Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 259




Người kia quay ra nhìn cô, Hạ Dĩ Đồng nhắm chặt mắt lại, ngoảnh mặt về hướng Lục Ẩm Băng, bên tai hiện lên đủ mọi thể loại âm thanh, như thể có rất nhiều người đang nói chuyện với cô.

Nhịp thở Lục Ẩm Băng đều đều phả lên cổ cô, nhưng không phải hơi thở ấm áp mà là lạnh giá, lông tơ dựng đứng. Hàm răng Hạ Dĩ Đồng run rẩy, hai mắt nhắm chặt, tự nhủ: Đây là ảo giác. Không nghe, không nhìn.

Bóng người trong căn phòng từ từ chuyển động, rèm cửa sổ bị vén lên, tiếng gió gào thét bao phủ lấy cô, đè chặt chân tay cô xuống giường, cô ra sức phản kháng, khớp xương kêu răng rắc, những trói buộc trên người cô đột nhiên biến mất.

Cô cảm giác mình cứ thế buông lỏng rồi thiếp đi, lúc mở mắt ra thì trời đã sáng, đứng dậy vén rèm cửa ra, ánh nắng hôm nay rất ấm áp, lại dịu nhẹ.

"Đồng Đồng."

Cô quay lưng về phía trong phòng, nghe thấy có người gọi tên mình, âm thanh ấy có biết bao trìu mến, trìu mến đến mức khiến cô xúc động muốn khóc. Cô quay người nhìn người phụ nữ trong chiếc váy trắng, bờ môi mấp máy, quen thuộc kêu lên một tiếng gọi xa lạ: "Mẹ."

"Mẹ." Cô nhào tới ôm lấy chân người phụ nữ, còn bé xíu, chẳng cao tới lưng người phụ nữ, ngửa mặt, giọng nói non nớt, "Chẳng phải hôm nay đi vườn bách thú sao? Nên con mới cố ý dậy sớm như này."

"Cục cưng ngoan quá." Mẹ Hạ ôm lấy Hạ Dĩ Đồng, "Ba con đang làm bữa sáng, chúng ta tới xem ba con nhé?"

"Vâng ạ!"

Hạ Dĩ Đồng ngoan ngoãn nép trong lồng ngực người phụ nữ, nhìn xuống mặt đất, khoảng cách còn lớn hơn cả chiều cao của cô, nghĩ nghĩ rồi nói: "Mẹ ơi lát nữa con muốn ăn kem."

"Con ăn nửa cái nhé, nửa cái còn lại để ba con ăn."

"Vâng ạ, không cho ba ăn kem thì ba sẽ ăn giấm."

"Con còn biết ăn giấm nữa à, tiểu quỷ tinh ranh."

Mẹ Hạ yêu chiều chọc trán cô, ôm cô ra khỏi phòng, cửa phòng trẻ con treo chuông gió, khi búng ngón tay, nó kêu leng keng, lanh lảnh du dương.

"Hạ lão sư!"

Hạ Dĩ Đồng quay đầu lại, chậm rãi chớp mắt, một người phụ nữ trưởng thành đang ngồi bên mép giường, trạc tuổi mẹ cô, vội vàng lao tới.

Lục Ẩm Băng ngủ rất say, bị tiếng nói chuyện đánh thức, trong phòng chỉ có ánh nắng chiếu qua cửa sổ, Hạ Dĩ Đồng đang đứng bên giường, nói chuyện với không khí, sau đó định đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa cười, dọa cô thất hồn bạt vía, bật dậy.

"Mẹ ơi..." Hạ Dĩ Đồng lẩm bẩm nói, cô ngẩn người đứng tại chỗ, cơ thể cao lớn hơn, không thấy ánh nắng, không thấy chuông gió, trong phòng đột nhiên sáng đèn khiến cô nhắm mắt lại, nhìn ra ngoài cửa, mẹ Hạ vẫn đang đứng đó. Cô ngạc nhiên gọi một tiếng: "Mẹ ơi."

Một người khác nắm lấy tay cô, lo lắng nói: "Hạ lão sư, em muốn đi đâu?"

Hạ Dĩ Đồng cười nói: "Em đi vườn bách thú."

Người kia hỏi: "Em biết tôi là ai không?"

Hạ Dĩ Đồng nghiêng đầu, nói: "Lục Ẩm Băng, bạn gái của em."

"Là hôn thê." Lục Ẩm Băng chỉ ra cửa nói, "Ở đó không có ai cả, em đang nói chuyện với ai thế?"

Hạ Dĩ Đồng: "Mẹ em đó."

Lục Ẩm Băng giữ tay cô chặt hơn: "Mẹ em đã qua đời từ hai mươi năm trước rồi."

Hạ Dĩ Đồng lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Em nhìn thấy bà ấy."

Hai tay Lục Ẩm Băng ôm lấy mặt cô, cưỡng chế để cô nhìn về phía mình: "Nhìn chị, chỉ có chị là thật, mấy thứ kia chỉ là ảo giác của em."

Hạ Dĩ Đồng sửng sốt một lúc, xoay mặt, mẹ Hạ vẫn đang vẫy tay với cô: "Con yêu, mau tới đây, ba con đang chờ chúng ta tới ăn sáng kìa, ba con nấu bánh rán hành mà con thích ăn nhất đấy."

Chân cô muốn tiến về phía trước, Lục Ẩm Băng gắt gao giữ lấy cô, cưỡng ép cô quay về: "Nhìn chị!"

Hạ Dĩ Đồng nhìn cô, ánh mắt thất thần, căn bản là không có tiêu cự.

Lục Ẩm Băng nghĩ cái gì đó, một tay cường ngạnh che mắt cô lại, không để ý tới cô đang phản kháng, cúi đầu ngậm lấy môi cô.

Mười phút sau, cô dẫn Hạ Dĩ Đồng ngoan ngoãn trở lại giường, giữ cô trong vòng tay, Hạ Dĩ Đồng cúi đầu, tóc dài xõa trên mặt, không lên tiếng.

Lục Ẩm Băng vén tóc cô ra sau tai, hỏi: "Em còn nhìn thấy gì không?"

Hạ Dĩ Đồng nhìn ra phía cửa, gật đầu, vẫn thấy, nhưng cô biết là giả. Tóc vừa vén lại rơi lung tung, Lục Ẩm Băng không sợ phiền, lại vén gọn ra sau, nghiêng đầu hôn lên vành tai cô: "Đêm nay không ngủ nữa, mai chị đưa em đi gặp bác sĩ tâm lý."

Hạ Dĩ Đồng cảm thấy hơi khó chịu khi ở gần cô.

Lục Ẩm Băng nhíu mày: "Sao thế? Em không yêu chị nữa? Cớ gì tránh né chị?"

Hạ Dĩ Đồng lắc đầu.

"Hôn chị đi."

Hạ Dĩ Đồng hôn lên má cô một cái, nét mặt thay đổi một chút, nhỏ nhẹ nói: "Chị ngủ đi, em trông chị."

Đối với một người vừa xuất hiện ảo giác mà nói, câu nói này không đáng tin chút nào, nhưng Lục Ẩm Băng cứ thế đồng ý, cô nắm lấy tay Hạ Dĩ Đồng, không chút khe hở, gối lên đùi cô, nhắm mắt lại.

"Đừng tắt đèn." Lục Ẩm Băng từ từ nhắm mắt và đưa tay ngăn cô.

Bàn tay đang duỗi về phía đèn ngủ bỗng dừng lại, cúi đầu vuốt ve khuôn mặt Lục Ẩm Băng.

Không biết trôi qua bao lâu, cô lại ngước lên nhìn, người đứng phía cửa đã biến mất, cánh cửa cũng đóng lại.

Nửa đêm sau cũng không xảy ra chuyện gì, Hạ Dĩ Đồng ngủ thiếp bên giường, Lục Ẩm Băng lặng lẽ mở mắt đã nhìn thấy, cẩn thận đặt tay xuống, ôm người vào lòng, ngủ tới giữa trưa.

Nếu không phải Tiểu Tây gõ cửa thì chắc hai người họ có thể ngủ tới tận chiều.

Lục Ẩm Băng nói về phía cửa: "Tới đây."

"Chào buổi sáng..." Lục Ẩm Băng nhìn sắc trời, lông mi khẽ động, Hạ Dĩ Đồng chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cô mỉm cười đổi lời, "Chào buổi trưa."

Hạ Dĩ Đồng bị cô thổi tới ngứa ngáy, nhưng không muốn né tránh, đáp lại: "Chào buổi trưa."

"Nên dậy rồi." Lục Ẩm Băng nói.

Hạ Dĩ Đồng: "Ừm, nên dậy rồi."

Cả hai đều không dậy nổi, bốn mắt nhìn nhau, vẫn là Lục Ẩm Băng lên tiếng trước: "Chị có hẹn bác sĩ tâm lý, không nên đến muộn."

Thế là lật đật rời giường, Hạ Dĩ Đồng uể oải duỗi người, sau nửa năm mệt mỏi cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, đến cọng tóc cũng không muốn động đậy, Lục Ẩm Băng chịu khó hầu hạ cô rửa mặt, thay quần áo.

Lục Ẩm Băng vẫn chưa nói chuyện của mình, Tiết Dao cũng không tiết lộ chữ nào. Cô không nói hiển nhiên là có sắp xếp của riêng mình, Hạ Dĩ Đồng cũng không hỏi, cảm giác bây giờ chưa phải lúc.

Đi xuống tầng, Tiểu Tây và Phương Hồi một người bưng thức ăn, một người xới cơm, phối hợp ăn ý trong phòng bếp, Lục Ẩm Băng ghé tai nói nhỏ với Hạ Dĩ Đồng: "Em nói thử xem hai người họ có phải có ý với nhau không?"

Sau khi ngủ một giấc, tinh thần Hạ Dĩ Đồng đã phấn chấn lên nhiều, hơn nữa bây giờ đang là ban ngày, bệnh sẽ không tái phát, buôn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất với Lục Ẩm Băng: "Ách, thiếu chút nữa là có ý với nhau đấy."

"Thiếu chút nữa thì có ý hay là có ý một chút, chẳng có ý nghĩa gì (vô vị)."

"Chị muốn có ý thì chị tới chỉnh ý thử đi."

"Chỉnh cái gì? Chỉnh cả thế giới này sao?"

Hạ Dĩ Đồng cười: "Bất hảo ý, Đông Bắc lâu ngày nên ngờ nghệch theo, chạy rồi."

["Ý" trong lời của Lục Ẩm Băng là tình ý, "ý" trong lời của Hạ Dĩ Đồng mang các nghĩa là tình ý, thú vị, nhạt nhẽo và thật ngại quá (một câu dùng để xin lỗi mức nhẹ).]

Tiểu Tây và Phương Hồi im lặng nhìn hai vị nghệ nhân đối thoại, không biết hai người đó to nhỏ chuyện gì mà phá lên cười, chắc chắn là lại quăng cơm chó đây mà.

Phương Hồi huých Tiểu Tây, Tiểu Tây tiếp tục xới cơm, sau đó còn gắp cho cô một miếng xương sườn: "Biết là em hay khó chịu khi phải ăn cơm chó, nào lại đây, chúng ta cũng sản xuất cơm chó nào."

Phương Hồi: ". . ."

Tiểu Tây chẳng kiêng kỵ gì, rất tùy tiện: "Em yêu à mau lại đây ăn thôi, lát nữa thức ăn nguội đấy."

Phương Hồi: ". . ."

Tiểu Tây: "Em muốn chị đút em ăn hả, nào A đi nào, A."

Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng nhìn nhau cười một tiếng, nãy nói thiếu chút ý thì bây giờ lại thừa chút ý, tóm lại là có ý.

Hạ Dĩ Đồng nói: "Ăn đi, được ăn một bữa Tiểu Tây nấu không phải chuyện dễ dàng gì đâu."

Nghệ sĩ nhà mình đã lên tiếng, Phương Hồi đành "cố gắng nghe theo" há miệng cắn miếng xương sườn Tiểu Tây gắp cho, sau đó còn ra vẻ khách quan đánh giá: "Hơi nhiều đường."

Món chua ngọt Tiểu Tây làm, cho rất nhiều đường, nàng vừa nếm cũng thấy ngọt, bỗng nhiên nghĩ người phương Bắc phương Nam khác nhau, giải thích: "Em không thích ăn ngọt hả? Vậy lần sau chị sẽ cho ít ngọt một chút."

Nhưng mà chẳng phải đa phần người phương Nam sẽ ăn ngọt hơn người phương Bắc sao? Hay là do nàng học kém địa lý nên mới không nhớ rõ chuyện này.

Một người phương Nam khác – Hạ Dĩ Đồng dõng dạc: "Không sao, không phải quá ngọt."

Tiểu Tây: "Hả?"

Rồi rốt cuộc là nàng đã cho nhiều hay ít đường vậy.

Lục Ẩm Băng gắp cho Hạ Dĩ Đồng một miếng xương sườn, Hạ Dĩ Đồng cắn một miếng, nở nụ cười, nhìn Phương Hồi: "Ngọt quá, nhiều đường quá."

Hai tai Phương Hồi đỏ ửng, ăn một đũa rau như thể muốn che giấu.

Tiểu Tây không kịp phản ứng, tức giận đập bàn: "Em không ăn bát cơm chó này, có ăn một bữa cơm mà mấy người vẫn không tha cho em."

Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng ăn ý cười ngầm.

Quăng cơm chó mà không biết, trí tuệ và tâm trạng Tiểu Tây cơ bản là tạm biệt kỹ năng quăng cơm chó này.

Phương Hồi không vừa mắt, túm lấy tay áo Tiểu Tây, Tiểu Tây nhìn mặt cô đỏ bừng bừng, còn nhẫn tâm học cách nói đùa của nhân vật trên phim: "Em sao thế? Nước sôi đổ vào nên bỏng mặt hả?"

Phương Hồi: ". . ."

Đúng rồi đó, sắp bỏng cả đầu luôn rồi, tỉnh táo lại nào, sao mình có thể coi trọng cái con người ngốc nghếch kia được.

Hai người Lục Hạ cười lớn, ứa cả nước mắt.

Nhưng đây là bữa ăn cuối cùng Tiểu Tây làm cho hai người các cô.

"Em không đi." Mỗi lần Lục Ẩm Băng khuyên về công ty, Tiểu Tây đều cố chấp nói câu này.

Lục Ẩm Băng chịu thua, trước kia mỗi lần nghe có lương hoặc có kỳ nghỉ là la hét ầm ĩ, thế mà giờ lại quyết liệt từ chối, nếu nàng là kiểu cuồng công việc thì dễ hiểu, nhưng nàng rõ ràng không phải vậy: "Em cứng đầu vậy? Hạ Dĩ Đồng cũng quay lại rồi, bọn tôi không ở căn nhà này, cần chuyển tới căn nhà khác, mang theo em thì không tiện."

Tiểu Tây: "Em đi xin phép Tiết tổng."

Sau khi hỏi ý kiến Tiết Dao, Tiểu Tây chán nản quay lại: "Vậy em sẽ nghỉ bao lâu?"

Lục Ẩm Băng không rõ ràng: "Chuyện đó nói sau."

Tiểu Tây miễn cưỡng về nhà, đưa Phương Hồi đi cùng. Trên đường, nàng và Phương Hồi lau nước mắt: "Không phải chị không muốn về công ty, cũng không phải không muốn nghỉ ngơi, mà chị sợ chị không thể quay lại."

Phương Hồi đang lái xe, nghe vậy, không nhịn được hỏi: "Lục tổng xảy ra chuyện gì vậy?"

Tiểu Tây như quả hồ lô há miệng nửa giây rồi ngậm lại.

Nàng biết rõ chuyện nào nên nói chuyện nào không, nếu không đã chẳng thể theo Lục Ẩm Băng lâu đến vậy. Chuyện này không thể nói, cho dù là mẹ ruột hay vợ yêu cũng không thể nói, phi, cái gì mà vợ yêu chứ, Lục lão sư biến nàng cong vòng như cầu vồng luôn rồi, bắt đầu kỳ nghỉ dài hạn.

Phương Hồi chạy xe theo điều hướng bản đồ mà Tiểu Tây mở, đưa nàng tới nhà, Tiểu Tây tháo dây an toàn, sau nửa giờ tâm trạng lại phấn chấn trở lại: "Hẹn gặp lại."

Phương Hồi đột nhiên nói: "Thật ra Hạ lão sư cũng cho tôi nghỉ."

Động tác đẩy cửa của Tiểu Tây dừng giữa không trung: "À."

Phương Hồi: "Nhưng ba mẹ tôi đi du lịch hết rồi, tôi lại lười về nhà, ở thủ đô cũng chẳng quen ai..."

Xin lỗi ba mẹ, xin lỗi họ hàng bạn bè gần xa.

Tiểu Tây ngạc nhiên, sau đó nhiệt tình mời mọc: "Vừa hay, em đến nhà chị ở đi, muốn ở bao lâu cũng được, sau đó cùng tới công ty, đi làm cùng nhau."

Phương Hồi giả vờ dè dặt: "Cảm ơn, làm phiền chị rồi."