lương Thư Yểu còn nghi ngờ, bây giờ đã chắc chắn, có lẽ tình huống còn nghiêm trọng hơn cô tưởng.

Hạ Dĩ Đồng: "Mặc dù đó là phép lịch sự, nhưng em vẫn phải nói, hy vọng chị không kể chuyện này với bất kỳ ai khác, kể cả Lục Ẩm Băng. Nếu chị ấy tự biết thì coi như không tính."

Lương Thư Yểu: "Không thành vấn đề."

Hạ Dĩ Đồng: "Chị biết tin năm ngoái, chị ấy bị thương trong lúc quay phim chưa?"


Lương Thư Yểu lắc đầu, có phần áy náy nói: "Không biết, chị đã rất cố gắng không đọc tin tức liên quan đến em ấy, mà lúc đó còn ở nước ngoài nên cũng chẳng nghe ai bàn tán về chuyện này."

"Cú ngã lần đó rất nghiêm trọng." Hạ Dĩ Đồng nói, "Nằm viện ba tháng, sau đó vẫn nỗ lực để hồi phục, đinh ốc trong tay vẫn chưa lấy ra."

Trong lòng Lương Thư Yểu ngũ vị tạp trần, cho dù chỉ là tình cảm chị em thì cô cũng không nên không mảy may gì về chuyện này.

Hạ Dĩ Đồng: "Khi đó chị ấy cho người phong tỏa tin tức, chị ở nước ngoài nên không biết gì cũng là chuyện dễ hiểu, đến cả nhóm người Liễu Tranh kia cũng chỉ trả lời qua loa là bị thương nhẹ ngoài da. Ban đầu quay phim, bị thương là chuyện thường ngày, nhưng chị ấy bị trấn thương não, để lại di chứng suy giảm trí nhớ, vừa nãy chắc chị cũng phát hiện ra rồi, trí nhớ chị ấy ngắn hạn tới mức không nhớ được chuyện gì, trí nhớ trước khi bị thương thì vẫn nguyên vẹn. Không phải là không muốn nhớ tới, mà là muốn cũng không được."

Nếu như ví với nước, những gì Lục Ẩm Băng nói và làm, dùng một nhành cây vẽ lên một vũng bùn nông, vết mà nhành cây đi qua sẽ nhanh chóng biến mất như chưa từng tồn tại. Nếu cô muốn lấy lại trí nhớ, thì cô phải tận lực nhớ nó, để mặt trời làm khô nước và lộ ra dấu vết bên dưới.

Lương Thư Yểu: "Đợi đã."

Hạ Dĩ Đồng: "Làm sao?"

Lương Thư Yểu: "Chờ chị tiêu hóa thông tin." Một lúc lâu sau, Lương Thư Yểu cau mày, "Trí nhớ ngắn hạn này ảnh hưởng tới sinh hoạt hằng ngày, ngoài ra còn ảnh hưởng tới lĩnh vực khác không? Khi nãy em ấy có nói rời khỏi con đường diễn xuất, có phải là liên quan tới chuyện này không?"

Sắc mắt Hạ Dĩ Đồng hơi ngưng trọng, không ngờ tới vừa nói xong chị ấy đã liên tưởng tới chuyện này, ban đầu cô không định nói nhiều đến chuyện ghi nhớ lời thoại kịch bản. Sự im lặng của Hạ Dĩ Đồng đã cho Lương Thư Yểu đáp án rõ ràng.

Suy giảm trí nhớ? Lương Thư Yểu thốt lên: "Chẳng lẽ đến cả lời thoại kịch bản cũng không thể nhớ nữa?"

Hạ Dĩ Đồng tiếp tục im lặng.

Lương Thư Yểu giơ hai bàn tay che mặt mình, chà mạnh, lạc giọng: "Sao lại như vậy?" Cô ho một tiếng, lấy lại giọng, hỏi, "Đi khám chưa?"

Hạ Dĩ Đồng: "Khám rồi, Tiết Dao cũng đi cùng, bác sĩ nói đây là vết thương vĩnh viễn, khả năng khỏi hẳn gần như bằng không."

Lương Thư Yểu nhanh chóng hỏi tiếp: "Tất cả bác sĩ đều nói vậy sao?"

Hạ Dĩ Đồng hơi ngạc nhiên, khó khăn nặn ra từng chữ: "Em cũng không biết... Khám mấy bác sĩ."

Đầu óc Lương Thư Yểu vang tiếng nổ, rồi trở nên trống rỗng, cô không ngờ chuyện đơn giản lại trở nên như vậy. Cho dù khi ấy Hạ Dĩ Đồng cũng bị bệnh, nhưng đó không phải lý do để cô coi nhẹ sự việc này. Lần cô tới Đông Bắc, nhìn thấy Lục Ẩm Băng, nhìn thấy Tiết Dao, nhìn thấy Tiểu Tây, tất cả bọn họ đều là dáng vẻ chấp nhận sự thận, nên cô chỉ đành lực bất tòng tâm, thuận theo chấp nhận sự thật nghiệt ngã này.

Lương Thư Yểu đứng bật dậy, nét mặt âm trầm, nhìn như muốn đánh Hạ Dĩ Đồng một trận, "Chẳng lẽ em không rõ quan hệ giữa em và em ấy là như nào sao? Một bác sĩ nói như vậy có nghĩa là tất cả bác sĩ đều nói như vậy à? Trong nước không có cách thì em đưa Lục Ẩm Băng ra nước ngoài khám xem sao?"

Hạ Dĩ Đồng không phản bác, cúi đầu nghe.

"Chẳng lẽ em không xem tin tức trên TV à? Có biết bao cặp vợ chồng, con cái mắc bệnh nặng, được gia đình chạy chữa khắp nơi? Cho dù không có hy vọng cũng không thể để người ta ở nhà chờ chết. Em ngược lại thì hay rồi..." Ngực Lương Thư Yểu phập phồng, phất phất tay, "Không mắng em, chị đang rất tức giận, mai chị sẽ nói chuyện với em ấy."

Hạ Dĩ Đồng: "Còn chuyện nữa."

Lương Thư Yểu nhìn bộ dạng do dự của Hạ Dĩ Đồng: "Nói."

Hạ Dĩ Đồng: "Nếu như kết quả xấu nhất xuất hiện, tất cả các bác sĩ đều nói chị ấy sẽ không bao giờ hồi phục, vậy cả đời chị ấy sẽ mang dáng vẻ như hiện tại sao?" Nói như vậy, có nghĩa là gieo cho chị ấy hi vọng, rồi lại lần nữa nhìn chị ấy tuyệt vọng sụp đổ ngay trước mặt mình, như vậy cũng quá tàn nhẫn rồi.

Lương Thư Yểu đáp lại một câu mang ý vị châm chọc: "Em nhìn em ấy của hiện tại đi, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, thì có thể sụp đổ hơn hiện tại sao?"

Em vẫn chẳng hiểu em ấy. Câu này đau hơn, nên Lương Thư Yểu nhịn xuống, quyết định không nói.

Hạ Dĩ Đồng không nói gì.

Cô không đưa Lục Ẩm Băng chạy chữa khắp nơi, vùng tối dưới ánh đèn. Cô không nhắc đến sự khủng hoảng tinh thần của chính mình, cô phải thận trọng, sợ bước sai một bước, quan trọng nhất là sợ tinh thần mỏng manh của Lục Ẩm Băng phải chịu đả kích mới.

Thử một chút sẽ sụp đổ hơn hiện tại sao? Chẳng biết nữa. Nhưng nếu không thử, thì ngay cả một cơ hội hiếm hoi cũng chẳng có.

Vậy thì...

Cô lẳng lặng ngước nhìn Lương Thư Yểu: "Mai em sẽ tự nói với chị ấy."

Tác giả có đôi lời muốn nói: Thạch lựu: Lương trọng tài, mời về chỗ ngồi, đề nghị không giải đáp câu hỏi.