Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 210




Chuyện này chứng minh một định lý rằng, có quan hệ thì không gì là không thể, nếu như mối quan hệ không như ý, chỉ ra quan hệ gia đình bạn không còn nồng đậm. Lục Ẩm Băng quen biết Tần Hàn Lâm nhiều năm như vậy, dù quan hệ cá nhân có tốt tới đâu cũng không thể để ông ấy hạ mình đạo diễn một bộ phim truyền hình, cô cũng sẽ không mở miệng chuyện này vì quan hệ không tính là quá thân thiết. Nhưng Tần Mộ có thể dựa vào thân phận "chú cháu", tuy rằng một phần nguyên nhân là do Hạ Dĩ Đồng nhận vai nữ chính.

Còn Châu Nhất Văn, Lục Ẩm Băng có lẽ có thể mời được ông ấy, nhưng chắc chắn không được như Tần Hàn Lâm, gọi một cái là tới. Hai người bọn họ là bạn cởi truồng tắm mưa, kịch bản của Châu Nhất Văn nằm trong tay Tần Hàn Lâm, yên tâm 1000%, nếu đưa cho người khác, ông ấy nhất định tỉ mẩn suy tính một phen. Ông ấy chỉ là một nhà biên kịch, dù cho phải xoay sở, ông ấy cũng muốn kịch bản của mình được thể hiện một cách chân thực và toàn vẹn nhất, bảo toàn giá trị kịch bản.

Tần Mộ đổi chủ đề, lớn tiếng nói: "Nào, ăn cơm thôi."

Mọi người ngồi theo thứ tự, đại diện nhà đầu tư, đạo diễn, biên kịch, diễn viên chính, sếp lớn, mặc dù không biết vị sếp lớn này định làm gì tiếp, nhưng bất kể cô ấy muốn làm gì, cũng không ảnh hưởng đến kết quả, đúng vậy, sau khi xác định Tần Hàn Lâm và Châu Nhất Văn, dự án này cơ bản đã được thành lập.

Ba điều kiện Lục Ẩm Băng nói đùa đều được đáp ứng một cách thần kỳ.

Lục Ẩm Băng nhìn Hạ Dĩ Đồng, cười, chắc là ông trời tạo điều kiện, thời tới cản không kịp.

Công việc của một bộ phim truyền hình không nên trì hoãn, mấy người ngồi trên bàn ăn bàn chính sự, bây giờ Hạ Dĩ Đồng chủ yếu à về nhà luyện võ, cô có thể làm vài ba cái tư thế công phu nhưng nhiêu đó không đủ để đóng phim võ hiệp thực sự; nhà đầu tư chịu trách nhiệm chi tiền, muốn bao nhiêu chi bấy nhiêu; Tần Hàn Lâm và Lục Ẩm Băng chịu trách nhiệm casting diễn viên phù hợp, ban đầu việc chọn diễn viên chẳng liên quan gì tới Lục Ẩm Băng, nhưng lại liên quan đến Hạ Dĩ Đồng, nên cô mới để ý tới.

Cuối cùng, Tân Mộ xoa tay dưới bàn, cười cười nhìn mọi người, nói: "Chú à, mọi người, tôi có chuyện muốn nói. Có một nữ diễn viên ở công ty tôi, tên Sầm Khê, tôi muốn để cô ấy đóng vai nữ phụ."

Mấy người đồng thời hiểu ra, nói cô tốn thời gian công sức lo cái này nghĩ cái kia, nhất định không phải đơn thuần rộng lượng vô tư, thì ra đây là nguyên nhân.

Tần Hàn Lâm không xem phim truyền hình, không biết Sầm Khê là ai, nghe vậy liền nói, nghĩ một chút: "Ta sẽ xem lại các video, ưu tiên sắp xếp buổi thử vai của cô ấy trước, nếu phù hợp, ta sẽ không cast thêm nữa, được chứ?"

Tần Mộ biết tính cách của ông, trước giờ ông chú này vẫn luôn khắt khe trong việc tuyển chọn diễn viên, này coi như được ưu ái rồi, nếu còn được nước lấn tới yêu cầu chọn người này, chỉ e là ông chú ấy sẽ vẫy tay say goodbye với cô luôn, nên tươi cười nói: "Ầy, cảm ơn chú nhiều."

Cô vẫn có niềm tin vào Sầm Khê.

Tần Hàn Lâm xua tay: "Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, cũng là cháu lôi ta đến đây, ta không phải dạng tiễn Phật tới Tây thiên ha? Ai ở trong công ty cháu thích hợp, cứ đẩy đi thử vai hết, những vai diễn nhỏ khác cũng được. Nói trước rồi, diễn xuất không tốt thì đừng có ép ta."

[Tiễn Phật tới Tây thiên: Làm việc tốt thì làm tới cùng, giúp thì giúp cho chót.]

Lục Ẩm Băng ngoảnh sang nhìn Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng bày ra một mặt "Em cũng bất lực", Lục Ẩm Băng trông có chút buồn cười. Hai người ngồi gần nhau, bàn tay Lục Ẩm Băng vươn tới, vẽ hai vòng trên lưng bàn tay cô.

Hạ Dĩ Đồng thuận tay nắm lấy tay cô, hai người ở dưới mặt bàn chơi trò đố anh bắt được em, khăn trải bàn bị nhấc lên một cái, lại rơi xuống, chơi không biết mệt.

Tần Hàn Lâm bất thình lình nhoài người lên phía trước, bàn tay quấn quýt của hai người kia hiện ra, sau đó lại nhìn sắc mặt của hai người. Lục Hạ ngượng ngùng, nhìn nhau cười, rồi thả tay ra.

Lục Ẩm Băng không quên kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tần Hàn Lâm: "Chiêm tổng không tới nhỉ?"

Tần Hàn Lâm: "Không tới, cũng không phải do anh ấy chi tiền, tới đây làm cái gì?"

Lục Ẩm Băng: "Lời nói này, tới còn có kẻ tung người hứng với ông."

Tần Hàn Lâm: "Không khác là bao, thím có vẻ đắc ý, nhưng phim này thím có kiếm được đồng nào đâu, phí sức rêu rao làm cái gì."

Lục Ẩm Băng: "Thì sao? Hạ Dĩ Đồng kiếm tiền tôi còn hạnh phúc hơn việc tôi kiếm được tiền."

Tần Hàn Lâm lạnh nhạt nói: "Giữa thanh thiên bạch nhật, công khai rải cơm chó là phạm pháp."

Lục Ẩm Băng bình tĩnh: "Tôi thích vậy đấy, làm gì nhau nào?"

Châu Nhất Văn bật chế độ tai điếc, chăm chú nhìn vào bát của mình, não đang chuẩn bị cho kịch bản chuyển thể của mình. Lúc Tần Mộ gắng mời Tần Hàn Lâm, Châu Nhất Văn hay tin có thể Tần Hàn Lâm sẽ nhận lời đạo diễn bộ phim này, nên ông đã đọc qua cuốn tiểu thuyết vài lần.

Hai tai Tần Mộ và Thương Ấu Tuyền sớm đã vểnh lên thành bốn cái ăng-ten, nghe Tần Hàn Lâm và Lục Ẩm Băng đấu võ mồm, họ cảm thấy trong lời nói này dường như có ẩn ý khác, cẩn thận suy nghĩ, rồi nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng đang yên lặng ngồi một bên ăn cơm, chút manh mối mơ hồ cũng không nhìn ra.

Lúc trước Kiều Đồng đã tiết lộ mối quan hệ của bọn họ với hai người, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, bây giờ Kiều Đồng lại không có ở đây, hai người bọn họ suy đi đoán lại vẫn không xác định được sự thật. Rốt cuộc, không phải trời sinh đã cong, hai người bất lực nhìn nhau, không thể bắt được sóng đồng loại xung quanh.

Bàn xong chính sự, bầu không khí trong phòng rất hài hòa. Tần Mộ nhàn rỗi nói về Tần Hàn Lâm khi còn trẻ. Lúc đó Tần Mộ mới vài tuổi, ba cô - Tần Đằng là con trưởng Tần gia, kế thừa gia sản kếch sù, kế thừa luôn phong thái gia trưởng phong kiến, Tần thị trong tay ông phát triển là thật, nhưng tình trạng bạo lực gia đình, trọng nam khinh nữ cũng là thật, bên ngoài có rất nhiều con riêng. Tần Mộ từ nhỏ đã đối nghịch với ba, ba cô, mẹ cô, và cô, một nhà ba người mối quan hệ căng thẳng, giống như kẻ thù, mỗi lần ba mẹ cãi nhau, Tần Mộ đều trốn vào trong tủ âm thầm khóc.

Khi Tần Hàn Lâm hơn hai mươi tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, mang theo máy ảnh, tràn trề sức sống, dáng vẻ ôn nhu đoan chính, tư tưởng cầu tiến, đấu tranh để phát triển, trên lưng phủ kín hình xăm hổ báo cáo chồn. Ông khi ấy là con trai út của dòng họ Tần gia, được chiều chuộng từ nhỏ, khi ấy sức khỏe Tần gia gia không tốt, Tần Đằng anh trai trưởng như cha, mặc dù không quen nhìn tác phong làm việc của ông nhưng dẫu sao cũng là tình thương anh em ruột thịt. Tần Hàn Lâm biết tình hình trong nhà Tần Mộ, khi rảnh sẽ ghé qua một chút, tiện thể đưa Tần Mộ ra ngoài thư giãn, đi chơi, phần đa ký ức tuổi thơ vui vẻ của Tần Mộ đều gắn liền với bóng dáng Tần Hàn Lâm.

Tần Hàn Lâm trên con đường sưu tầm dân ca, cơ duyên thế nào lại quen biết Chiêm Đàm, từ đó cuộc đời chàng trai trẻ lật sang trang mới. Tần Mộ nói tới đây, Tần Hàn Lâm vội ngăn cô lại, nhấp một ngụm rượu, rồi tự mình xông trận.

Tất cả mọi người ngồi đây đều phối hợp vỗ tay tán dương, ngay cả Châu Nhất Văn cũng thoát ra khỏi trạng thái thiền định ngắn ngủi của mình, nhìn chằm chằm Tần Hàn Lâm.

Tần Hàn Lâm bóp bóp hai tay, trên mặt ngầm tràn ý cười: "Nhắc tới Chiêm Đàm lúc trẻ, chỉ có một chữ thôi: Đẹp trai kinh người."

Đám đông "xùy" một tiếng, cổ vũ ngược lại ông.

Tần Hàn Lâm: "Còn không phục, tôi vẫn còn giữ ảnh chụp đây." Tần Hàn Lâm lấy điện thoại ra, hơi men ánh mắt lờ đờ, bấm vào màn hình, dừng lại, che mặt cười, "Thật sự quá đẹp rồi, sao trên đời lại có một người đẹp trai như vậy?"

Mọi người truyền tay nhau điện thoại của ông, trợn mắt há mồm. Tần Hàn Lâm không nói dối, trên màn hình là một tấm ảnh đen trắng của Chiêm Đàm, lãng tử tuấn tú, thời gian được đánh dấu góc dưới bên phải, ngày 5 tháng 11 năm 1989. Con người thời đại ấy, dù là nam hay nữ, không phải đẹp chỉ ở da thịt, mà là ở khí chất, khí chất lúc nhấc bước, thời gian như ngưng đọng, xứng đáng với câu "Trong lòng khao khát."

Tần Mộ và Thương Ấu Tuyền trao đổi ánh mắt, Tần Mộ thầm nói: "Em mà có bạn trai như này, hạ quyết tâm, họ Quý kia có là gì."

Thương Ấu Tuyền nghĩ ngợi một lúc, ngừng lại suy nghĩ của mình, không được, cô không thể làm chuyện gì có lỗi với Kiều Đồng, tư tưởng phạm lỗi cũng không được.

Nhưng mà ảnh đế Chiêm Đàm, thật là... quá đỗi đẹp trai, thậm chí còn đẹp trai hơn cả những bộ phim từng xem qua trước kia.

Hơi giống một quý ông Anh quốc, phong độ nhẹ nhàng, nhưng ngũ quan trên mặt đúng nét một người phương Đông, khí chất nam nhân của thời đại, bỏ xa mấy tiểu thịt tươi bây giờ vạn dặm. Đặc biệt là nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng, một khi đôi mắt hơi rũ xuống kia mở ra hoàn toàn, ánh mắt thâm thúy, ai xem cũng muốn rụng trứng, thời đại đó chắc con Chiêm Đàm rơi rớt đầu đường cuối phố.

Tần Hàn Lâm xem xét phản ứng mọi người, cười nói: "Thế nào? Phục chưa?"

Trả lại điện thoại, trên mặt ai ai cũng nét ngưỡng mộ, đồng thanh: "Phục, phục."

Tần Hàn Lâm còn nói: "Hâm mộ không?"

Đám đông: "Cực phẩm nhân gian thuộc về ông, hâm mộ, đố kỵ."

Tần Hàn Lâm đắc ý không thôi, chân đá vào ghế, trọng tâm ghế bị thay đổi, ghế ngửa về đằng sau, hai chân ghế trước giơ trong không trung, dừng lại chốc lát, rồi hạ xuống.

Hạ Dĩ Đồng thật sự hâm mộ, lén ghé vào tai Lục Ẩm Băng nói nhỏ: "Từ nay về sau, em cũng muốn lưu lại ảnh của chị, sau này cho những người trẻ tuổi nhìn, cũng muốn giống dáng vẻ này của Tần Hàn Lâm, nói đây là ảnh chụp vợ tôi, các người thấy đẹp không."

Lục Ẩm Băng nói: "Chỉ có ảnh chụp thôi không đủ, còn phải quay vài đoạn video nữa, để khi về già hồi tưởng."

Hạ Dĩ Đồng hoàn toàn đồng ý: "Tuyệt vời, trở về em sẽ mua cái DV, quay lại, lưu lại từng khoảnh khắc."

Lục Ẩm Băng vuốt v3 gáy cô, rồi mỉm cười. Ban đầu cô nói mấy lời này chỉ là ngẫu hứng tiếp lời, nhưng nghe tới đây, cảm thấy cũng có cái hay. Buổi sáng chụp lấy một tấm Hạ Dĩ Đồng đang ngủ, Hạ Dĩ Đồng lúc ăn cơm, Hạ Dĩ Đồng chắc chắn sẽ vừa ngại ngùng vừa ngoan ngoãn để cô chụp, chụp xong cô sẽ thấy người trong ảnh thật xinh đẹp, ánh mắt chuyển đến thực tại, đẹp tuyệt trần.

Tới lúc đó chắc chắn cơm cũng không ăn được, cũng không muốn quay video nữa, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Đáng yêu, tỏa sáng, say nắng, em như ánh mắt trời.

Đúng vậy, một năm sau, Lục Ẩm Băng rốt cuộc cũng hiểu câu nói ấy có ý gì, bây giờ, như một lời tiên tri, toại nguyện lòng người, mong muốn ứng nghiệm.

Ông trời đối xử với cô thật tốt, sự nghiệp và tình duyên đều thuận buồm xuôi gió.

Cô chống cằm, vừa nghe Tần Hàn Lâm kể chuyện ngày trước, vừa tưởng tượng tương lai của mình.

Bầu không khí thoải mái, ở đây cũng không có ai cần đề phòng, Hạ Dĩ Đồng nhìn Lục Ẩm Băng, dịu dàng nở nụ cười.

Thương Ấu Tuyền âm thầm quan sát, nhìn về phía Tần Mộ, trao đổi ánh mắt: Nhìn ra chưa?

Tần Mộ híp mắt, trịnh trọng gật đầu: Nhìn ra rồi, đúng là một đôi.

Hai người phối hợp ăn ý, cùng nhau nâng chén, mỉm cười, xác thực sự kiện trọng đại này.