Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 257




Lục Ẩm Băng đã sớm chuẩn bị tâm lý, cô định sau khi ra khỏi cửa sẽ xé nát báo cáo kết quả rồi ném vào thùng rác, nhưng chẳng hiểu sao lại giữ lại, cẩn thận cất vào trong hộp sắt.

Cô ngồi tĩnh lặng trên ghế sofa nguyên một ngày đêm, đành phải chấp nhận sự thật. 8 giờ sáng ngày hôm sau, cử động chân tay, tùy ý kéo tấm thảm Tiểu Tây đang nằm ngủ dưới chân cô, giật mình tỉnh giấc, Tiểu Tây đi rót cho cô cốc nước.

Lục Ẩm Băng nói Tiểu Tây tìm Tiết Dao.

"Tôi e là không thể tiếp tục quay bộ phim này nữa, đừng vì tôi mà chậm tiến độ của đoàn phim, chị giúp tôi chuyển cho người khác, trả gấp đôi phí bồi thường vi phạm hợp đồng." Vẻ mặt Lục Ẩm Băng bình tĩnh đến lạ, người nhạy cảm sẽ nhìn ra loại bình tĩnh này là đang thể hiện điều gì.

Tiết Dao không khuyên cô, giọng nói nhẹ nhàng: "Được. Lần này lại nói có việc đột xuất e là không ổn, nếu em không ngại, tôi sẽ để mấy tài khoản marketing nói em ngạo mạn, được chứ?"

Lục Ẩm Băng nhìn cô một cái, tựa như cảm động, giúp cô che giấu nguyên nhân chính.

Cô không thể lại vạch vết sẹo của mình ra, tạo thành chủ đề bàn tán mới, cho dù là thương tiếc đồng cảm đi chăng nữa, ít nhất không phải thời điểm này.

Tiết Dao hỏi: "Có dự định gì không?"

Lục Ẩm Băng lắc đầu, nói: "Tôi muốn đi ngủ."

Tiết Dao: "Vậy em ngủ đi, Tiểu Tây, em ở lại đây, công ty không có chuyện gì đâu."

Tiểu Tây nhìn Lục Ẩm Băng, gật đầu.

Lục Ẩm Băng lên tầng, nhặt những mảnh vỡ bình hoa ở chỗ ngoặt cầu thang, vẫn chưa có bình mới thay vào, chỉ có một chiếc kệ trống. Rèm cửa vẫn kéo kín, cô hé cửa đủ để mình bước vào, căn phòng bao trùm trong bóng tối.

Ngủ trước đã, cô cuộn người sờ lấy bàn chân lạnh buốt, cả người co lại như một em bé trong bụng mẹ, nghĩ:

Mùa đông năm nay lạnh thật.

Hạ Dĩ Đồng vẫn chưa quay xong sao?

Tin tức Lục Ẩm Băng rút lui khỏi đoàn phim《Nhớ mãi không quên》lan truyền gây náo loạn mạng xã hội.

【Là bộ đội Lục quân của chị: AAAAAAAAAAAA rốt cuộc là sao vậy, không nhịn được chửi thề douma, sao tôi lại có dự cảm không ổn như vậy [sợ hãi]】

【Nếu như tôi là hoàng đế nhà Thanh: Rời đoàn 《Mẹ nuôi》, giờ lại rút lui khỏi 《Nhớ mãi không quên》, lần trước là chuyện ngoài ý muốn, vậy lần này là cái gì nữa đây? Tôi nhớ đoàn phim này vừa mới khai máy mà, hay là do trong đoàn xảy ra chuyện không vui gì đó?】

【Fan cứng Gungun: Tôi nghĩ ra rồi, Lục ảnh hậu năm nay phạm sao Thái tuế rồi, liên tiếp gặp chuyện, hay là có kẻ tiểu nhân nào đó đang muốn hãm hại cô ấy? [chửi mắng]】

【Tút tút cốc cốc cốc: Cũng không hẳn, có thể là do cô ta ngạo mạn nhiều năm như vậy nên giờ gặp báo ứng, làm người không nên tham vọng quá [hihi] 】

【Là bộ đội Lục quân của chị trả lời Tút tút cốc cốc cốc: Đúng vậy, làm người chỉ cần có cái bàn phím để cào là đủ rồi.】

【Fan cứng Gungun trả lời Tút tút cốc cốc cốc: Dmm, mày nghe hiểu không dmm! Con chó suốt ngày chạy tới nhà khác cắn hóng sủa loạn, chúc mày cả đời bị thiên hạ vùi dập.】

Không lâu sau khi tin tức bị rò rỉ, có một tài khoản marketing đã đăng một bài văn dài, tiêu đề thu hút sự chú ý của mọi người: "Đảo nghịch: Lục Ẩm Băng kiêu ngạo, lại rút lui khỏi đoàn phim", đầu tiên bài này nói về chuyện Lục Ẩm Băng rời đoàn phim lần này, sau đó phân tích toàn bộ câu chuyện từ lúc Lục Ẩm Băng xuất đạo tới bây giờ, sau vai diễn Xảo Nhi cô cứ thể cường đại tiến vào giới điện ảnh, năm đầu tiên đã đoạt giải Ảnh hậu Kim Tượng, từ đây thuận buồm xuôi gió, thành con cưng của giới điện ảnh. Nhưng không thể phủ nhận một điều, tính cách cô ấy có phần ngang ngược, làm việc tùy hứng, tùy tâm trạng, thường xuyên không để phóng viên vào trong mắt, nên có rất nhiều người tung tin đồn thất thiệt. Tính cách ngang ngược, kiêu ngạo của Lục Ẩm Băng thể hiện rất rõ ở đoàn phim, dẫn theo tận sáu người trợ lý, tất nhiên không thể thiếu vệ sĩ, mang cả một căn phòng hóa trang theo mình, lại còn hay đấu khẩu với đạo diễn, đạo diễn tức nổ đom đóm mắt. Cho nên tôi kết luận một điều là: Lần này rời đoàn là do cô ấy thích thế, tính cách kiêu ngạo, đạo diễn không chịu nổi, hai người cãi nhau nên cô ấy cứ thế rời đoàn.

Nhiều cư dân mạng bày tỏ, mày đùa tao đấy à?

Trước đây lúc người ta tỏa sáng thì nói tốt tính này nọ, bây giờ rời đoàn phim chưa rõ thực hư thế nào mà mấy người đã vội vàng hùa theo bỏ đá xuống giếng?

Còn mấy tên nhà báo kia nữa, nếu tôi mà là Lục ảnh hậu tôi cũng chẳng thèm cho mấy người mặt mũi đâu, lũ phiền phức, sâu bọ đục khoét xã hội, mấy người đáng bị mắng, đáng lắm! Thể diện bị chó cắn rồi!

Dẫn theo trợ lý thì sao? Lục nhà chúng tôi có tiền có địa vị, thân phận cao quý, có dẫn theo một trăm trợ lý, một trăm bảo vệ thì có làm sao? Mất miếng cơm nào nhà mấy người à? Chẳng phải người nổi tiếng tất nhiên đều có nhân viên trang điểm riêng của mình? Cái nghèo cái đó làm não mấy cái tài khoản marketing các người bị teo não, thiểu năng trí tuệ à?

Làm như người trong cuộc tiết lộ tin tức ấy? Có giỏi thì nói tên ra, núp trong bóng tối ném đá người khác còn ra thể thống gì, giỏi thì ra đây đấu một trận giữa thanh thiên bạch nhật, đám hèn hạ thấp kém chết tiệt. Người ta có gì cũng trực tiếp đối mặt, cho dù tính cách ngạo nghễ cũng tốt đẹp hơn đám phù du hèn nhát các người.

Cái gì mà cãi nhau với đạo diễn, trong giới làm gì có ai là không biết mọi đạo diễn đều tung hô Lục thần như nào, mẹ nó chứ tung tin đồn nhảm nhí mà đếch biết động não suy nghĩ một chút à? Miệng chó không mọc được ngà voi, chỉ có đám ngu ngốc mới tin.

Tính cách ngang ngược trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi, tài khoản marketing như con chó bị mắng không ngẩng đầu lên được, nhưng vẫn cố gắng lan tin hết sức có thể, đành chịu thôi, ai bảo nhận tiền rồi, giờ có bị mắng té tát cũng không sợ, chờ cơn thịnh nộ qua đi thì ta lại trở lại làm một trang hảo hán.

Có phóng viên nghe tin lập tức hành động, tới phỏng vấn đạo diễn đoàn phim, chẳng biết đạo diễn đã thỏa thuận gì với Tiết Dao, không tiếp phóng viên, phóng viên còn định cạy chút thông tin gì đó từ miệng đạo diễn, nhưng kết quả là đến mặt đạo diễn cũng chẳng thấy đâu.

Có người nói bóng nói gió là nên đi phỏng vấn Vương lão, nhưng bên đó cũng không khả quan hơn là bao, Vương lão từ chối tiếp nhận phỏng vấn.

Tài khoản marketing bày tỏ: Chuyện này chứng minh cái gì? Chứng minh rằng đúng là Lục Ẩm Băng xích mích với đoàn phim nên mới dẫn tới cục diện không mấy vui vẻ này.

Treo trên hotsearch ròng rã hai ngày, có người tin người không, dân mạng đổ xô tới Weibo Lục Ẩm Băng hỏi lên hỏi xuống, Lục Ẩm Băng không có động tĩnh gì. Post gần đây nhất là buổi sáng ba ngày trước.

【Khởi quay rồi [Oh ye]】

Thời đại internet, chớp mắt tin tức truyền xa trăm vạn dặm, đoàn phim 《Mẹ nuôi》ở thành phố nhỏ phía Đông Bắc xa xôi cũng đã biết tin, thời gian nghỉ ngơi bọn họ cũng tranh thủ bàn tán xôn xao, nhưng việc này làm sao nghiêm trọng bằng việc ngã cầu thang khi ấy, cũng chỉ ồn ào một lúc, sau đó không còn tiếng động, Hạ Dĩ Đồng cũng chẳng nghe thấy.

Trên mạng thì ngược lại, đâu đâu cũng là cuồng phong bão táp, đã một tháng rồi Hạ Dĩ Đồng không lên Weibo, Phương Hồi thì có, nhưng nhận chỉ thị của Tiết Dao --- cấp trên của cấp trên của cô, Tiết Dao nói đóng máy rồi thì hẵng nói, nên cô đành giấu nhẹm chuyện này.

Hai ngày đó luôn có người chăm chăm quan sát Hạ Dĩ Đồng, tọc mạch muốn quan sát thật kỹ phản ứng của "hảo bạn thân" của sếp. Gì chứ, cái gì mà chị em tốt, một chút phản ứng cũng không có. Hạ Dĩ Đồng phát hiện có rất nhiều ánh mắt kỳ quái dán trên người mình, hiện tại trông cô khó coi lắm à? Sao lại nhìn cô như vậy? Hỏi Phương Hồi, Phương Hồi nói vẫn tốt, vẫn đẹp.

Ngoại trừ Phương Hồi thì cô nói chuyện với Trình đạo diễn nhiều nhất, nhưng Trình đạo diễn không phải kiểu độc mồm, trực giác ông nói với ông rằng Hạ Dĩ Đồng không biết chuyện, nếu mà biết thì chiếu theo cái lần ở bệnh viện kia, chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn, trực tiếp chạy về và hoãn phim vô thời hạn.

Kín mồm kín miệng đợi tới ngày đóng máy là tốt nhất, Hạ Dĩ Đồng tuyệt nhiên không biết chuyện phát sinh phía Lục Ẩm Băng. Buổi tối hai người hay tán dóc, nói qua nói lại, Hạ Dĩ Đồng hỏi sức khỏe cô sao rồi, hỏi cô quay phim thế nào rồi, Lục Ẩm Băng trả lời rất lưu loát. Không call video, Hạ Dĩ Đồng gầy đi rất nhiều nên không muốn để đối phương nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình, nếu như cô call video, cô sẽ phát hiện phía đối phương chỉ toàn bóng tối.

Buổi sáng ngày 12 tháng 12, toàn bộ phân cảnh của Hạ Dĩ Đồng kết thúc, đạo diễn hô "Pass" đóng máy, nửa năm ghi hình cuối cùng cũng tới hồi kết. Lúc này vừa tròn một tuần Lục Ẩm Băng rời khỏi đoàn phim, Hạ Dĩ Đồng giao lưu với đám người đạo diễn và ekip, sau đó lui tới một bên, sau một tuần nhẫn nhịn, Phương Hồi nói toàn bộ tin tức cho cô biết.

Lục Ẩm Băng rút lui khỏi đoàn phim, không rõ nguyên nhân.

Hạ Dĩ Đồng bất động, khó tin nhìn cô: "Em nói gì cơ?"

Phương Hồi thở dài, nghiêm túc gật đầu.

Phương Hồi muốn cô không kích động, Hạ Dĩ Đồng sẽ không kích động sao? Trước mắt rất nhiều người, cô dùng hết sức lao vào phòng trang điểm, vừa thay quần áo, vừa gọi điện cho Tiết Dao, muốn Tiết Dao xác nhận thông tin này, Hạ Dĩ Đồng hỏi nguyên nhân là sao, Tiết Dao ngập ngừng nói nên để chính bản thân cô ấy nói, cô không tiện nói.

Hạ Dĩ Đồng nghe xong thất kinh bạt vía, hận không thể một bước bay về bên Lục Ẩm Băng, "Chị ấy gặp nguy hiểm sao? "Chị ấy đâu rồi? Có phải ở bệnh viện không?" "Tại sao rời đoàn phim mà không nói cho cô một tiếng?"

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!

"Chị gái nhỏ, ăn cơm thôi." Tiểu Tây nghiêng tai nghe, gõ cửa phòng một cái.

Tiết Dao: 【Hạ Dĩ Đồng đóng máy rồi, em ấy biết chuyện em rút lui khỏi đoàn phim rồi, đang trên đường bay về.】

Lục Ẩm Băng đặt điện thoại xuống, lê đôi dép xuống tầng ăn cơm, trên bàn bày biện đủ món chay món mặn, có cả hải sản, Tiểu Tây cố gắng kéo cơ miệng, cười cười: "Đều do em làm đó, trông ngon không? Em đúng là đa tài nhỉ?"

Lục Ẩm Băng ừm, động đũa.

Ăn nửa bát cơm, thêm mấy cọng rau xanh, hết cơm, cô rất lịch sự nhưng lại tỏ ra xa cách, nói với Tiểu Tây: "Cảm ơn." Quay người lên tầng, trở về căn phòng của cô.

Tiểu Tây che miệng, đến khi bóng lưng ấy đi khuất, mới ngồi xổm xuống đất khóc thành tiếng.

Nàng khóc tới choáng váng đầu óc, một bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng: "Đừng khóc, tôi chưa có chết."

Tiểu Tây càng khóc lớn hơn.

Lục Ẩm Băng chọc chọc trán nàng, nói: "Em về công ty đi, tôi sợ em ở đây khóc tới nỗi mất nước rồi héo quắt luôn cũng nên, ngày nào cũng khóc, cho dù không héo mòn thì cũng khiến nơi này ngập mất. Cho dù kiếp trước em có là con cá thì tôi cũng chẳng phải Long Vương đâu."

Tiểu Tây phì cười, nhìn cô một cái: "Em không đi."

Lục Ẩm Băng: "Em không đi thì tôi đi."

Dứt lời cô liền quay bước ra ngoài.

Tiểu Tây há hốc mồm, bây giờ mới phát hiện trên người cô mặc một chiếc áo khoác màu vàng nâu, nhìn từ phía sau thấy eo thon chân dài, phong thái dịu dàng, như rẽ gió bước đi, nhất thời nàng cảm thấy như Lục Ẩm Băng của trước kia đã quay trở lại.

Nàng đứng vọt dậy, vội vàng cầm lấy khăn choàng cổ và túi xách của Lục Ẩm Băng, chạy theo: "Chị gái nhỏ, đợi em nữa."

Ánh nắng làm chói mắt Lục Ẩm Băng, cô không thể không dừng bước, từ từ thích ứng. Cô dùng tay che ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt, ánh nắng làm má cô ửng hồng.

Hôm nay là ngày gì nhỉ?

Là ngày vị hôn thê của cô trở về.