Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 194 + 195




Chương 194:

Lục Ẩm Băng đưa Hạ Dĩ Đồng tấm thẻ ra vào khu cô đang sống, và một chiếc xe cô chuyên dụng để ra vào khu vực này. An ninh ở đây rất nghiêm ngặt, căn bản là chó săn muốn vào cũng không được, từ ngày hôm nay, hai người chính thức về chung một nhà.

[Chó săn: Paparazzi, tay săn ảnh.]

Vào cùng nhau ra cùng nhau, ăn chung bàn ngủ chung giường.

Hạ Dĩ Đồng từng tính đến khả năng trở thành hàng xóm với Lục Ẩm Băng, nhưng nhìn giá phòng ở đây xong cô đã nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này, mặc dù là một lòng mong muốn nhưng khi đứng trước những con số chân thực, vẫn là nuốt xuống ngụm nước bọt, tự an ủi mình: Đều là người một nhà, ôm người vàng thì ôm cho chót luôn đi.

Từ những chi tiết nhỏ trong cách trang trí toàn bộ căn phòng, có thể nhìn ra suy tư của Lục Ẩm Băng, không, là Hạ Dĩ Đồng tự cho rằng mình có thể nhìn ra.
Ví dụ như tầng dưới có cái bồn tắm to tới mức ba người có thể nằm song song, không phải chen lấn chật chội, còn tại sao lại là ba mà không phải hai người, Hạ Dĩ Đồng đoán chừng là vì còn có chỗ trống để lăn lộn một chút; ví dụ như chiếc giường, tròn trịa mềm mại êm ái, vừa nằm xuống liền muốn làm gì đó; ví dụ như một sảnh chuyên môn hòa nhạc, bên trong có rất nhiều loại CD, còn có một cái giường, dài 2.8m, rộng 2m, bên cạnh cửa sổ còn có thảm lông dê mềm mại, vật dụng để ngồi và nằm, cái gì cần có đều có.

Hạ Dĩ Đồng: "..."

Cô hướng ánh mắt có phần vi diệu về phía người đang dẫn cô đi tham qua tòa nhà – Lục Ẩm Băng.

Lục Ẩm Băng vô tư không nhận ra điều đó, hào hứng giới thiệu với Hạ Dĩ Đồng nơi cô đã sống vài năm. Thật ra Hạ Dĩ Đồng đã hiểu lầm cô, mặc dù Lục Ẩm Băng có chút đam mê chuyện chăn gối, nhưng không đến mức vội vàng sửa sang lại nhà cửa để có thể lăn lộn mọi lúc mọi nơi như vậy. Nếu xét ở góc độ khác, Lục Ẩm Băng chỉ là chú trọng hưởng thụ mà thôi, bồn tắm lớn như vậy là vì cô muốn thoải mái ngâm mình, giường là vì tướng ngủ ban đêm của cô không được tốt cho lắm, lăn qua lăn lại, giường to cỡ nào cũng lăn hết, về phần sảnh nhạc, tình cờ là vì lúc đang cảm nhận âm nhạc cô cũng muốn nằm nghỉ, cả ngày đi tới đi lui còn không thể để cho người ta nghỉ ngơi một lát sao?
Cũng may Hạ Dĩ Đồng sớm phát hiện ra Lục Ẩm Băng không có tà niệm, nếu không Lục Ẩm Băng sẽ trêu cô đến chết, sau đó cô tự ngẫm lại bản thân mình, "Miệng toàn nhân nghĩa đạo đức, đầu toàn nam đạo nữ xướng." "Vừa nhìn thấy tay áo ngắn, liền nghĩ đến cánh tay trắng nõn, rồi nghĩ đến da thịt, rồi nghĩ đến,..."

[Nam đạo nữ xướng: Một cặp vợ chồng nam thì ăn trộm, gái thì bán dâʍ, là một câu chê bai, mỉa mai tương tự với 'Ngưu tầm ngưu mã tầm mã'.]

"Em đang nói gì vậy?"

Khuôn mặt Lục Ẩm Băng đột nhiên xuất hiện trước mắt, dọa Hạ Dĩ Đồng giật mình một cái.

"Không, không nói gì hết." Hạ Dĩ Đồng thất kinh, cô đã nói thành tiếng sao?

"Không nói cái gì?" Lục Ẩm Băng lộ ra ánh mắt thăm dò, nhìn chằm chằm vào mắt cô, Hạ Dĩ Đồng bị nhìn sợ nổi da gà, Lục Ẩm Băng đột nhiên trầm giọng xuống, "Nói mau! Chị sắp tức giận!"
Mỗi lần Hạ Dĩ Đồng nói lắp đều là có chuyện xảy ra, cô có linh cảm, lần này chuyện vui.

Chị sắp tức giận, chiêu này lần nào cũng hiệu quả, nhưng Hạ Dĩ Đồng vẫn còn muốn giãy dụa một chút, nên chỉ nói một câu, cầu xin lại mất mặt, cô nhẹ giọng, nói: "Em đang nghĩ, tại sao bồn tắm nhà chị sao lại... to như vậy?"

Bình thường đều là một người nằm cạnh một người như vậy sao? Hoặc cũng có thể do cô nghèo, chưa trải sự đời.

"Không phải nhà chị, là nhà của chúng ta." Lục Ẩm Băng sửa lại chút, rồi mới hỏi: "To sao?"

Hạ Dĩ Đồng nuốt xuống nước bọt: "To thật."

Lục Ẩm Băng "A" một tiếng, cười đùa: "Cũng tạm, chị không thấy nó to, có đôi khi còn không đủ để sử dụng, lúc tắm chị thích ở trong đó luyện võ, một bộ đầy đủ đao - thương - kiếm - kích – rìu – câu – xiên... Không đúng, em nghĩ bồn tắm nhà chị lớn để làm gì? Em muốn tắm chung à?"
Cô thuận miệng nói giỡn một câu, nào biết Hạ Dĩ Đồng đột nhiên ngẩng đầu, như thể dùng hết sức mạnh to lớn, lời chưa nói nhưng khuôn mặt đỏ bừng:" Được, được sao?"

Không biết vì sao, Lục Ẩm Băng cũng mặt đỏ tai hồng giống cô, đảo mắt tứ phía: "Được, được chứ."

Cây xấu hổ của cô thật lợi hại.

Tắm chung nha, cơ thể gần gũi, nước hòa với sữa, trên dưới luân phiên, cặp đôi nào đang trong thời kỳ cuồng nhiệt chả muốn thử chút tư vị mới mẻ?

Lục Ẩm Băng đâu ngờ, ngày đầu ở chung, bé người yêu nhà mình đã muốn chơi lớn tới vậy, cô còn tưởng sẽ cần chút thời gian thích ứng trước khi phát triển thêm... Không, cái hình thức này. Đúng là con người trong lòng càng khó chịu《闷》 càng cái kia《那啥》, thường được gọi là khó chịu cái kia《闷那啥》.
[Jaki: Đoạn này Jaki không biết dịch sao cho xuôi, nên đành để vậy ._.]

Hai người nhìn nhau một hồi, không hẹn trước mà cùng nóng lòng, Lục Ẩm Băng chỉ về hướng phòng tắm, nói: "Vậy... Chị đi chuẩn bị nước."

Hạ Dĩ Đồng thuận miệng: "Không tiếp tục tham quan sao?"

Căn nhà tương đối lớn, có nhiều phòng còn chưa ghé qua nữa.

Đi cái gì nữa mà đi, sau này vẫn còn nhiều thời gian, giờ chuyện tắm chung quan trọng hơn. Lục Ẩm Băng "A" một cái: "Lần sau thăm tiếp, em tới phòng chị lấy đồ ngủ đi."

Hạ Dĩ Đồng cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Còn cần đồ ngủ sao?"

Lục Ẩm Băng giật mình, nhìn cô với vẻ hoài nghi, hai lần mở miệng, khó khăn nói từng chữ: "Vậy không mặc nữa?" Tắm xong trực tiếp lên giường? Đương nhiên nửa vế sau cô không thể không biết xấu hổ mà nói ra, chỉ là trong lòng hai người tự rõ.
Hạ Dĩ Đồng hạ giọng ậm ừ.

Lục Ẩm Băng nghi ngờ người đang đứng trước mặt mình là cây xấu hổ hàng nhái, vậy nên cô đưa tay chạm vào, nhấn nhấn khuôn mặt, chuẩn xác hàng thật. Cô đành ôm thái độ hoài nghi nhân sinh đi tới phòng tắm, bắt đầu chuẩn bị nước ấm.

Bởi vì bồn tắm khá lớn, sẽ mất một khoảng thời gian, nhưng chân Lục Ẩm Băng mềm nhũn, chẳng còn sức ra ngoài nữa, cũng may cô mang theo điện thoại, xả xong nước liền gọi cho Hạ Dĩ Đồng cứ thế tới đây.

Hạ Dĩ Đồng bị ném sang một bên, đã nói là không cần lấy quần áo ngủ nên cô cũng chẳng biết đi đâu cho phải, đi theo Lục Ẩm Băng thì lộ rõ vội vàng quá, mặc dù nãy chủ động như vậy cũng mất mặt rồi, nhưng hiện tại cô vẫn nên dè dặt một chút, muốn giữ lại chút thể diện.

Cuối cùng vẫn phải miễn cưỡng quay về phòng ngủ chính, tiếp tục kiểm nghiệm độ mềm mại của giường, của sofa nhỏ, và mấy thứ...
Lục Ẩm Băng đợi nước gần chuẩn bị xong, áng chừng thời gian đi phòng ngủ chính ở lầu trên, rồi gọi Hạ Dĩ Đồng: "Nước chuẩn bị xong rồi, em xuống đi."

Một giây sau, Hạ Dĩ Đồng đẩy cửa đi vào.

Lục Ẩm Băng: "!!!"

Cô cả kinh: Nãy giờ Hạ Dĩ Đồng vẫn luôn đứng chờ bên ngoài?

Hạ Dĩ Đồng: "......"

Cô nghĩ lại: Hình như khi nãy thể hiện ra bản thân quá thèm khát đi?

Trời xanh chứng giám, cô ở trong phòng chờ năm phút, sau đó ngồi sofa dưới lầu mười phút, đợi trước cửa phòng tắm mười lăm phút, chỉ vậy thôi, cũng không phải quá thèm khát...nhỉ?

Kết thúc lễ trao giải, hai người trực tiếp trở về nhà nên đương nhiên trang phục cũng đã thay rồi, đều mặc quần áo ở nhà, một đỏ một xanh (da trời), sự cố chấp của Lục Ẩm Băng với hai màu sắc này khiến cho Hạ Dĩ Đồng không tài nào hiểu được.
Quần áo ở nhà mùa hè cũng không khác quần áo ngủ cho lắm, dựa vào tác phong lão cán bộ của Lục Ẩm Băng, chỉ tiếc không phải là váy lửng mà là quần đùi ngắn cũn, cơ mà cởi ra cũng không quá đỗi phức tạp.

Cởi ra không phải là vấn đề, vấn đề là ai cởi.

Hai người nhìn nhau, bất động, ai cũng nghĩ rằng đối phương sẽ tới cởi giúp mình. Tắm đôi tắm cặp thì cũng cần phải tắm, cởϊ qυầи áo mà ngại cái gì, trước kia lên giường chẳng phải cũng để đối phương cởi giúp rồi sao? Lục Ẩm Băng hậu tri hậu giác ý thức mình "bị ép" làm một công lâu như vậy, nên tự giác tiến lên một bước, Hạ Dĩ Đồng trực tiếp tiến lên hai bước.

[Hậu tri hậu giác: Não chậm tiêu, chuyện mà mọi người đã hiểu rõ từ lâu thì bản thân mới ý thức hình như có chuyện.]

Lục Ẩm Băng: "......"
Được rồi, chị thua, em tới đi.

Hạ Dĩ Đồng không ngờ Lục Ẩm Băng lại di chuyển cùng lúc với cô, lập tức dừng bước. Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, giống như phủ một lớp lụa trắng, không thể thấy rõ ràng biểu hiện của đối phương, trên mặt cô đang ửng đỏ, chắc Lục Ẩm Băng không phát hiện ra đâu, Lục Ẩm Băng ngừng một chút, rồi bước tiếp, lặng lẽ cởϊ qυầи áo của Lục Ẩm Băng xuống.

Có một ắt có hai, Lục Ẩm Băng hiểu rất rõ có qua thì phải có lại, sau vài ba bước, hai người lõa thể đối diện.

Mặt nước trong bồn tắm nhẹ nhàng dao động, phát ra âm thanh nhỏ, một đôi chân lần lượt bước vào, Lục Ẩm Băng đưa tay dắt Hạ Dĩ Đồng vào, hai người nắm tay nhau ngồi xuống, cơ thể được dòng nước ấm bao bọc từ dưới thân đến tận trên vai, theo phản xạ run lên một cái. Sau đó cảm giác khá nóng, nhưng không rõ là nhiệt độ cơ thể quá cao hay là nhiệt độ của nước.
Cảm giác nóng bỏng toàn thân càng rõ khi hai người cách dòng nước ôm nhau, nước dao động mạnh, một tay Lục Ẩm Băng vòng qua eo Hạ Dĩ Đồng, tay kia nắm lấy thành bồn, hôn lên đôi môi vì hơi nước nóng bốc lên mà trở nên kiều diễm.

Nụ hôn của Lục Ẩm Băng ban đầu rất nhẹ nhàng, Hạ Dĩ Đồng nhắm mắt thoải mái, tận hưởng dòng nước bồng bềnh dưới thân, và cảm giác mềm mại dịu dàng đầu môi.

Sau đó nụ hôn dần nhiễm tư vị của du͙ƈ vọиɠ, miệng lưỡi quấn nhau làm sao để giải tỏa ngọn lửa du͙ƈ vọиɠ đang rực cháy? Thân mật gần gũi không có khe hở? Không, vẫn còn khoảng cách, Hạ Dĩ Đồng thần sắc mê loạn, tay gắt gao nắm lấy eo Lục Ẩm Băng sát phía mình.

Tiếng nước va vào thành bồn vang lên không ngừng, do va chạm liên tục, nước sau lưng cô bắn tung tóe.

Kể từ lần ghé thăm ba tháng trước, đây là lần đầu hai người triền miên, phản ứng của Hạ Dĩ Đồng hơi lớn một chút, sau đó cần nhiều thời gian để khôi phục. Lục Ẩm Băng đỡ vai của cô, đem Hạ Dĩ Đồng toàn thân bủn rủn, đến một ngón tay cũng không thể cử động ra khỏi bồn tắm.
Nước này ngoài nước lã ra còn pha thêm mấy thứ khác, không thích hợp để ngâm mình. Vậy nên cô đưa Hạ Dĩ Đồng ra vòi hoa sen dội lại nước, trước khi tắm lại cô còn lo Hạ Dĩ Đồng sẽ nháo nhác, nhưng không, cả quá trình lại ngoan ngoãn nghe lời, cái bộ dáng ngốc nghếch ngơ ngác, hồn lìa khỏi xác.

Sau khi gội đầu tắm rửa xong, một người bế một người trở lại phòng trên tầng, Hạ Dĩ Đồng ngồi trên giường ôm đầu gối, Lục Ẩm Băng đưa lưng về phía cô, chân dài thẳng tắp, vòng eo thon thả, trên lưng lại có hai vết màu xanh do ngón tay bóp lên.

Này là cô bóp sao?

Hạ Dĩ Đồng khẽ thở dài, vừa rồi cũng là quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà, cô còn chẳng nhớ nổi mấy vết bóp kia là vào lúc nào.

Khăn tắm trên người bị cởi ra, Hạ Dĩ Đồng được Lục Ẩm Băng dỗ dành ôm vào lòng, cô nhẹ nhàng nhắm mắt, nụ hôn của Lục Ẩm Băng rơi trên mắt cô, có hơi ngứa một chút.
"Ngủ nhé?"

Hạ Dĩ Đồng cử động cơ thể, gần như khôi phục lại trạng thái, đầy năng lượng nói: "Không ngủ đâu."

"Ngày mai chị còn có lịch." Lục Ẩm Băng nói, "Không ngủ thì không ngủ. Em, mai em cũng rảnh, chị để em nghỉ ngơi nguyên một tháng."

Hạ Dĩ Đồng khẽ giật mình, lập tức cảm khái một câu: "Chị đây là lợi dụng quyền lực vì chuyện riêng mà?"

Lục Ẩm Băng nhướng mày cười, đầy kiêu ngạo nói: "Chị đúng là như vậy đấy, thì sao? Ai dám ngăn cản sếp tổng cho nhân viên của mình nghỉ ngơi một thời gian? Nếu không chị đưa em ký thêm một cái hợp đồng bổ sung, nghỉ phép vẫn nhận lương, được chứ?"

Hạ Dĩ Đồng vội vàng từ chối: "Ấy đừng."

Cô vẫn còn nhớ cái tỉ lệ cát-xê 99.99%, nếu còn tiếp tục như vậy, e là chị gái này sẽ đưa cả cái Studio cho cô ăn luôn.
"Giỡn xíu." Dù sao tiền của chị cũng là tiền của em, trả lương hay không cũng đều như vậy, Lục Ẩm Băng nghĩ thầm, với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, giờ đang là rạng sáng, thế mà trên Weibo náo nhiệt vô cùng.

Lục Ẩm Băng thực chí danh quy đoạt giải ảnh hậu, Hạ Dĩ Đồng không đoạt được giải nên khóc lóc tại chỗ." Lục Ẩm Băng ấn mở tiêu đề Lễ trao giải Kim Tông, đập vào mắt là cái tiêu đề này, vui vẻ hỏi: "Chị nói em nghe, mấy đứa này toàn viết mấy cái tào lao, người mù viết chữ, em có muốn đọc không?"

[Thực chí danh quy: Xứng danh xứng tầm.]

"Đọc!" Hạ Dĩ Đồng xoay người ngồi dậy, nghe giọng nói có vẻ rất cao hứng.

Chương 195:

【Là Lục quân của chị: Không phải anti, cơ mà tôi thật sự phục cô gái họ Hạ này. Lúc trước lướt mạng thấy mấy video cổ tự đàn tự hát, khiến người ta có hảo cảm, hôm nay đúng là đem toàn bộ thiện cảm của người qua đường quẳng ra chuồng gà. Giải thưởng Kim Tông bao năm nay, có kẻ thắng người thua, thế nào lại có một người diễn lắm như vậy? Với kỹ năng diễn cảnh khóc của cô, đừng nói là giải Kim Tông, đến tượng vàng Oscar cũng không thành vấn đề [cười].】
【Từ tận đáy lòng nhớ nhung Hạ có biết chăng: Này người qua đường lầu trên đổi tên đi. Đổi thành cái tên 'Nấu trong nồi' sẽ hợp với bản chất của thím hơn đấy. Chưa ai băm thím bỏ nồi thì giờ để lão nương băm. Lục ảnh hậu đức cao trọng vọng, đức nghệ song hình, ẵm nhiều giải thưởng cả trong và ngoài nước, căn bản sẽ không so đo với tiểu bối, đám các người cứ nhảy dựng lên so với sánh để thấy các người cao hơn à. Sao không đi hỏi xem Lục ảnh hậu có cần cái đám fan cuồng mất não này hay không?】

【Kho báu ánh trăng VX: Gớm, cô thì có mặt mũi nào mà đòi nói người khác? Không tự nhìn xem người nhà các ngươi im re như gà trong nồi và đâu có care các người. Người ta còn đang vội vàng đi ôm đùi Lục ảnh hậu rồi. Bao nhiêu năm trong các cuộc phỏng vấn cũng chưa từng đề cập tới thần tượng ai, giờ hợp tác trong một bộ phim lại đi kêu là thần tượng từ thuở nhỏ, cái mặt nịnh hót này real đến khó coi [nôn mửa].】
【Đồng linh dưới mái hiên mùa Hạ: Vị cao nhân này dùng thiên lý nhãn à mà biết không phải? Hạ Dĩ Đồng có giải thích trước kia chị ấy không nói là vì cảm thấy khi đó mình chưa đủ tư cách thổ lộ, hiện tại hai người có dịp hợp tác, thể hiện một chút sự kính trọng thì sao? Nếu như ngày trước còn ở tuyến 18 đã nói mến mộ có mà bị mấy đứa cào phím diss sml là cọ nhiệt này nọ còn gì. Khóc thì sao? Nhà mấy người đang cười đấy, trước nay làm đếch có ai cười phớ lớ như Lục Ẩm Băng trong mấy dịp trang trọng như này [haha].】

Hai người một ngồi một nằm, Hạ Dĩ Đồng gối đầu lên đùi Lục Ẩm Băng, thỉnh thoảng xoay đầu một cái chú ý nâng cao màn hình điện thoại cho Lục Ẩm Băng nhìn cùng, Lục Ẩm Băng nói: "Này cái gì mà 'nhớ nhung (i)dol' nói cũng đúng. Chị cũng chẳng muốn mấy fan động chút gió thổi cỏ lay đã xắn tay áo đi cắn xé người khác, này đâu phải theo chị đâu. Tối thiểu thì cũng phải có chứng cứ rõ ràng chớ, toàn mấy tin đồn thất thiệt về sau lại mất hết mặt mũi cho xem."
Hạ Dĩ Đồng vừa cúi xuống vừa nói: "Chị tính khi nào thì thông báo?"

Lục Ẩm Băng nhướng mày, đưa tay vuốt ve cổ cô: "Thông báo gì cơ? Thông báo chuyện hẹn hò yêu đương?"

Hạ Dĩ Đồng tặc lưỡi một tiếng, nói: "Đừng có quậy, em đang muốn nói tới chuyện ký kết hợp đồng." Cô không để trong lòng mấy lời đùa giỡn kia. Công khai hẹn hò yêu đương ở thời điểm hiện tại, trừ khi đầu hai người đều bị kẹp cửa, kẹp đến nhão ra và chẳng còn khả năng suy nghĩ nữa.

"Ngày mai, Tiết mama đang kiểm tra lần cuối." Lục Ẩm Băng hỏi, "Em thật sự không muốn công khai chuyện tình cảm của chúng ta sao?"

Hạ Dĩ Đồng không chút do dự: "Không muốn đâu."

Lục Ẩm Băng thắc mắc hỏi: "Tại sao chứ?"

Hạ Dĩ Đồng nói: "Tại sao phải nói cho những kẻ xa lạ ngoài kia biết? Chị, em, người nhà đôi bên, và một vài người bạn thân biết nữa là được rồi, những người khác, không cần."
Lục Ẩm Băng dỗ dành: "Nếu như công khai, em có thể giới thiệu với công chúng. Đây là bạn gái của tôi. Chỉ cần nghĩ tới đó thôi tâm trạng cũng vui vẻ hơn hẳn."

Hạ Dĩ Đồng ngẩng đầu nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: "Đúng, sau đó phong sát cả đôi, chúng ta trở thành cặp uyên ương yểu mệnh."

Lục Ẩm Băng cười thành tiếng.

Cô và Hạ Dĩ Đồng đều có chung suy nghĩ về việc công khai, cả hai đều đang trong thời kỳ sự nghiệp thăng hoa, tình trạng trong nước như này, không thể kích động công khai được, chẳng ai muốn hủy hoại tương lai, cho dù là của đối phương hay là của bản thân.

Căn bản là cô lo ngại nếu Hạ Dĩ Đồng muốn công khai thì cô phải khuyên bảo như nào bây giờ? Hoặc là làm sao để tiến hành từng bước cẩn trọng, tăng tốc lập kế hoạch cuộc đời, sớm ngày công khai. Kể ra, thực sự không mưu mà hợp, có thể tháo gỡ viên đá treo trong lòng.
[Không mưu mà hợp: Không họp bàn trước mà ý tưởng vẫn hợp nhau.]

Lục Ẩm Băng đề cập tới chuyện này, Hạ Dĩ Đồng lại nghĩ tới gia đình đôi bên, mặc dù trước kia có thể miễn cưỡng xem như gặp mặt một lần, nhưng cũng không tính là cuộc gặp chính thức, và có vẻ quá xa vời để nói chuyện cưới xin. Không công khai cũng được, không quan trọng, không công khai vẫn đi nước ngoài kết hôn được, hôn nhân mới là chuyện quan trọng.

Sau khi nữ kỵ sĩ giải cứu công chúa, công chúa lúc nào cũng nhăn mày u sầu, nhưng nữ kỵ sĩ đần thối mãi chẳng nhận ra.

Công chúa và nữ kỵ sĩ mây mưa trên đỉnh núi hoang, mãi bình minh mới dần chìm vào giấc ngủ. Hôm sau mười giờ sáng, Lục Ẩm Băng đưa Hạ Dĩ Đồng ra khỏi khu nhà. Hạ Dĩ Đồng dụi dụi mắt nhắm mắt mở, nhìn mình trong gương đang ngáp một cái, nói: "Chị đưa em đi đâu vậy?"
Lục Ẩm Băng trông có vẻ tâm trạng rất tốt: "Đưa em đi mua quần áo."

Hạ Dĩ Đồng véo tay mình một cái, thở gấp.

Lục Ẩm Băng: "Em làm gì đấy?"

Hạ Dĩ Đồng: "Em muốn xác thực xem có phải em đang mơ không."

Lục Ẩm Băng: "Không phải nằm mơ, mười hai giờ trưa hôm nay, Studio của chị và công ty cũ của em sẽ cùng lúc tuyên bố ký kết hợp đồng. Chị - một vị sếp đưa nhân viên ra ngoài mua chút quần áo mới, chuyện hiển nhiên."

Trong đầu Hạ Dĩ Đồng bỗng nảy lên một suy nghĩ: "Xong rồi bị phóng viên chụp ảnh..."

Lục Ẩm Băng ngoảnh sang nhìn cô cười.

Hạ Dĩ Đồng lập tức hiểu ra, Lục Ẩm Băng từ bỏ việc ôm ôn hương nhuyễn ngọc ngủ nướng trong chăn, túm cổ cô ra khỏi cửa nhà là để phóng viên chụp được, căn thời điểm những kẻ viết xong bản thảo với những tiêu đề giật tít và chuẩn bị đăng tin, thì Lục Ẩm Băng đánh đòn phủ đầu, tuyên bố thiên hạ, bao công sức của mấy kẻ kia như đổ sông đổ bể, tôi vì em dệt lên bộ váy cưới.
[Ôn hương nhuyễn ngọc: Chỉ những người con gái trắng trẻo, mềm mại, xinh đẹp.]

Đôi khi, Lục Ẩm Băng chính là có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi vô cùng, cơ mà Hạ Dĩ Đồng lại rất thích kiểu quan tâm như vậy của cô.

Hai người đeo khẩu trang, tay khoác tay bước tới cửa hàng cao cấp, sợ đám chó săn không phát hiện ra, nên dẫn theo cả Tiểu Tây và Phương Hồi tay cầm túi lớn túi nhỏ đi sau lưng. Lục Ẩm Băng cầm một bộ kiểu mới đưa cho Hạ Dĩ Đồng, răng rắc-----

Hạ Dĩ Đồng xấu hổ, nhẹ lắc đầu, rõ ràng là không hài lòng với bộ y phục này cho lắm, răng rắc-----

Lục Ẩm Băng cầm lấy một bộ y phục, so lên người Hạ Dĩ Đồng, nhẹ nhàng cười, răng rắc-----

Hạ Dĩ Đồng gật đầu, tiến vào phòng thử đồ, khi bước ra vừa ngại ngùng vừa rụt rè, răng rắc-----

Hai tay Hoàng Mao run lên vì phấn khích, lâu lắm rồi, từ khi 《Phá Tuyết》bấm máy cho tới lúc đóng máy, từ khi hơ khô thẻ tre đến nay, anh đều kiên trì theo dõi. Tất nhiên, cũng không phải là không thu hoạch được gì, một số tư liệu chụp ảnh đã được Studio của Lục Ẩm Băng mua lại, anh cũng thu được một khoản lời không nhỏ, cảm thấy nghe theo cái tên tiền bối kia đúng là không có tiền đồ, bảo anh chi bằng đi mua bảo hiểm đi, nghe nói như vậy còn kiếm được nhiều hơn công việc của anh hiện tại. Nhưng Hoàng Mao không chịu, anh một mực muốn trở thành một nhân viên truyền thông ưu tú.
[Hơ khô thẻ tre: Hoàn thành xong một tác phẩm hoặc làm xong một việc, ở đây ý nói quay xong phim.]

Sau khi đi dạo trung tâm mua sắm, hai người Lục Hạ tiếp tục tới nhà hàng ăn cơm, ngồi gần cửa sổ, trò chuyện vui vẻ, Lục Ẩm Băng còn chủ động rót nước, nhận món ăn cho Hạ Dĩ Đồng, còn thì thầm và vuốt tóc đối phương, nhìn kiểu gì cũng giống một đôi tình nhân.

Thật kinh thiên động địa! Hoàng Mao ở sau ống kính, phấn khích xoa tay.

Quay video, chụp hình lại, thu thập đầy đủ thông tin, Hoàng Mao không lãng phí một giây nào, bắt đầu viết bản thảo đưa tin.

Ngày đầu tiên của tháng tám, đúng mười hai giờ trưa, Weibo chính thức của Studio Lục Ẩm Băng tuyên bố ký kết hợp đồng với Hạ Dĩ Đồng. Fan hâm mộ trực tiếp mất trí, người qua đường đánh rơi miếng dưa trên tay.
[Dưa: Thuật ngữ chỉ những tin đồn chưa được confirm; ăn dưa là hóng chuyện, hóng drama nhà khác; quần chúng ăn dưa là người qua đường hóng hớt chuyện, drama.]

Người đầu tiên nhận ra là Lục fan, những người đã theo dõi Weibo chính thức của Lục Ẩm Băng.

【Cái lùm què? Chuyện quái gì vậy, quan bác bị hack à???】

[Quan bác: Weibo chính thức.]

【Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe, nhất định là quan bác bị hack rồi!!!】

【Hmm hoài nghi nhân sinh...】

【Tôi cần nhai viên huyễn mại để trấn tĩnh bản thân, không được rồi, không bình tĩnh nổi nữa, tôi muốn gϊếŧ người!!】

[Huyễn mại: Kẹo cao su Stride. Câu quảng cáo của Stride 'Ăn Stride, không thể dừng lại được'. Ăn Stride được dùng để nói bản thân kích động/hiếu động và không thể an tĩnh được.]
Sau đó, từ những người theo dõi quan bác, tin tức lan truyền đi, Hạ fan nghe tin lập tức hành động.

【Là một Hạ fan, hiện tại tôi chỉ có thể thấy mộng bức O_o...】

[Mộng bức: Chấn động, cạn lời, đứng hình, chết lặng.]

【Mộng bức +1】

【Mộng bức +2】

【Mộng bức +10086】

【Mộng bức + số căn cước công dân.】

Tuyên bố của Studio Lục Ẩm Băng đã được Lục Ẩm Băng và Tiết Dao sửa đi sửa lại rất nhiều. Thực tế, Lục Ẩm Băng cố gắng viết theo hướng comeout, Tiết Dao tận lực sửa theo hướng công việc, cho đến khi đạt đến một mức độ hài hòa nhất định. Nội dung chính là Hạ Dĩ Đồng không còn gia hạn hợp đồng với nguyên công ty, Studio Lục Ẩm Băng nhân lúc này ném ra một cành ô liu, hy vọng đối phương chấp nhận, đôi bên có lợi, cùng vì một tương lai tốt đẹp hơn, Hạ Dĩ Đồng đồng ý, ký kết suôn sẻ, cảm ơn đối phương v.v...
Lời tuyên bố này không chỉ khéo léo lộ ra cảm giác Hạ Dĩ Đồng gả vào cửa, còn trực tiếp bịt mồm những kẻ nói Hạ Dĩ Đồng ôm đùi, chủ động thanh minh là phía Lục Ẩm Băng tìm tới đối phương trước, không thể nói là thiếu chu đáo được.

Fan hai nhà Lục Hạ choảng nhau túi bụi từ tối qua cho tới rạng sáng hôm nay, cùng nhau trồi lên ở mục bình luận quan bác này, moi móc từng chữ, tâm tình phức tạp.

【Hương trên trời thấu Trường An: Vcl? Quỷ gì vậy! Không phải hai cái này mâu thuẫn sao?】

【Là Lục quân của chị: Cuối cùng là hôm qua tôi chiến đấu vì cái gì vậy, cả đêm không ngủ [sụp đổ].】

【Sơ mi trắng của Hạ Dĩ Đồng: Trước mười hai giờ trưa hôm nay, tôi vẫn còn là một Lục hắc, bối rối không biết phải làm sao bởi trong văn kiện của tôi còn một đống mấy lời mắng chửi thô tục, Lục mỗ giờ đây lại là sếp của idol tôi [cười khóc].】
[Hắc: Anti.]

【Từ trên trời có núi: Mấy ngày này sống không nổi nữa rồi!!! Không thứ gì có thể ngăn cản trái tim hắc Hạ Dĩ Đồng của tôi!!! [Hất bàn].】

【Bám chặt Băng tôm không lơi lỏng: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha Hạ Băng CP phấn đầu đỉnh trời xanh, A A A A mở mày mở mặt, hoài nghi nhân sinh đều đến với manh CP đi! [Chuột chũi thét chói tai.gif]. 】

[Hà 虾(tôm), đồng âm với Hạ 夏(Dĩ Đồng);

Phấn đầu: Fan đầu não của một cộng đồng fans;

Manh: đáng yêu.]

【Hôm nay ngày Hạ Băng thành công không: Ôi mẹ ơi fan CP +1, mừng gớt nước mắt, bình thường như chuột chạy qua đường, trốn chui trốn nhủi, không dám mấp máy nửa lời, hôm nay rốt cuộc cũng được mở mồm hihi! Hai người hợp tác vui vẻ! Trăm năm hòa hợp! Nhấn vào Weibo của tôi, lì xì một người may mắn 1000 tệ (~3.4 triệu)!!! Chúc mừng ngày trọng đại này với tất cả mọi người!】
Trên Weibo fan hai phe sụp đổ, cùng nhau đẩy "Hạ Dĩ Đồng ký hợp đồng với Studio của Lục Ẩm Băng" lên hotsearch, nhà bên này quỷ khóc sói gào, phía bên Hoàng Mao đang gõ bàn phím với tốc độ tên bắn, cuối cùng, anh cũng có ngày độc nhất vô nhị tung tin chấn động đồng tính luyến ái, gửi cho ông chủ công ty biên tập, nhịp tim trên 120/phút.

Cảm tưởng tiền như tuyết đang rơi trên đường đời vinh quang của mình, sau ngày hôm nay, anh nhất định sẽ trở thành một chó săn nổi tiếng!

Hai phút sau, chủ biên gửi trả về toàn bộ bản thảo của anh, giọng nói giận dữ: "Cậu đọc hotsearch Weibo hôm nay đi!"

Hoàng Mao bận viết bản thảo nên không để ý Weibo, giờ mới ngoi lên mạng, điếng người, lưng trượt khỏi ghế, ngồi bệt xuống đất.

Anh nước mắt lưng tròng, cắn răng xóa tiêu đề bản thảo《Phát hiện kinh thiên mối tình đồng tính trong giới giải trí: Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng cử chỉ mập mờ, bức ảnh hẹn hò được phơi bày ra ánh sáng》, vẫn những bức ảnh ấy, tìm những từ ngữ mới, gõ lên tiêu đề mới: "Hạ Dĩ Đồng ký hợp đồng với Studio Lục Ẩm Băng, tỷ muội tình thâm." Đăng tin đầy tuyệt vọng.