Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 273




Hạ Dĩ Đồng: "Em còn chưa dẫn chị đi gặp họ mà chị đã gọi ba mẹ rồi."

Lục Ẩm Băng cười nói: "Này cũng là gặp rồi còn gì? Không sao, chị không sợ người lạ, coi như quen rồi đi."

Hạ Dĩ Đồng nhỏ giọng: "Đến giờ em vẫn còn gọi ba mẹ chị là bác trai bác gái kìa."

Lục Ẩm Băng: "Em nói gì cơ?"

Hạ Dĩ Đồng lắc đầu: "Không có gì." Nếu để Lục Ẩm Băng nghe thấy chắc chắn chị ấy sẽ phá lên cười cho mà xem, khi trước còn hận không thể xách váy gả ngay lập tức, bây giờ mới nghĩ tới thay đổi xưng hô, sao mình lại có thể không biết xấu hổ như vậy cơ chứ.

Lục Ẩm Băng không nghĩ nhiều, ngoảnh mặt sang hướng mặt trời, đón nhận ánh nắng: "Trước kia mẹ chị là người phụ nữ cực kỳ mạnh mẽ, sẵn sàng nghênh đón mặt trời, nhưng từ khi ba chị về nhà, bà ấy liền biến thành một người phụ nữ thích làm nũng, em nói uy lực chuyện yêu đương cũng thật lớn. Cũng giống như em..."

Hạ Dĩ Đồng cười cười: "Em làm sao?"

Lục Ẩm Băng: "Chẳng phải ngoài kia có vô số fan nữ của em gọi em là cuồng ma đại ngự tỷ rồi phát cuồng vì em đấy sao? Em làm MC một chương trình thôi đã khiến bọn họ thất điên bát đảo rồi."

Hạ Dĩ Đồng cười không khép được miệng, vội giơ tay che mặt, ra vẻ "chuyện cũ mà, nhắc lại chi".

Lục Ẩm Băng tiếp tục: "Về tới nhà liên nằm ngửa đòi này đòi kia, nằm ngửa đòi ôm, nằm ngửa đòi người, còn đâu cái dáng ngự tỷ ấy chứ. Chị nhớ tới một bài đồng dao, không đúng, cũng không nhớ rõ nó có phải đồng dao hay không, hoặc nhạc thiếu nhi gì đó. Phác họa em rất chuẩn luôn."

"Gì cơ?"

"Tiểu bạch thỏ, bạch bạch bạch, hai tai dựng thẳng lên trời, thích ăn cà rốt và rau xanh, nhảy nhảy múa múa thật đáng yêu." Lục Ẩm Băng duỗi hai tay, giơ lên trán mình giả vờ làm hai tai thỏ.

Hạ tiểu bạch thỏ nhảy dựng lên, đẩy Lục Ẩm Băng ngã nhào xuống sàn nhà.

Hai người hihiha phấn khích đùa giỡn, ngay cả Liễu Hân Mẫn đi tới cũng không phát hiện ra. Cho đến khi Liễu Hân Mẫn giả vờ ho khan vài tiếng thì hai người mới thu liễm lại, lén lút nhìn đối phương, rồi lại chạy lên tầng.

Liễu Hân Mẫn thở dài, cảm thấy lạc lõng, bật TV xem một mình ở phòng khách tầng dưới. Rồi lại nghe tiếng bước chân từ cầu thang truyền tới, Lục Ẩm Băng kéo Hạ Dĩ Đồng đi xuống, ngồi lên ghế sofa, cực kỳ tự nhiên cầm lấy điều khiển TV: "Gần đây có phim truyền hình gì không nhỉ? Của đài nào ta."

Liễu Hân Mẫn sững sờ, nhìn trước nhìn sau: "Con cũng không phải là không biết mẹ con đang làm cái gì, gần đây cũng không có bộ phim truyền hình nào hay. Con có thể lên mạng search xem."

Nếu là ngày thường có khi Lục Ẩm Băng sẽ quăng cái điều khiển này đi, rồi còn đệm thêm một câu "Thành phần trí thức cao mà đến cả việc động ngón tay lên mạng thôi cũng muốn con làm hộ, coi có mất thể diện không chứ", sau đó tỏ ra ghét bỏ.

Nhưng bây giờ Lục Ẩm Băng không nói câu nhảm nhí nào, lại nhanh chóng lên mạng: "Xem gì đây?"

Liễu Hân Mẫn: "Xem 《Phá tuyết》."

Hạ Dĩ Đồng giật mình, phản xạ có điều kiện muốn quay ra nhìn Lục Ẩm Băng nhưng lại kìm được, giọng nói Lục Ẩm Băng không có bất kỳ thăng trầm nào, nét mặt cũng bình tĩnh, ngoảnh sang nhìn: "Gần Tết rồi xem mấy cái bi thương đó làm cái gì, lát nữa ba về rồi thấy mẹ nước mắt lưng tròng rồi ổng lại quay ra mắng con nữa, mẹ vui tính ghê ha. Nên xem mấy cái hài hước đi."

Nói rồi cô liền tìm tác phẩm nổi bật của ảnh đế, nghiêng người bắt chéo chân.

Đang đoạn giới thiệu đầu phim, Liễu Hân Mẫn ôm một đống hạt dưa tới, hung hăng nói với Lục Ẩm Băng: "Không phải cho con, để cho tiểu Hạ. Lại đây, cắn hạt dưa nào."

Lục Ẩm Băng: "... Mẹ à, con còn chưa nói câu nào."

Liễu Hân Mẫn: "Ta biết, đề phòng trước thôi."

Hạ Dĩ Đồng cầm một nắm hạt dưa, nhịn cười.

Lục Ẩm Băng liếc cô một cái, Hạ Dĩ Đồng giơ hạt dưa lên: "Lão... Mời đại lão cắn hạt dưa."

Lục Ẩm Băng lườm cô: "Đại lão cái gì? Chị già lắm à?"

". . ."

Nãy Hạ Dĩ Đồng suýt buột miệng gọi vợ, mẹ Lục vẫn còn ở đây, như vậy không phải lẽ cho lắm, chữa cháy nhất thời, ai ngờ đâu Lục Ẩm Băng bị mẹ nói xong lại quay qua trút giận lên cô."

[Lão bà = vợ; lão đại = cấp trên, người có quyền lực lớn hơn; đại lão = già khú đế.]

Liễu Hân Mẫn: "Đừng nói nữa, phim bắt đầu rồi kìa."

Hạ Dĩ Đồng cắn hạt dưa rồi đưa Lục Ẩm Băng nhân hạt bên trong, đặt hạt yên vị trong lòng bàn tay cô, tích được hơn năm mươi hạt thì ăn một miếng hết, Liễu Hân Mẫn ngồi bên cạnh cao hứng nhìn xem, Lục Ẩm Băng cũng nhìn sang, Liễu Hân Mẫn thu ánh mắt lại.

Lục Ẩm Băng: ". . ."

Được rồi, vẫn nên yên ổn xem phim thì hơn.

Phim chiếu được hơn nữa, bên ngoài có tiếng còi ô tô, nhìn ra phía ngoài, trời đã tối, hai người Lục Hạ đang ngồi còn chưa kịp phản ứng, Liễu Hân Mẫn đã chạy ra mở cửa, vừa hay nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của ông chồng.

Lục Vân Chương giơ tay chào, không quên cười: "Tôi về rồi đây."

"Cô còn đang nấu cơm, phim còn đang chiếu, ông đói bụng không, nếu đói thì chúng ta ăn cơm trước, còn không thì xem phim trước đi." Lục Vân Chương rụt cổ, Liễu Hân Mẫn vừa quàng khăn cho ông vừa nói.

Lục Vân Chương cởi áo khoác ngoài, móc lên giá treo, đi vào trong phòng: "Không đói, buổi chiều tôi có uống trà và ăn ít điểm tâm, xem phim trước đi, mà phim gì đấy."

Liễu Hân Mẫn nói tên phim, ôm tay ông về chỗ ngồi: "Buồn cười lắm, con gái ông giới thiệu đấy."

Lục Vân Chương nhìn Lục Ẩm Băng một cái: "Bận rộn như con mà cũng có thời gian xem phim với mẹ con?"

Lục Ẩm Băng bĩu môi với ông.

Nhiều thêm một người, không khí trong phòng khách liền thay đổi, rộn ràng phấn khởi, tiếng cười giòn giã. Hạ Dĩ Đồng quan sát biểu hiện của Liễu Hân Mẫn trước và sau khi Lục Vân Chương trở về, cảm xúc khác biệt rõ rệt.

Ngón tay Hạ Dĩ Đồng chọc vào eo Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng ghé tai tới: "Huh?"

Hạ Dĩ Đồng nhỏ giọng: "Ba mẹ chị sinh năm bao nhiêu?"

Lục Ẩm Băng: "Ba 1963, mẹ 1966."

Hạ Dĩ Đồng bấm ngón tay nhẩm tính, Lục Ẩm Băng chuyển đổi đáp án tính cho cô: "Ba 56 tuổi, mẹ 53 tuổi. Em hỏi vậy làm gì?"

"Không có gì." Hạ Dĩ Đồng cúi đầu nghịch ngợm ngón tay cô, có phần ngại ngùng.

"Không có gì là cái gì?"

Hạ Dĩ Đồng không nhìn cô, bóp đầu ngón tay cô, tiếng rất nhỏ: "Chỉ cảm thấy tình cảm như này thật tốt." (Giọng địa phương)

"Tình cảm rất tốt?"

"Ừm." Hạ Dĩ Đồng nhìn sang bên cạnh, tay Lục Vân Chương và Liễu Hân Mẫn vẫn đang đan vào nhau. Yêu nhau dễ dàng nhưng gần nhau lại khó, rất nhiều cặp đôi khi yêu như keo sơn dính nhau, nhưng ngày trôi đi, những rung động ban đầu dần phai nhạt theo thời gian, hoặc nhất phách lưỡng tán hoặc kính tặng như băng, mấy chục năm vẫn như ngày đầu mới khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.

Tay Lục Ẩm Băng đặt lên tay Hạ Dĩ Đồng, khòm lưng, thả lỏng nét mắt, nhẹ giọng ho khan, ra dáng bô lão 90 tuổi: "Mình à, giờ xương khớp thoái hóa, dự báo còn nói trưa có khả năng mưa, chân chị như này, lại đau chết mất thôi."

Kỹ năng diễn xuất của Lục Ẩm Băng đã đạt tới cảnh giới, cho dù ngoại hình không thay đổi gì, nhưng chớp mắt một cái, cô gái trước mặt như biến thành bà lão tuổi già sức yếu, như biến thành người bạn đời đã đồng hành với cô mấy chục năm.

Thoạt đầu Hạ Dĩ Đồng còn bỡ ngỡ, sau đó mắt cay cay, như muốn rơi lệ.

Không chỉ là cảm động cuộc sống bên nhau mấy chục năm, còn là xót xa khi thấy Lục Ẩm Băng – một người sinh ra đã có thiên phú điện ảnh nhưng lại vì sự cố ngoài ý muốn mà có khả năng vĩnh viễn rời xa màn ảnh, giống như Tiết Dao nói, để lý tưởng dừng lại ở dáng vẻ rực rỡ nhất.

Sợ bị cô phát hiện, Hạ Dĩ Đồng gắng gượng hồi thần, nổi hứng đáp lại: "Chị nói miếng dán xương khớp XX có hiệu quả nhỉ? Mà miếng cuối cùng lại đang dán trên đầu gối em rồi, chúng ta cùng tới tiệm thuốc mua đi?"

Lục Ẩm Băng: "Đi tiệm thuốc hả? Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như thế rồi, chúng ta đặt hàng online được mà, một lát là hàng sẽ giao tới nhà ngay."

Hạ Dĩ Đồng lắc đầu cười yêu chiều: "Ầy, coi trí nhớ em kìa, vậy mà cứ ngỡ như mấy thập niên trước. Con người khi về già luôn hoài niệm về quá khứ."

Lục Ẩm Băng vuốt ve mu bàn tay cô, những kỷ niệm ngọt ngào ùa về trong tâm trí: "Hôm qua, chị mơ thấy em khi còn trẻ, phóng viên tới hỏi quan hệ hai chúng ta là gì, chị kéo em vào lòng, hôn em, nói 'Là quan hệ như này', phóng viên bị dọa một phen, Weibo... chiếm top hotsearch Weibo một tuần liền không hạ."

Hạ Dĩ Đồng đang định phối hợp diễn tiếp, bỗng cảm nhận được hai luồng ánh mắt dị nghị đang ghim trên người minh, Lục Vân Chương và Liễu Hân Mẫn vừa cắn hạt dưa, vừa bày ra vẻ mặt in đậm dòng chữ: Kính mời nhị vị tiếp tục biểu diễn.

Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng không diễn nữa, coi như không có chuyện gì, nhìn về phía TV, còn nghe thấy ba Lục mẹ Lục thì thầm to nhỏ với nhau "Xuất thân chính quy có khác, phim của cặp này tạo cho người ta cảm giác đặc biệt thật" "Khi khác để hai đứa nó diễn tiếp, kèm theo cái tiêu đề nữa" "Lục Doraemon hồi trước diễn với chúng ta thì bày đặt nhàm chán này nọ, bây giờ thì cao hứng nhiệt tình, đúng là đứa con trọng sắc khinh phụ mẫu" ...

Lục Hạ nhìn nhau, phì cười.

Liễu Hân Mẫn hậu tri hậu giác trong nhà có hai diễn viên, một người là con gái đại ảnh hậu, một người là con dấu hoa đán tiền đồ vô hạn, lần này thuốc nổ trực tiếp nổ tung, ba ngày một trận hai người ngẫu hứng nhập vai, từ sinh ly từ biệt cho tới hài kịch. Rảnh rỗi thì lại ngồi coi TV, xem hết một đoạn hai người lại diễn một vở, cơ mà kế hoạch lần này thất bại, vì sắc mặt Lục Ẩm Băng thay đổi tại chỗ.

Nếu là thường ngày, hai người có thừa năng lực chọc trưởng bối vui vẻ, nhưng bây giờ không phải thường ngày.

Sau khi thoát khỏi vòng vây một lần, Hạ Dĩ Đồng giờ gấp gáp nhìn quanh như kiến bò trên chảo nóng, sợ Liễu Hân Mẫn lại đột nhiên nảy ra ý tưởng gì đó, lúc đó trạng thái của Lục Ẩm Băng sẽ càng tệ hại hơn nữa.

Thế là ngày 29 tháng Chạp hôm đó, Liễu Hân Mẫn phát hiện Hạ Dĩ Đồng bị cảm, liên tục ho khan, Liễu Hân Mẫn nhờ cô giúp việc nấu canh lê hạ nhiệt, ân cần hỏi han, rốt cuộc cũng chấm dứt việc để cô đối thoại phim với Lục Ẩm Băng.

Mùng hai tháng Giêng năm ngoái, Hạ Dĩ Đồng còn bị Lục Ẩm Băng kéo đi giới thiệu với cô dì chú bác trong họ, nhận một đống hồng bao, quen thêm mấy anh chị em, trong đó có Liễu Tranh cực kỳ hoạt bát.

Mùng hai tháng Giêng năm nay, Liễu Tranh lớn thêm một tuổi, nhưng tính cách không chững chạc hơn tẹo nào. Buổi sáng chưa tới chín giờ, hai người Lục Hạ còn đang ôm nhau ngủ trên giường đã bị tiếng gõ cửa liên hồi đánh thức.

Lục Ẩm Băng cau mày, Hạ Dĩ Đồng giơ tay bịt tai cô, lớn tiếng: "Ai vậy?"

Liễu Tranh đứng ngoài cửa: "Chị dâu, là em, Liễu Tranh đây."

Liễu Tranh? Một lúc sau Hạ Dĩ Đồng mới phản ứng lại, ngồi thẳng trên giường: "Mọi người tới sớm vậy?"

Liễu Tranh: "Dạ vâng, tất cả mọi người đều đến rồi."

Hạ Dĩ Đồng: "Bọn chị sẽ xuống ngay."

Liễu Tranh: "Chị dâu nhanh lên nha, em chờ hai người."

Lục Ẩm Băng lật người, Hạ Dĩ Đồng kéo cô dậy, hối thúc: "Vợ chồng chú chị, còn có Liễu Tranh đang đợi đó, chúng ta rời giường thôi."

Lục Ẩm Băng rúc trong ổ của mình thêm ba phút, liên tục thở dài, bất đắc dĩ đứng lên, rửa mặt, thay quần áo, dưới phòng khách mọi người đang túm năm tụm ba, trưởng bối ngồi trên sofa, tiểu bối ngồi một bên khác.

Hạ Dĩ Đồng sững người, Lục Ẩm Băng đang mắt nhắm mắt mở đột nhiên mở to.

Phòng khách năm nay nhiều hơn một người so với năm ngoái.

Lục Ẩm Băng nhìn về phía Liễu Tranh, Liễu Tranh không nói Lương Thư Yểu năm nay cũng tới.

Liễu Tranh nháy mắt với cô một cái, ý tứ rõ ràng "Ngoài ý muốn chứ gì, kinh hỉ kinh hỉ chứ?"

Lục Ẩm Băng: ". . ."

Kinh hỉ cái con khỉ!

Lương Thư Yểu đang nói chuyện với chị em, nghe thấy anh họ chào một tiếng "Ẩm Băng", cũng quay mặt lại, chị ấy vẫn giống như hai năm trước, không chút thay đổi. Nếu có thay đổi thì cũng là ánh mắt nhìn Lục Ẩm Băng của cô ấy đã thay đổi, bây giờ là thẳng thắn chứ không còn ẩn nhẫn như trước.

"Em họ." Lương Thư Yểu nhìn thoáng qua Hạ Dĩ Đồng đang đứng cạnh Lục Ẩm Băng, dừng một chút, mỉm cười, "Vị này hẳn là em rể đi, nghe danh đã lâu, như sấm bên tai."