Hạ Dĩ Đồng ngẩn người hai giây, mới tỉnh dậy từ giấc mộng, quay người qua: "Hả hả hả?"
Lục Ẩm Băng dí ngón tay lên trán cô: "Không gì, mau ăn cơm đi."
Hạ Dĩ Đồng nhân dịp cúi đầu ăn cơm, đã tranh thủ nhắm một bên mắt lại, sau đó lại mở ra, tiếp tục ăn, nhắm vào rồi lại mở ra, một bữa ăn mơ mơ hồ hồ cứ thế diễn ra, có những lần đũa gắp không khí mà cũng chẳng biết.
Trong lúc Lục Ẩm Băng lấy DV ra từ ngăn kéo bàn trà, Hạ Dĩ Đồng gật gà gật gù.
Lục Ẩm Băng: "Được rồi, ăn xong bát này thì em đi tắm đi."
Hạ Dĩ Đồng lập tức đứng thẳng dậy, Lục Ẩm Băng hạ đũa xuống, cầm DV, nhỏ giọng dẫn chương trình: "Hôm nay là ngày đầu tiên Hạ Dĩ Đồng phải chống đỡ cơn buồn ngủ cả buổi chiều, mặc dù cô ấy đang quay lưng về phía chúng ta, nhưng có thể hình dung ra tuyển thủ Hạ Dĩ Đồng đang nhắm mắt... Cô ấy đang đi chệch hướng khỏi lộ trình, đúng vậy, cô ấy đang đi chệch hướng, điều đó chứng tỏ cô ấy đang không nhìn đường. Không tin thì chúng ta có thể vòng lên phía trước xem xem."
Lục Ẩm Băng cầm DV vòng lên phía trước Hạ Dĩ Đồng, "Bây giờ mọi người đã tin chưa. Đoán xem, bao lâu nữa cô ấy mới nhận ra mình đang đi về phía cầu thang? Cùng đếm ngược nào, 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1, 0.5, 0.25,..."
Hạ Dĩ Đồng đã bước lên bậc thang, một tay vịn vào lan can, từ từ bước lên.
Lục Ẩm Băng: ". . ."
Ngừng một lát, cô tiếp tục cười nói: "Xem ra tuyển thủ Hạ Dĩ Đồng của chúng ta quên mất nhiệm vụ đi tới phòng tắm rồi, trong đầu cô ấy bây giờ chỉ có ngủ với ngủ, vậy rốt cuộc chúng ta có nên để cô ấy đi ngủ hay không đây?"
Hạ Dĩ Đồng đã đi qua chỗ rẽ của cầu thang, cứ thế đẩy cửa phòng ngủ, bước vào, trong ống kính Hạ Dĩ Đồng nhìn như đang mộng du, ngã nhào xuống giường, hoàn toàn bất động.
Lục Ẩm Băng bên ngoài ống kính, nhẹ nhàng trả lời các câu hỏi mà cô đặt ra: "Để."
Cô đặt DV xuống tủ đầu giường, xoay người cởi áo khoác và dép giúp Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng vẫn bất động, mặc kệ đối phương lật mình qua phải rồi lại qua trái, trước đây đi ngủ vẫn cử động chân tay đòi ôm, bây giờ lại bất động như này chứng tỏ cô thực sự buồn ngủ.
Lục Ẩm Băng nhìn cô cả buổi chiều, ngoại trừ đọc kịch bản còn tùy lúc đánh thức cô, không tốt hơn Hạ Dĩ Đồng là mấy. Cả đêm qua không ngủ, hôm nay ngủ hẳn tới trưa, nhưng chất lượng giấc ngủ buổi tối không giống với ban ngày, ban đêm ngủ một giấc tỉnh dậy tinh thần sảng khoái, ban ngày càng ngủ càng đau đầu, ngủ quá buổi trưa. Buổi chiều của cô cũng chật vật, câu chữ bên trong kịch bản như biến thành con nòng nọc nhỏ bơi qua bơi lại, chỉ là không bơi vào trong tầm mắt cô. Nhưng cô cũng không thể ngủ, nếu cô đi ngủ thì không ai quản Hạ Dĩ Đồng, hai người co thành một cục, lặp lại ngày hôm qua.
Lục Ẩm Băng tắm rửa xong rồi chui vào trong chăn, ngáp một cái, nhắm mặt lại chuẩn bị đi ngủ, theo lý thuyết thì bây giờ cô rất buồn ngủ. Ủ cả nửa ngày, đầu óc cô bây giờ lại rất thanh tỉnh, thậm chí còn tỉnh hơn cả những buổi sáng mà cô phải đi làm.
Mở mắt hay nhắm mắt đều đày đọa như nhau, Lục Ẩm Băng dứt khoát quay đầu, nhìn Hạ Dĩ Đồng đang ngủ đang gối đầu lên mình ngủ, một tư thế ngủ rất thoải mái, có lẽ hơi ấm trong nhà quá đủ, hai bên má còn hồng hồng, có phần giống với những lúc động tình, nhưng lại yên tĩnh nhu thuận, không câu hồn bắt mắt như những lúc kia, phong tình đặc biệt động lòng người.
Cô nhếch môi, có thể nhìn thấy đầu lưỡi hồng nhuận mềm mại bên trong, ẩn chứa sự mê hoặc mỹ diệu.
Lục Ẩm Băng rướn người ngậm lấy môi cô, mở to mắt, lông mi của mình chạm vào lông mi đối phương, Hạ Dĩ Đồng nằm ngáy o o: ". . ."
Đầu lưỡi Lục Ẩm Băng linh hoạt quấn lấy lưỡi đối phương, Hạ Dĩ Đồng liếm môi hai lần, giống như cún nhỏ uống nước, cứ thế liếm lên bờ môi Lục Ẩm Băng, ướt át, lại mím môi, vùi đầu vào trong ngực Lục Ẩm Băng.
Có đôi khi sự vô ý còn khiến lòng người ngứa ngáy hơn cả cố ý, dù sao Lục Ẩm Băng cũng không ngủ được, nhìn người trong ngực, trong lòng bắt đầu rạo rực, trải qua ba mươi giây đấu tranh tâm lý một cách dễ dàng, tay luồn vào chăn cởi áo Hạ Dĩ Đồng, liên tục mơn trớn trên làn da trắng nõn, Hạ Dĩ Đồng nỉ non một tiếng, duỗi chân vào giữa hai chân cô, vô tình cạ cạ, vòng lấy đôi chân trần của cô, vừa cạ vừa dùng giọng mũi phát ra những âm thanh hừ hừ mập mờ.
Lục Ẩm Băng: ". . ."
Không ổn rồi, eo cô hình như bắt đầu mềm nhũn rồi.
. . . . . .
Hôm sau Hạ Dĩ Đồng và Lục Ẩm Băng mở mắt cùng lúc, vẻ mặt cực kỳ kích động, sợ không nói thì sẽ quên mất: "Lục lão sư Lục lão sư Lục lão sư Lục lão sư..."
"Uh uh uh uh, nói đi." Lục Ẩm Băng cực kỳ bình tĩnh.
Hạ Dĩ Đồng: "Tối qua em ngủ mơ!"
Lục Ẩm Băng: "Mơ thì có gì lạ, mọi người đều mơ mà."
"Không phải." Hạ Dĩ Đồng thần bí nói, chữ tới đầu môi lại đột ngột dừng lại, "Giấc mơ này rất thần kỳ, chị đoán đi."
Lục Ẩm Băng: "Em mơ thấy mình lái phi thuyền bay vào vũ trụ à?"
Hạ Dĩ Đồng: "Cái này thì thần kỳ chỗ nào chứ!"
Lục Ẩm Băng cười cười: "Mơ thấy bản thân trái ôm phải ấp, hậu cung ba ngàn giai lệ, kết quả bị chị đuổi hết đi à?"
Hạ Dĩ Đồng phồng má, đánh vào vai Lục Ẩm Băng hai cái, tức giận: "Trong mắt chị em là loại người như vậy à?"
Lục Ẩm Băng: "Ngủ mơ mà." Dưới ánh mắt uy hiếp của Hạ Dĩ Đồng, Lục Ẩm Băng đành sửa lại lời, "Ngủ mơ thấy gì thế? Dù mơ cũng phải tôn trọng sự thật, chị và em, hai người, không hơn không kém. Cho dù là con cái trong tương lai cũng không được!"
Hạ Dĩ Đồng thúc giục: "Chị đoán nhanh lên, nghiêm túc một chút."
"Mơ thấy tận thế, em xả thân tiêu diệt zombie giải cứu thế giới?"
"Không phải."
"Mơ thấy xuyên vào thời võ hiệp, em biến thành nhân vật như trên phim?"
"... Lục lão sư, chị không viết tiểu thuyết đúng là phí phạm tài năng."
Lục Ẩm Băng: ". . ."
Lục Ẩm Băng cô đây có thể sao, cô cũng rất tuyệt vọng mà, không đoán được cũng là lỗi của cô sao? Chắc không tới nỗi em ấy đi ngủ cũng có thể mơ thấy chuyện cô âu yếm với em ấy tối qua đâu: "Em có thể tha cho cô bạn gái giàu sức tưởng tượng của em được không? Còn chẳng khoanh vùng hay đưa ra gợi ý thì làm sao chị đoán được."
"Liên quan đến chị, liên quan đến hai chúng ta." Hạ Dĩ Đồng nói.
Lục Ẩm Băng: "Hôn lễ?"
Đoán sai nhưng Hạ Dĩ Đồng cười rất vui vẻ, "Không đúng." Hai má đỏ ửng, có phần ngại ngùng, nói, "Là... mộng xuân."
"Ồ." Sắc mặt Lục Ẩm Băng lúc này biến hóa kỳ ảo.
"Rất thần kỳ mà đúng không?" Hạ Dĩ Đồng ôm lấy cánh tay Lục Ẩm Băng, tựa cằm lên vai cô, dán môi lên tai Lục Ẩm Băng, "Từ lúc em trở về ở cùng chị, hình như chưa từng làm chuyện đó."
"Ý là trước đây chúng ta thường xuyên làm chuyện đó khi ở cùng nhau à?" Lục Ẩm Băng nhíu mày, phát hiện ra chi tiết nhỏ.
"Không hẳn là thường xuyên, một tuần một lần." Hạ Dĩ Đồng đỏ mặt.
Lục Ẩm Băng chậc một tiếng.
Hạ Dĩ Đồng cắn nhẹ lên vai cô.
Lục Ẩm Băng rụt cổ, hỏi: "Trong giấc mơ của em, ai trên ai dưới?"
Hạ Dĩ Đồng hoàn toàn vùi mặt vào hõm vai Lục Ẩm Băng, giọng nói rất nhỏ: "Chị."
Lục Ẩm Băng: "Chị thật vất vả, trong mộng xuân phải phục vụ em, hiện thực cũng phải phục vụ em."
"Em cũng có thể phục vụ chị mà, em không kén chọn." Hạ Dĩ Đồng bày tỏ tấm lòng, trước khi quay phim cô phải giảm cân, nhưng có một niềm tin, đường cong và sức lực của cô đều sẽ quay trở lại.
Lục Ẩm Băng đặt ra vấn đề thứ hai: "Trong mơ khoái lạc hơn hay ngoài đời khoái lạc hơn?"
". . ." Hạ Dĩ Đồng ngừng lại một chút, nói, "Ngoài đời."
Lục Ẩm Băng vừa nhìn liền biết cô nói dối, liếc: "Chị thực sự tò mò, tại sao chị trong mơ lại có thể làm em khoái lạc hơn? Chẳng lẽ trong mơ chị có những kỹ năng khác sao? Khỏi giải thích, khi nãy em nói dối rất lộ liễu, em chẳng lừa được chính mình mà còn đòi lừa chị?"
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Lần đầu cảm thấy thật đáng sợ khi có hôn thê là một vị ảnh hậu với kỹ năng diễn xuất bỏ xa cô mười con phố.
"Khụ khụ." Hạ Dĩ Đồng nghẹn một tiếng, khát vọng sống mãnh liệt khiến cô quyết tâm phủ nhận chuyện này, cảnh giới của kỹ năng diễn xuất chính là đến bản thân mình cũng tin đó là thật, giờ phút này Hạ Dĩ Đồng tin tưởng bản thân mình, nói một cách chính trực và tự tin, "Chính là hiện thực khoái lạc hơn! Một chút cảm giác trong mơ cũng không có! Em mà lừa chị thì em là con chó!"
Lục Ẩm Băng: "Em chắc chưa?"
Hạ Dĩ Đồng: "Chắc chắn!"
Lục Ẩm Băng: "Có chắc là không có chút cảm giác nào ở trong mơ không?"
Hạ Dĩ Đồng có phần lung lay, nhưng phóng lao rồi phải theo lao, khẳng định chắc nịch: "Hoàn toàn không có!"
Lục Ẩm Băng thở dài một cách khó nhận ra, nhìn Hạ Dĩ Đồng tự tin trước mắt nhưng thực ra đáy mắt lại có chút lung lay, bình tĩnh nói: "Chị cho em một cơ hội cuối, em hãy nắm chắc lấy. Vì em là hôn thê của chị, chứ nếu là người khác, chị đã..."
Cô không nói câu tiếp theo, nhưng Hạ Dĩ Đồng phát hiện ra sự lạnh lẽo trong ánh mắt của đối phương, thậm chí cô còn nghe được tiếng thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, soạt một tiếng, trường kiếm ánh bạc đang kề trên cổ cô.
Tự tin của Hạ Dĩ Đồng dần sụp đổ, cô thầm nghĩ: Cho dù Lục Ẩm Băng lợi hại hơn thế thì cũng không thể biết trong mơ mình mơ thấy những gì, mà đó cũng là chuyện của quá khứ, sau khi ở chung một chỗ, Lục Ẩm Băng cũng không phải ở yên một chỗ, cách xa địa lý trong một thời gian dài, nên cô mới dám to gan mơ như vậy một lần.
Vậy đi, chắc chắn Lục Ẩm Băng đang lừa cô, cô không thể để bị lừa, Hạ Dĩ Đồng đã có kinh nghiệm, phát huy 100% khả năng diễn xuất, thể hiện vẻ mặt buồn bã khi khi cố đè xuống sự tủi thân khi bị nghi oan: "Chị không tin em?"
"Hỏi hay lắm." Lục Ẩm Băng gật gật đầu, tiếng thở dài nặng nề hơn, "Diễn xuất lần này tốt hơn lần trước nhiều, suýt chút nữa thì chị tin rồi, đến đây ôm một cái."
Trong lòng Hạ Dĩ Đồng hơi bồn chồn.
Suýt chút? Cô hỏi sai chỗ nào hay biểu cảm sai chỗ nào sao? Không, cô vẫn tin chắc Lục Ẩm Băng đang lừa cô, dù sao kỹ thuật diễn xuất của đối phương cũng tốt hơn của mình nhiều, nên mới vờn qua vờn lại như vậy.
Lục Ẩm Băng hỏi: "Đêm qua em mơ có thấy thoải mái hay không?"
Trực giác nói với Hạ Dĩ Đồng trong câu này có bẫy, nhưng lại không biết bẫy chỗ nào, nghĩ nghĩ, nói: "Mơ mà, không có cảm giác gì." Thật ra cái cảm giác đó vẫn còn rất dữ dội, rất giống thật, thật sự rất giống thật, đến giờ cô vẫn nhớ rõ những lời Lục Ẩm Băng thì thầm bên tai khi ấy. Đều là mấy lời kích thích khiến người ta nghe mà đỏ cả mặt, còn tay cô cứ tiếp tục công kích từng đợt từng đợt.
Cô vẫn cảm thấy khó hiểu, tại sao trong mơ lại thấy cường liệt hơn cả ngoài đời, chẳng lẽ do trong mơ không có gì cố kỵ sao? Cứ phóng đãng như vậy, vặn vẹo đủ mọi tư thế, gác lên vai cô, nghênh hợp nở rộ, mồ hôi chảy từ thái dương xuống tới ngực, từ gáy chảy xuống xương cụt, khơi dậy ngàn tầng run rẩy.
Khoan đã, trong đầu Hạ Dĩ Đồng xoẹt qua một tia điện.
Chẳng lẽ tối qua...
Chỉ thấy Lục Ẩm Băng khẽ cười khẩy, giọng nói yêu mị, cực kỳ giống với giọng nói với cô vào tối qua: "Hạ lão sư, bên dưới em ướt lắm rồi."
Cả người Hạ Dĩ Đồng nóng ran, mặt như lửa đốt.
Lục Ẩm Băng vươn tay qua, vuốt từ gáy tới vành tai đang đỏ bừng, đầu lưỡi ướt át dạo một vòng quanh tai, nói: "Bây giờ chị mới biết, thì ra em thích kiểu tiết tấu này."
Hạ Dĩ Đồng: "Không không không không không, em không có, không phải vậy."
"Em thích như vậy sao không nói sớm với chị?" Lục Ẩm Băng chậc một tiếng.
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Hạ tiểu hoa: Cứ thế bị lộ rồi o(╥﹏╥)o