Âm thanh bóp nghẹt, đột ngột, như tiếng pháo nổ bên tai.
Tiểu Tây lao tới ôm cô, Lục Ẩm Băng không khóc nhưng nàng thì khóc.
"Lục lão sư Lục lão sư, chị bình tĩnh lại một chút." Tiểu Tây có chết cũng không buông, sợ cô ấy làm chuyện gì không nên.
Lục Ẩm Băng nắm lấy đôi tay đang siết chặt của nàng, cúi xuống nhìn nàng, trong ánh mắt không chút xúc cảm, tựa như người khi nãy nổi giận không phải là mình: "Tôi còn chưa chết, em khóc lóc cái gì? Hả?"
Tiểu Tây từ từ nới lỏng vòng tay, lau nước mắt, trong lòng sợ hãi: "Lục lão sư."
"Gọi chị gái." Lục Ẩm Băng nói.
"Chị gái nhỏ." Tiểu Tây đổi giọng.
Lục Ẩm Băng giơ tay lên, không chạm vào Tiểu Tây, rời khỏi vòng tay nàng, nắm lấy mái tóc ngắn của mình, vò mạnh, hít một hơi thật sâu: "Đi thôi."
Tiểu Tây bảo vệ đằng sau Lục Ẩm Băng, nhìn xung quanh, mấy ánh mắt yên lặng thu về.
Lục Ẩm Băng định bay về thủ đô chuyến sớm nhất, ở phòng chờ VIP, Tiểu Tây núp ở một bên, hình dáng nàng nhỏ bé, bây giờ thiếu điều muốn biến thành không khí.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, là một bài hát vui tươi.
Điện thoại Lục Ẩm Băng đang tắt.
Chỉ có thể là cảu Tiểu Tây, trong lòng Tiểu Tây thầm kêu một tiếng, da đầu giật giật, lấy điện thoại ra, người gọi tới là Tiết Dao, nàng nhìn Lục Ẩm Băng một chút, nghe máy.
Tiết Dao: "Tôi vừa đáp chuyến bay, ngày đầu bấm máy sao rồi? Sao điện thoại Lục Ẩm Băng lại tắt?"
Tiểu Tây khẽ liếc Lục Ẩm Băng, lí nhí: "Tiết tổng."
Tiết Dao: "Chưa ăn cơm à, nói to một chút, không biết tôi lớn tuổi rồi tai không còn thính sao?"
Tiểu Tây tăng âm lượng: "Tiết tổng."
Lục Ẩm Băng nghe tiếng ngoảnh sang, trái tim Tiểu Tây đập thình thịch, muốn đem củ khoai nóng trên tay này quăng sang cho Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng tỏ ý không muốn nghe, yên lặng ra hiệu, đi bên cạnh, rồi gật đầu.
Tiểu Tây hiểu được, là để nàng sang một bên nói chuyện, nói mọi chuyện nàng biết cho Tiết Dao nghe.
Tiết Dao ở sân bay đông đúc, tựa như dưới chân đạp phải chậu nước lạnh giữa mùa đông buốt giá, suýt kêu lên thất thanh: "Em nói gì cơ?"
Người xung quanh nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, Tiết Dao không thèm đoái hoài, hùng hổ nói với đầu dây bên kia: "Em đưa điện thoại cho Lục Ẩm Băng, tôi muốn nói chuyện với em ấy."
Cô trợn mắt nhìn lại, thư ký phản ứng nhanh chóng tiến lên phía trước.
Tiết Dao che micro: "Mua vé bay về thủ đô, bây giờ đi luôn."
Thư ký không hỏi gì thêm, lập tức gọi điện thoại đặt vé.
Tiểu Tây nhìn Lục Ẩm Băng từ xa, cô gục mặt lên bàn, bất động, nhìn nàng ra hiệu "Đừng nói chuyện với tôi", nên đành trả lời: "Có lẽ Lục lão sư không muốn nói chuyện, bọn em hẹn với bên bệnh viện rồi, giờ đến đấy kiểm tra, nào tới bệnh viện thì chúng ta gặp sau, bây giờ em gửi địa chỉ qua cho chị."
"Được." Tiết Dao nhanh chóng đặt điện thoại xuống, quay về.
Đi được nửa đường cô gọi cho Hạ Dĩ Đồng, Phương Hồi nghe, nhỏ giọng: "Chào Tiết tổng, Hạ lão sư đang quay phim."
Cách một đường dây, có thể nghe thấy âm thanh gào khóc điên loạn phía đối phương, còn có tiếng kích động hưng phấn thiếu điều muốn nhảy lên của đạo diễn: "Cut, tuyệt vời! Chuẩn bị cảnh sau!"
Tiết Dao không trả lời, Phương Hồi nhìn Hạ Dĩ Đồng, người đang quỳ gối ghi hình với một đôi tay yếu ớt, được nhân viên giúp đỡ ngồi lại vị trí ban đầu, trên tay cầm một cái khăn tắm, khóc liên tục, không khỏi lộ ra tia vội vàng: "Tiết tổng, xin hỏi có chuyện gì không?"
Tiết Dao: "Ờm, không có chuyện gì lớn, hôm nay tôi có thấy một kịch bản mới, hỏi Hạ Dĩ Đồng có thích hay không."
Phương Hồi: "Vâng. Lát nữa em sẽ chuyển thông báo của chị."
Tiết Dao nhìn cuộc gọi đã tắt, nắm chặt điện thoại, mắt đỏ hoe, vội vàng ngẩng đầu nhìn nóc nhà ga.
Sao lại đến vào lúc này!
Tình trạng Hạ Dĩ Đồng rất tốt, Phương Hồi không dám quấy rầy cô, mãi cho tới khi kết thúc công việc, đưa điện thoại cho cô và nói một câu: "Hôm nay Tiết tổng có gọi cho chị, nói có kịch bản mới, hỏi chị có thích hay không."
Hạ Dĩ Đồng gật đầu, ra hiệu mình biết rồi, đóng cửa lại, đôi mắt khóc cả một ngày biến mất sau cánh cửa.
Vừa vào cauwr, cô ngồi xuống mép giường, thầm nghĩ: Vừa rồi Phương Hồi nói cô cái gì nhỉ? À, có kịch bản mới, tay cô kéo tới danh bạ, tìm số Tiết Dao, đầu ngón tay dừng lại giữa chừng, chậm chạp không ấn xuống.
Cô cảm thấy bối rối khi nói chuyện, nên đành đổi sang Wechat ----- 【Bây giờ em không rảnh đọc kịch bản, chờ đóng máy rồi nói sau, cảm ơn chị Tiết.】
Cô đặt điện thoại xuống, nghiêng đầu một chút, nhìn chằm chằm người trong gương ----- đó là gương chiếu toàn thân, là khách sạn cố ý đặt cho diễn viên, dáng dấp người trong gương tiều tụy, gương mặt gầy gò, cằm nhọn, ánh sáng từ bóng đèn trần nhà chiếu vào gương, ánh sáng ấy như thể bị hấp thụ, rồi lại phát ra thứ ánh sáng xanh u ám và nguy hiểm. Cô nhìn đối phương, đối phương cũng nhìn cô, thứ khác biệt duy nhất là ánh mắt Hạ Dĩ Đồng bên ngoài lộ ra vẻ sợ hãi.
Khóe miệng Hạ Dĩ Đồng trong gương hờ hững, thế mà lại cong thành một nụ cười quỷ dị, thò tay ra ngoài, vươn tới cổ cô. Hạ Dĩ Đồng "A" một tiếng, ngã xuống mặt đất, ôm lấy đầu minh, hai tay bịt chặt tai, điên cuồng rít lên từng tiếng: "Cút! Cút đi A A A A!"
Cô giơ tay lên, như muốn với lấy thứ gì đó, vừa đưa tay ra thì bị người trong gương quất một roi khiến cô đau đớn.
Phương Hồi ở phòng bên cạnh, nghe thấy động tĩnh, lập tức dùng thẻ mở cửa phòng, xông tới, Hạ Dĩ Đồng cuộn người dựa vào giường, cả người run lẩy bẩy, đầu gục xuống đất, miệng không ngừng phát ra âm thanh thống khổ, lại ở trong tư thế khó chịu, ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt đều là nước mắt.
Phương Hồi đóng sầm cửa lại, nhìn theo hướng tay cô đang chỉ, cầm lấy điện thoại của Hạ Dĩ Đồng ở trên giường, tìm được file ghi âm, phát bên tai cô, để cô nghe: "Hạ lão sư, chị đợi em ở thủ đô."
"Hạ lão sư, chị đợi em ở thủ đô."
"Hạ lão sư, chị đợi em ở thủ đô."
"Nghĩ là chỉ có ngắn như vậy thôi phải không? Không phải đâu, là chuyện quan trọng nhắc lại ba lần haha. Còn có một câu, không nói ba lần, chỉ một lần, nói nhiều thì vô nghĩa... Chị yêu em."
Chị yêu em.
Nghe đi nghe lại nhiều lần.
Chị yêu em.
Chị đợi em.
Hạ Dĩ Đồng nắm chặt tay, bỏ tay ra khỏi tai, âm thanh u ám kia không còn vang vọng bên tai. Là Lục Ẩm Băng đang nói chuyện với cô, và chị ấy đang đợi cô ở thủ đô. Không, hình như đang quay một bộ phim mới, bây giờ đang ở ven biển, không biết cơ thể đã hồi phục chưa, lần nào cũng nói tốt hơn nhiều rồi, chẳng nghe lời gì cả.
Cô còn phải trở về gặp chị ấy, Hạ Dĩ Đồng cắn răng chống tay, không chút tổn thương, lành lặn và khỏe mạnh.
Hạ Dĩ Đồng thở gấp mấy hơi, đè xuống run rẩy, đứng dậy, ngồi xuống ghế, ho liên tục, cuối cùng nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: "Tắt ghi âm đi."
Phương Hồi tắt file ghi âm, rót cho cô một cốc nước ấm, Hạ Dĩ Đồng uống một hớp nhỏ, hai tay cầm cốc nước, từ từ thở ra.
Phương Hồi nói: "Hạ lão sư, đêm nay chúng ta ngủ chung đi, tránh cho... chị nghỉ ngơi không tốt, ảnh hưởng tới tinh thần quay phim sáng mai."
Một tiếng "Ừm" trầm thấp, vẫn là không từ chối.
Phương Hồi nói rất đúng, hiện tại trạng thái tinh thần cô càng ngày càng kém, thường xuyên xuất hiện ảo giác, ảo giác đó như biết bảo bối cứu mạng cô, nên không để cô cầm điện thoại, may có Phương Hồi ở gần giúp cô giữ trạng thái tỉnh táo.
Phương Hồi thở nhẹ: "Em về phòng lấy quần áo."
Hạ Dĩ Đồng: "Được."
Phương Hồi mở cửa bước ra, bước hai bước, cảm giác không đúng, vừa quay đầu lại, Hạ Dĩ Đồng ở ngay sau lưng cô, nhìn thấy Phương Hồi nhìn mình, Hạ Dĩ Đồng nhìn về phía trong cửa, ngập ngừng nói: "Chị..."
Phương Hồi cầm cổ tay cô: "Em biết, chúng ta ở chúng với nhau đi Hạ lão sư."
Phương Hồi và Hạ Dĩ Đồng nằm chung một cái giường, mới phát hiện bây giờ Hạ Dĩ Đồng rất khó để chìm vào giấc ngủ. Không chỉ lật qua lật lại, trong miệng liên tục lẩm bẩm, làm cho Phương Hồi cũng ngủ không yên. Lẩm bẩm một đợt. Hạ Dĩ Đồng đột nhìn giật mình, triệu chứng giống như nội dung chép tay của Lục Ẩm Băng về người bệnh giường số ba, dọa cô mồ hôi đầm đìa ướt lưng, tranh thủ lúc ngừng miệng, chỉ một lúc sau, Phương Hồi xoay người, Hạ Dĩ Đồng hoảng sợ phát hiện mình lại bắt đầu.
Cô mở đèn, Phương Hồi trợn mắt, rạng sáng, vẻ mặt Hạ Dĩ Đồng mệt mỏi nói: "Thật xin lỗi."
Phương Hồi hỏi: "Có thể nói cho em biết chị lẩm bẩm cái gì không?"
Đầu óc Hạ Dĩ Đồng rối tung rối mù, đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu, không xác định nói: "Có lẽ là quy luật khẩn cấp và thần chú chín chữ gì gì đó."
Phương Hồi lại hỏi: "Mở đèn ngủ một lúc sẽ ổn chứ?"
Hạ Dĩ Đồng: "Không biết."
Thế là mở đèn ngủ cả một đêm, Phương Hồi không nghe thấy Hạ Dĩ Đồng lẩm bẩm nữa, lúc cô rời giường, Hạ Dĩ Đồng đã tỉnh, ngồi trên bàn, đeo tai nghe, quay lưng về phía cô, trước mặt là máy tính bảng.
Phương Hồi lại gần, là phim điện ảnh 《Phá tuyết》, vừa bắt đầu chiếu, Hạ Dĩ Đồng đang múa trên mặt trống, Lục Ẩm Băng ngồi dưới nhìn xem, cô hơi nghiêng người sang một bên, Hạ Dĩ Đồng nở một nụ cười dịu dàng.
Nhận ra có người tới gần, Hạ Dĩ Đồng quay mặt, cười với cô: "Buổi sáng tốt lành."
Phương Hồi ngây người một chút, đáp lại: "Buổi sáng tốt lành. Hạ lão sư chị dậy khi nào vậy?"
"Sớm hơn em mười phút."
"À."
Cô chỉ về phía phòng tắm, Hạ Dĩ Đồng gật đầu, ý cười nhàn nhạt: "Muốn rửa mặt à? Em đi trước đi, chị xem thêm một chút nữa."
Phương Hồi: "Vâng."
Cô nhìn qua bóng lưng Hạ Dĩ Đồng, mùa đông mặt trời mọc muộn, bây giờ chỉ có ánh sáng mờ nhạt, ánh sáng đó chiếu qua khe hở của cửa sổ, vừa hay chiếu lên một góc bàn, để lại một vệt sáng mảnh mai.
Hạ Dĩ Đồng xõa tóc tới vai, ngồi yên tĩnh, bỗng đưa tay ra, muốn bắt lấy tia sáng kia.
Hai tay cô nắm chặt hai bên cửa, kéo ra ngoài một phát, cả người chìm trong ánh ban mai, ngửa mặt lên, đứng bất động rất lâu, khác hoàn toàn so với người phát điên tối qua.
Khi cô xoay người lại, một nửa bên dưới là bóng tối: "Không rửa mặt sao? Còn đứng ngẩn ngơ ở đó làm gì?"
Phương Hồi giật mình một cái.