Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 268




Mẹ Hạ cũng khóc, tay dừng lại giữa không trung.

"Đi đi... Để tôi yên..." Hạ Dĩ Đồng co mình ở khoảng trống giữa giường và tủ đầu giường, hai tay vòng ôm đầu gối, ánh mắt thất thần, không ngừng rên rỉ, trên mặt là những vệt nước mắt chưa khô.

Lục Ẩm Băng giúp Hạ Dĩ Đồng uống thuốc hạ sốt, lấy cái khăn lạnh, vắt rồi đắp lên trán Hạ Dĩ Đồng. Nghĩ lại, vừa mới tỉnh đã thấy Hạ Dĩ Đồng ngồi ngủ dưới đất, trên mặt giàn giụa nước mắt, trái tim nhói đau, cô đưa tay lên vị trí tim, thở hổn hển rồi đứng dậy, quay người sang một bên.

Lúc cô tỉnh lại đã là hai giờ sáng, cô không biết Hạ Dĩ Đồng đã ở đây từ khi nào, cũng không biết tại sao em ấy lại khóc thành như vậy. Mấy ngày nay cô vui buồn thất thường, chắc chắn dọa em ấy rất nhiều, nếu không tại sao khi cô đi ngủ rồi thì em ấy mới khóc.

Đồ khốn.

Cô ngẩng đầu thầm mắng, ngăn cho nước mắt không chảy ra ngoài.

Hạ Dĩ Đồng nằm giữa giường, nhíu mày, trong miệng đang lẩm bẩm gì đó không rõ, Lục Ẩm Băng ghé tai vào miệng cô, lờ mờ nghe thấy: "Đi đi... Để tôi yên..."

Đi đi? Ai đi đi? Đây là đang bảo cô đi đi à?

Phải rồi, cô khiến Hạ Dĩ Đồng cảm thấy bất an, khiến Hạ Dĩ Đồng khổ sở, là cô khiến Hạ Dĩ Đồng biến thành thế này. Nếu như không có cô, Hạ Dĩ Đồng sẽ không phải đóng bộ phim kia, sẽ không giẫm vào con đường này, em ấy sẽ có một cuộc sống suôn sẻ, em ấy giỏi như vậy mà.

Sự nghiệp không còn, ngay cả tình yêu cũng không giữ được, cô chính là một kẻ thất bại từ đầu đến cuối. Cô nghe thấy trong đầu mình có tiếng vọng như vậy.

Lục Ẩm Băng kinh hãi.

Không, không phải vậy, Hạ Dĩ Đồng yêu cô, cô cũng yêu đối phương, mọi cố gắng đều là cam tâm tình nguyện, không có ai mắc nợ ai. Hạ Dĩ Đồng nói một câu không có đầu đuôi, cô cần gì phải tự nhận về mình như vậy, có lẽ em ấy không phải nhắc tới cô. Hạ Dĩ Đồng chỉ có mình cô, em ấy chẳng lung lay thì cô lung lay cái gì chứ.

Tôi không phải kẻ thất bại, tôi có thể trở lại như xưa, chăm sóc Hạ Dĩ Đồng thật tốt, ở bên em ấy dài lâu.

Tôi có thể!

Tôi có thể... sao?

Lục Ẩm Băng lùi lại, dựa lưng vào tường, từ từ trượt xuống.

Trong phòng, hai người cách nhau một khoảng, một người nằm trên giường, một người ngồi dưới đất, ánh sáng và bóng tối đan xen, ánh đèn phân ra làm hai vùng tối khác biệt, trên tủ đầu bàn là bình ước nguyện được buộc dải ruy băng xanh đậm, thân bình phản chiếu một hình bóng nhỏ.

Bình minh, ánh nắng xuyên qua tấm rèm, nặng nề chiếu vào, nhuộm cả căn phòng thành màu cam nhạt, Lục Ẩm Băng nâng mí mắt lên rồi lại hạ xuống, vẻ mặt ngây ngốc nhìn chằm chằm xuống mặt đất.

Cuối cùng Hạ Dĩ Đồng tỉnh dậy làm Lục Ẩm Băng giật mình, cô dùng đúng mười phút để đứng từ dưới đất lên, đi đến bên mép giường.

"Em tỉnh rồi." Khi nói ra cô mới phát hiện giọng mình khàn đến khó tin.

Hạ Dĩ Đồng nhìn cô, không tự chủ được nước mắt giàn giụa.

"Sao thế?" Lục Ẩm Băng ngốc nghếch bị cô làm cho hoảng sợ, phản ứng nhanh hơn lúc thường, "Em đừng khóc, em khóc chị đau lòng."

Cô ấn tim, nơi đó truyền tới cảm giác đau đớn quen thuộc: "Tim chị đau, thật sự đau, em đừng khóc nữa nhé? Tối qua em đã khóc thành như vậy rồi, chị---"

Cổ họng Lục Ẩm Băng nghẹn lại, không nói được nữa, mắt long lanh nước.

Hạ Dĩ Đồng sờ thấy có khăn mặt trên trán, dụi mắt một cái, rặn ra từng chữ: "Không khóc."

Cả hai rời giường, kéo nhau đi rửa mặt.

Lúc uống thuốc buổi sáng, Hạ Dĩ Đồng nhìn Lục Ẩm Băng gầy gò trước mặt, đắn đo một hồi, rồi đặt lại chỗ cũ. Lục Ẩm Băng nghi ngờ nhìn cô: "Sao vậy?"

Hạ Dĩ Đồng: "Em không muốn uống."

"Không muốn?"

"Vâng." Ngữ khí Hạ Dĩ Đồng chắc chắn, "Em không muốn ngày nào cũng ngơ ngẩn thẫn thờ như này, không muốn chịu tác dụng phụ của thuốc, bản thân em không cần thuốc cũng có thể hồi phục được."

Hạ Dĩ Đồng tự nhủ trong lòng: Quan trọng nhất là, em không muốn nhìn chị ngày nào cũng vất vả chăm sóc em, em rất sợ sau này khi em ổn hơn rồi thì chị lại ngã xuống.

Sức khỏe tinh thần của Lục Ẩm Băng càng ngày càng kém, cô không quan tâm đến cơ thể mình trong một thời gian rồi, cô lắc đầu, kiên quyết từ chối Hạ Dĩ Đồng: "Không được, phải uống."

Hạ Dĩ Đồng không cố chấp với quyết định của mình, thay vào đó cô đưa ra đề nghị: "Vậy lần sau đi gặp bác sĩ, em nói với bác sĩ, nếu ông ấy nói em không cần uống thì em sẽ không uống."

Lục Ẩm Băng: "Được, nghe theo bác sĩ."

Tình trạng buồn ngủ vào buổi chiều của Hạ Dĩ Đồng thuyên giảm rất nhiều, đôi khi ý chí của một người có thể vượt qua bản năng thể chất, nhưng cô vẫn lờ đờ như cũ, tầm mắt vẫn mờ mờ, thầm nghĩ cách, trong phòng khách có đặt piano, có thể chơi thỏa thích, cô úp mặt vào piano cả buổi chiều, bị Lục Ẩm Băng dựng dậy, lúc này cô lại ngơ ngác nhìn Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng nhân cơ hội chụp rất nhiều bức ảnh đáng yêu.

Hơn một tháng rồi Hạ Dĩ Đồng không đăng Weibo, trong những tấm ảnh Lục Ẩm Băng chụp, cô chọn tấm đáng yêu thứ hai rồi đăng lên mạng, ảnh đáng yêu nhất thì giữ cho riêng mình.

Fan hâm mộ điên cuồng gào thét, thể hiện chưa từng bắt gặp hình ảnh đáng yêu như vậy của Hạ Dĩ Đồng.

【Áo sơ mi trắng của Hạ Dĩ Đồng: Khoan, khoan đã, góc này không giống ảnh tự chụp, rốt cuộc là chụp vậy?!】

【Cây ngô đồng mùa hè: Cmn, tôi mù cmnr, chi tiết nhỏ như vậy mà thím cũng phát hiện ra hả [kinh ngạc]】

【Hạ Hạ Hạ Hạ mùa Hạ: Tôi chụp đó, cảm ơn mọi người, tôi và Hạ Dĩ Đồng có giấy chứng nhận kết hôn nha [haha]】

【Có lẽ một ngày em sẽ yêu tôi: Cái cách bài trí của căn phòng này, hmm hmm... Hình như chưa từng nhìn thấy, tiểu Hạ mới mua nhà sao? Hay là, tôi có một suy nghĩ táo bạo [chống cằm]】

【Chưa từng thấy ai đáng yêu như vậy: Câu nói của lầu trên khiến người ta phải cẩn thận suy nghĩ một phen...】

Một nhóm fan đang nhao nhao tìm manh mối người chụp ảnh, chẳng trách trong đầu họ nảy sinh liên tưởng, bởi vì ảnh của Hạ Dĩ Đồng nếu không phải ảnh tự chụp thì cũng là ảnh chụp tập thể, không phải là không có ảnh chụp riêng mình, nếu có thì cũng là ảnh chụp trên đường phố, soi một chút là biết người chụp là ai.

Tự nhiên lại có một tấm chụp ở nhà, lại còn là góc người khác chụp, như một hòn đá ném xuống hồ dấy lên làn sóng. Một tấm hình chỉ có Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng cứ thế lên hotsearch, tiêu đề bài viết "Hạ Dĩ Đồng đăng một tấm ảnh ấm áp, nghi ngờ có đối tượng hẹn hò", Tiết Dao nhìn thấy hotsearch, có hơi lo lắng, sau khi đọc nội dung bài viết, hết lo lắng.

Kể từ lúc trong nhà có hai bệnh nhân, trái tim cô liên tục bị giày vò, nằm mơ lại thấy Lục Ẩm Băng come-out, Lục Ẩm Băng đánh paparazzi, Lục Ẩm Băng... Đều là chuyện chẳng mấy tốt đẹp, buổi sáng tỉnh dậy soi gương còn thấy nhiều thêm mấy cọng tóc bạc.

Bên Hạ Dĩ Đồng không cần lo lắng, có Lục Ẩm Băng bên cạnh, em ấy sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng mà cái tiêu đề trên Weibo kia, làm cho người khác giật mình.

Nhưng mấy ngày nay cô cũng không gọi điện cho hai người bọn họ, sợ quấy rầy hai người, hơn nữa là cô không muốn đặt ra bất kỳ quy tắc nào, sợ lại chuốc thêm phiền phức, cuối cùng thì cô không thèm đếm xỉa, ưng làm gì thì làm.

Không biết bây giờ hai người đó sao rồi? Buổi tối hôm nọ gọi điện cho Lục Ẩm Băng, nói Lục Ẩm Băng nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì thì cứ việc tìm cô. Lục Ẩm Băng còn nói sẽ chấn chỉnh hành vi, vừa nghe là biết không có lời nào của cô lọt vào tai cô ấy, nhưng mà đứng từ một góc độ khác, điều này chính tỏ tinh thần cô ấy rất ổn.

Tiết Dao nghĩ là nên chọn một thời gian thích hợp tới thăm hai người.

Phòng khám tâm lý.

Hạ Dĩ Đồng lại một lần nữa bước vào phòng bác sĩ đang làm việc, đóng cửa lại, cô đề nghị bác sĩ ngưng dùng thuốc, bác sĩ ngạc nhiên nhướng lông mày. Lần này nói chuyện ngắn gọn hơn lần trước, tư duy Hạ Dĩ Đồng mạch lạc, trả lời các câu hỏi của ông một cách rõ ràng, có trật tự, ngoại trừ thỉnh thoảng có hơi không chắc chắn, còn lại thì không khác gì người thường.

Kết thúc, bác sĩ cười nói với cô: "Tôi làm cái nghề này lâu như vậy rồi, em là trường hợp có tốc độ phục hồi nhanh nhất đấy, xin hỏi một chút, em điều tiết như nào vậy, tôi mạn phép tham khảo một chút."

Hạ Dĩ Đồng cười cười: "Có lẽ là sự cố chấp mình nhất định phải nhanh chóng khỏe mạnh, không thể để người nhà lo lắng."

Bác sĩ: "Đó là ý chí mạnh mẽ, người nhà của em chắc chắn rất vui khi nhìn thấy em như vậy."

Hạ Dĩ Đồng: "Vâng, hi vọng chị ấy thấy vui. À đúng rồi, tôi có thể ngưng dùng thuốc không? Bởi vì sức khỏe người nhà của tôi cũng không tốt, tác dụng phụ của thuốc đối với tôi là quá lớn, nên cô ấy có chút bất lực khi chăm sóc tôi."

Bác sĩ: "Vốn dĩ tôi không khuyến khích ngừng dùng thuốc, em cũng biết là thuốc là phương pháp điều trị bệnh tâm lý hữu hiệu nhất, nhưng với trường hợp của em, có thể ngừng thử mấy ngày xem sao, nếu như cảm thấy không ổn thì nhanh chóng báo với tôi."

Lục Ẩm Băng tắt giao diện Kindle, lần này đang đọc "Những ngôi sao xa xôi" của Roberto Bolano, đọc được 30% thì Hạ Dĩ Đồng bước ra, sớm hơn nhiều so với dự tính của cô.

Bác sĩ khen Hạ Dĩ Đồng trước mặt cô, thổi phồng tới mức Hạ Dĩ Đồng cảm thấy xấu hổ, lúc lên xe, Hạ Dĩ Đồng nói: "Bác sĩ nói tình huống của em rất tốt, có thể không cần uống thuốc."

Lục Ẩm Băng: "Này thật sự ổn chứ?"

Trong ánh mắt của cô có lo lắng, đồng thời cũng có tia thả lỏng không dễ phát hiện.

Vì một chút sắc thái thả lỏng, Hạ Dĩ Đồng càng quyết tâm với quyết định của mình, dù khó khăn tới đâu cũng phải mau chóng khỏe lại.

Ngày đầu tiên ngừng thuốc, buổi tối, tinh thần Hạ Dĩ Đồng có phần hỗn loạn, tính khí nóng nảy, mẹ Hạ ngồi bên cạnh cô, không ngừng nói chuyện với cô, việc cố gắng không chế suy nghĩ không để ý đến bà ấy khiến cho cả người Hạ Dĩ Đồng đầm đìa mồ hôi, kiệt quệ sức lực.

Tắm rửa trút đi mồ hôi và mệt mỏi, Hạ Dĩ Đồng rúc trong ngực Lục Ẩm Băng, chìm vào giấc ngủ, nửa đêm chợt tỉnh, trong đầu có một đống tạp âm hỗn loạn, cảm thấy bản thân như bị chia thành nhiều mảnh, có rất nhiều người đang nói chuyện với cô, gân xanh nổi lên, vết siết cổ của quỷ dữ, những thứ đó lặp đi lặp lại trước mặt cô cho tới rạng sáng.

Nửa đêm mất ngủ.

Ngày thứ hai ngừng thuốc, mẹ Hạ gục trên đùi cô khóc nức nở, vừa khóc vừa kể về thảm cảnh của bà và ba Hạ vào năm đó, Hạ Dĩ Đồng đỡ trán, móng tay ghim vào lòng bàn tay, bật máu.

. . .

Sau nửa tháng ngừng thuốc, mẹ Hạ đã không còn xuất hiện, Hạ Dĩ Đồng ở trong phòng tắm rất lâu, lúc bước ra đôi mắt đã đỏ ngầu, ôm Lục Ẩm Băng ngủ, từ lúc cô bị bệnh tới giờ thì đây là giấc ngủ ngon nhất.