Có kế hoạch sẽ khôi phục lại như trước, đầu tiên là phải làm việc và nghỉ ngơi như thường. Thức dậy vào khoảng 7 giờ sáng, tập luyện, sau đó dùng bữa, lại bắt đầu một ngày mới. Đây là kế hoạch của hai người trước khi đi ngủ.
Sáng hôm sau, Hạ Dĩ Đồng bị chuông báo thức làm tỉnh giấc, mở mắt ra, nhìn vế phía Lục Ẩm Băng đang nằm bên cạnh, Lục Ẩm Băng cũng mở to mắt, yên lặng nằm nhìn trần nhà, ánh mắt trống rỗng, như xác không hồn.
"Lục lão sư?" Hạ Dĩ Đồng quơ tay trước mắt Lục Ẩm Băng, đối phương không chút phản ứng.
Hạ Dĩ Đồng lớn giọng gọi: "Lục Ẩm Băng."
Lúc này Lục Ẩm Băng mới từ từ di chuyển ánh mắt, nhìn về phía cô, nhưng lại chẳng để cô trong mắt. Hạ Dĩ Đồng sốt ruột, dựng Lục Ẩm Băng dậy, "Rốt cuộc là sao vậy?"
Lục Ẩm Băng nhìn cô, đầu óc rỗng tuếch, hơi hé miệng, không thể sắp xếp trật tự ngôn từ.
"Lục lão sư, có phải cơ thể chị không thoải mái? Hạ Dĩ Đồng đưa tay thăm dò, dán lên trán cô, "Hình như sốt rồi?"
Lời nói Hạ Dĩ Đồng chậm nửa nhịp rồi mới lọt vào tai Lục Ẩm Băng, lúc cô muốn mở miệng ngăn cản, Hạ Dĩ Đồng đã đang tìm hộp thuốc trong ngăn tủ, bên trong có nhiệt kế.
Lục Ẩm Băng ngoan ngoãn ngậm lấy nhiệt kế, con ngươi đen láy vẫn luôn hướng về người mặc quần áo ngủ đang ngồi bên mép giường, ngũ giác trì độn dần khôi phục, bên tai cũng trở nên thanh tịnh.
"36.8°C." Một tay Hạ Dĩ Đồng giơ nhiệt kế lên nhìn, một tay cầm điện thoại tra nhiệt độ bình thường của cơ thể người, trong tầm hiểu biết của cô thì đây cũng là nhiệt độ bình thường, nhiệt kế cũng xác nhận, nhưng để cho an toàn thì cũng nên kiểm tra lại một lần, kết quả vẫn bình thường như cũ.
Lục Ẩm Băng đây là...
Hai hàng lông mày của cô nhíu lại gần.
Lục Ẩm Băng từ từ đứng dậy, cung phản xạ của cô như chạy một vòng quanh trái đất: "Buồn ngủ quá, chị vừa mới qua cơn ngủ gật mà em lại kéo chị dây để kẹp nhiệt độ."
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Chẳng lẽ lại là lỗi của cô? Cho dù là ai đi chăng nữa, sáng sớm mở mắt ra nhìn thấy bạn gái mình trừng trừng cái trần nhà, hai mắt như thể cả đêm không ngủ, gọi mấy câu thì không có phản ứng, kiểu gì cũng sẽ nghi ngờ xảy ra chuyện mà?
Lục Ẩm Băng liếc cô một cái, lười biếng, trong mắt lại ánh lên tia trêu chọc: "Aiya, sao em lại yêu chị thế này."
Lâu rồi mới nhìn thấy cơ mặt Lục Ẩm Băng giãn ra như vậy, cơ thể như không xương, nghiêng nghiêng vẹo vẹo, bộ dạng để mặc chân tay làm gì thì làm.
Giây trước Hạ Dĩ Đồng còn đang đắm chìm trong vẻ đẹp của cô, giây sau đã nộ khí bừng bừng.
Con người gì đây không biết, trong những lúc quan trọng như này còn có tâm trạng đùa bỡn cô!
Hạ Dĩ Đồng gạt Lục Ẩm Băng ra, đi rửa mặt, cô quyết định không thèm để ý Lục Ẩm Băng năm phút!
Nhưng Lục Ẩm Băng cũng không để ý tới cô.
Lúc Hạ Dĩ Đồng rửa mặt xong, nhìn Lục Ẩm Băng vẫn đang ở trong tư thế kia, kể cả vị trí của tóc rối loạn trên trán cũng y như lúc trước khi cô đi rửa mặt, mắt nhìn xuống mặt đất, không biết là đang suy nghĩ gì.
Hạ Dĩ Đồng tự nhủ trong lòng: Mình là đồ đần mới bị chị ấy lừa một lần nữa.
Một phút sau.
Đồ đần Hạ Dĩ Đồng lấy quần áo cho Lục Ẩm Băng, hầu hạ cô thay quần áo, Lục Ẩm Băng mím môi cười trộm, bị Hạ Dĩ Đồng hắng giọng giáo huấn: "Được tiện nghi còn ra vẻ, chị còn như thế nữa thì em không thèm để ý tới chị."
"Em không nỡ đâu."
"Chị nhìn xem em có bỏ được hay không, một ngày không bỏ được nhưng một giờ thì vẫn bỏ được."
Thế là Lục Ẩm Băng thu lại dáng vẻ khi nãy, đứng như trời trồng.
Lúc ăn sáng, tay cô cầm miếng bánh mì nướng, cắn một cái lại thất thần, Hạ Dĩ Đồng dọa nạt muốn đánh cô, Lục Ẩm Băng mới cười ranh mãnh, uống một hơi hết ly sữa bò.
Tản bộ trong tiểu khu, có ánh nắng, có sương sớm, đeo khẩu trang, tay nắm tay, miệng ngao ngán thời tiết như này mà lại muốn ra ngoài đi dạo.
Ca thán thì ca thán, bước đi vẫn đều đều, cũng chẳng phải hướng về nhà.
Kinh khủng thật.
Đang lúc tiếc nuối, thì phía trước cách đó không xa có một cặp nam nữ cũng đang đi dạo.
Lục Ẩm Băng chỉ ngón tay, tặc lười: "Em nhìn đằng kia, có mấy kẻ ngốc cũng tản bộ dưới cái thời tiết này, những lợi ích nhỏ do đi bộ mang lại không đủ để bù lại cái độc của sương sớm."
Khẩu trang Hạ Dĩ Đồng không đủ dùng, che miệng lại, thúc giục: "Vâng vâng vâng, nên là chúng ta đi về thôi."
Lục Ẩm Băng ôm lấy vai cô, cười lớn chạy về, chạy được nửa đường thì quay đầu lại hét lên: "Này, hai người kia, không khí có độc! Chạy mau!"
Làm hoang mang đôi tình lữ kia rồi.
Hạ Dĩ Đồng muốn bịt miệng cô lại rồi lôi về.
Vừa về đến nhà, tâm trạng phấn khởi đi xem máy lọc không khí, kết quả Lục Ẩm Băng chán chường buổi trưa ăn ít hơn nửa bát cơm, Hạ Dĩ Đồng mắng cô, Lục Ẩm Băng liền khóc lóc kêu đối phương hết yêu mình rồi, từng giọt nước mắt thi nhau lăn xuống. Lục Ẩm Băng bắt đầu nghiện khóc, Hạ Dĩ Đồng không sao dỗ được, ngược lại nếu là trước đây, Hạ Dĩ Đồng tới thăm ban Lục Ẩm Băng, buổi tối đi tắm, không kiềm chế được mà khóc trong phòng tắm, nữ nhân đều làm bằng nước, ai nỡ bỏ nước đây?
Sau đó Hạ Dĩ Đồng quỳ xuống uỵch một tiếng, Lục Ẩm Băng bị dọa sợ, nấc lên rồi dừng lại.
Chấm dứt một màn nháo nhào mà chẳng ai biết nó bắt đầu từ đâu và kết thúc một cách khó hiểu.
Buổi chiều lại buồn ngủ, nhưng lại không muốn ngủ quá nhiều, cảm giác sẽ lãng phí một buổi chiều. Thế là Lục Ẩm Băng cầm một cái chăn mỏng, ngả lưng xuống sofa, hai con người kỳ lạ nhồi nhẹt chung một chỗ, không tới một tiếng sau, cả hai tỉnh dậy vì đau lưng.
Ba giờ chiều.
"Còn muốn đi dạo không?" Lục Ẩm Băng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói trăng nói cuội, ngáp một cái, "Chị vẫn chưa tỉnh ngủ."
"Em cũng đâu thể hít độc được." Hạ Dĩ Đồng vẫy tay với cô, ra hiệu cô ngồi lại ghế sofa, nói, "Ngủ tiếp nửa tiếng nữa, em buồn ngủ quá."
Có thể do cô đang uống một số loại thuốc để hồi phục trạng thái tinh thần, nên cô muốn ngủ nhiều hơn Lục Ẩm Băng, nhưng Lục Ẩm Băng đoán là do cô và mẹ nói chuyện cả tối, nên ban ngày tinh thần mới không tỉnh táo.
Đến mùa đông, tay Lục Ẩm Băng càng lạnh, Hạ Dĩ Đồng ôm cô từ phía sau, vòng tay qua eo, đặt tay lên tay cô, kéo chăn phủ lên người, ủ ấm cho cô, vùi mặt vào hõm vai, hô hấp nhẹ nhàng, cứ thế thiếp đi.
Lục Ẩm Băng cao hơn một chút, rụt cổ lại có hơi khó chịu, phải cố gắng di chuyển sự chú ý của mình, nhìn chằm chằm vào cánh tay còn lại đang đặt trên sofa của Hạ Dĩ Đồng, Nó siết chặt sau khi cô ấy ngủ thiếp đi, bàn tay trắng nõn mềm mại, mười ngón tay thon dài.
Sau khi nghịch ngợm vài lần, Hạ Dĩ Đồng rút tay về, luồn dưới cổ Lục Ẩm Băng, kéo cả người cô vào lòng. Lục Ẩm Băng bất động, cằm hơi ngẩng, tít mắt, thổi thổi lông mi Hạ Dĩ Đồng.
Hạ Dĩ Đồng ưm một tiếng, ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Lục Ẩm Băng cứ tiếp tục thổi, Hạ Dĩ Đồng không chịu được quấy nhiễu, ôm cổ cô ghì vào người, trực tiếp bịt miệng Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng giãy giụa với từng động tác rất nhỏ: "A...A...A..."
Hạ Dĩ Đồng cắn nhẹ lên tai cô, nới lỏng tay, nhắm mắt uy hiếm: "Muốn nghịch nữa không?"
Lục Ẩm Băng: "Không nghịch, chị muốn ngủ."
"Có chịu nghe lời không?"
"Nghe."
Hạ Dĩ Đồng lại ngủ say như bị điểm huyệt, Lục Ẩm Băng thử từ từ thò đầu ra, thất bại, cuối cùng đánh gối lên tay Hạ Dĩ Đồng ngủ thêm một tiếng.
Một tiếng lại một tiếng, trời tối.
Lục Ẩm Băng đang nằm trên sofa đột nhiên biến mất không dấu vết, Hạ Dĩ Đồng thay đổi vị trí, nằm nghiêng thay vì nằm ngửa, chiếc chăn bị Lục Ẩm Băng cuộn thành cái bánh thì bây giờ đang đắp lên một người cô.
"Bác sĩ, bây giờ em ấy chuyển sang trạng thái ngủ ngày, như này có phải không tốt lắm không... Được tôi biết rồi, tôi sẽ nói lại với em ấy." Lục Ẩm Băng cúp điện thoại, lại chui vào vòng tay Hạ Dĩ Đồng trên ghế sofa.
Hạ Dĩ Đồng mê man, trên mặt viết "Tôi là ai đây là đâu tôi đang làm gì".
Lục Ẩm Băng: "Bác sĩ nói đêm em luôn nhìn thấy ảo giác, sẽ giúp em trị liệu để có giấc ngủ trọn vẹn."
"Ừm." Hạ Dĩ Đồng nói rồi lại ngã xuống sofa.
"Ngủ nữa thì lần sau thức dậy sẽ là sáng mai đấy."
Hạ Dĩ Đồng dính chặt người lên sofa, cả người thả lỏng, không thể mở mắt ra được, lẩm bẩm: "Sáng thì sáng, để em chợp mắt thêm một lúc nữa thôi, chỉ một lúc thôi."
Lục Ẩm Băng suy nghĩ một lúc, cõng cô lên lưng, dặn dò: "Bám cho chắc vào, em mà ngã thì chị không chịu trách nhiệm đâu."
Cô rửa rau thái thịt, Hạ Dĩ Đồng vòng tay ôm cổ cô, hai mắt nhắm chặt, hai chân lê trên đất, Lục Ẩm Băng đi tới đâu thì cô lê lết tới đó, nhìn như hai đứa trẻ sinh đôi kết hợp, hết lòng tin tưởng lẫn nhau.
Mãi cho đến khi ngồi lên bàn ăn, Hạ Dĩ Đồng vẫn còn chóng mặt, chỉ nhìn chằm chằm vào một món ăn trước mắt, những cái khác, quá xa, gắp sẽ khiến bản thân mệt mỏi, Lục Ẩm Băng đẩy toàn bộ đồ ăn qua, xếp một hàng trước mặt cô.
Cơm nước xong xuôi, Lục Ẩm Băng để Hạ Dĩ Đồng rửa bát, bởi vì thiếu tập trung, rơi cái đĩa. Hạ Dĩ Đồng nhìn những mảnh vỡ sứ men xanh nằm ngổn ngang dưới chân, thẫn thờ, Lục Ẩm Băng cầm đồ tới dọn dẹp.
Khoảnh khắc bước ra khỏi phòng bếp, Hạ Dĩ Đồng cuối cùng cũng duỗi căng cái lưng mệt mỏi, thông báo rằng cô đã tỉnh ngủ, Lục Ẩm Băng dở khóc dở cười, thu dọn những mảnh vỡ rồi ném vào trong túi rắc, ngày mai ra ngoài sẽ vứt đi.
Nghỉ ngơi nửa tiếng, nửa tiếng này xả nước ở bồn tắm, tối đến là có nước nóng để ngâm rồi. Lục Ẩm Băng nằm trên giường, ngẫm lại, cả ngày nay chẳng làm được gì ra hồn, đi bộ, nằm nhà, một ngày ba bữa, ngủ rồi lại ngủ. Cô không đề ra việc học từ, đề không nổi, nhân lúc Hạ Dĩ Đồng đang ngủ, cô đọc hai trang kịch bản, nhưng nửa tiếng vẫn chưa đọc xong. Hạ Dĩ Đồng cũng không đề ra việc này, có thể là ngủ quên, cũng có thể là em ấy nhớ kỹ nhưng không dám nhắc tới, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của mình.
Cũng chẳng phải chuyện không vui, ví như Hạ Dĩ Đồng Hạ Dĩ Đồng dùng tay che bên ngoài lớp khẩu trang, trông rất buồn cười, nhìn em ấy xua xua tay gạt bỏ không khí bụi bẩn xung quanh mình, nhìn em ấy cố gắng né mặt đi khi bị mình trêu chọc lúc ngủ, đùa rất vui, nhìn dáng vẻ em ấy duỗi người rồi cười lớn, nhưng những niềm vui đó rất khó để kéo dài.
Trong chăn thật ấm áp.
Lục Ẩm Băng, người đã dỗ Hạ Dĩ Đồng vào giấc ngủ, giờ lại giương tròn hai mắt trong bóng tối: Chừng nào trời mới sáng đây?