1 giờ, 60 phút, 3600 giây, bỗng chốc liền trôi qua.
Lục Ẩm Băng lấy chìa khoá xe từ trong túi áo khoác, lái xe, đưa Hạ Dĩ Đồng đến địa điểm đã hẹn với Phương Hồi trước đó, chỗ đó đi đến sân bay chỉ có nửa tiếng, từ biệt thự đi đến đó cũng vừa vặn nửa tiếng.
Từ phía xa, nhìn thấy xe tới đón Hạ Dĩ Đồng, Lục Ẩm Băng lái xe qua phía đó, dừng xe, bốn phía không có người, ngay cả xe cộ hay người lui tới cũng rất ít.
Hạ Dĩ Đồng "a" một tiếng.
"Rắc rắc", Lục Ẩm Băng tháo dây an toàn ra, nghiêng người qua, một tay giữ hai má, tay kia thì đặt lên mu bàn tay đang đặt ở trên đùi của Hạ Dĩ Đồng, hôn xuống thật sâu.
Có lẽ cảm xúc chia tay quá nồng đậm, Hạ Dĩ Đồng cũng mạnh mẽ hôn lại, Lục Ẩm Băng cảm giác cổ cô bị siết rất chặt.
Lúc tách ra, cánh môi của hai người đều có chút sưng đỏ, là do dùng sức mút nên mới vậy, hai người thở dốc, nhìn nhau.
"Em phải đi rồi." Hạ Dĩ Đồng nói, ánh mắt vẫn nhìn cô, tay cũng không đẩy cửa xe ra.
"Ừm."
"Em phải đi thật rồi."
Lục Ẩm Băng gật đầu.
Hạ Dĩ Đồng ôm cô một chút, hạ quyết tâm quay đầu đi, đồng thời tay cũng mở cửa xe, cúi người, chân bước ra ngoài, tay của Lục Ẩm Băng xẹt theo đường cong trên không trung, rồi trở lại vị trí cũ.
Sau đó cô nhìn Hạ Dĩ Đồng đang vội vàng, cúi đầu mà ngồi vào chiếc xe phía trước.
Điện thoại di động vang lên, màn hình sáng lên, Lục Ẩm Băng cầm di động, mở khoá màn hình.
Hạ Dĩ Đồng ——【 em lên xe ngồi rồi, chị trở về đi Lục lão sư. 】
Lục Ẩm Băng ——【 Ừm. 】
Phương Hồi: "Tiểu Đông ca, lái xe đi."
Tài xế một chân đạp ga, Hạ Dĩ Đồng vẫn quay đầu lại nhìn, xe của Lục Ẩm Băng vẫn như cũ không nhúc nhích, chiếc Land Rover màu đen ấy giống hệt như một thủ vệ đang trầm mặc ở phía sau, vẫn yên lặng đứng đó, dần dần biến mất trong tầm mắt của cô.
Hạ Dĩ Đồng cảm thấy mũi mình có chút chua xót, còn khó chịu hơn cả việc cô nhìn thấy Lục Ẩm Băng rời đi vậy ——【 chị mau trở về đi. 】
Lục Ẩm Băng ——【 ừm, đến sân bay thì nhắn tin cho chị】
Cô đặt di động xuống, khởi động xe, lái xe theo hướng ngược lại. Bluetooth ở trên xe vang lên tiếng chuông điện thoại, Lục Ẩm Băng nhìn thoáng qua tên người gọi, nhận máy, thản nhiên trả lời: "20 phút nữa, tôi sẽ đến."
Chiếc xe Land Rover màu đen ở trên đường nhựa lại lần nữa tăng tốc.
Chìa khoá xe đưa cho người phục vụ tiếp đón, cô đi vào phòng thay một bộ lễ phục được gửi từ nước ngoài về, sau đó đi ra ngoài, lấy một ly rượu, cùng bạn bè tụ họp lại tán gẫu.
Cô ở trước mặt những người thân thiết thường hay nói nhiều, nhưng hôm nay đặc biệt ít nói, có mấy lần bạn bè cô ân cần hỏi han có tâm sự gì không, nhưng cô lắc đầu từ chối, chỉ cụng ly, gật đầu rồi lại uống, rồi lại tham gia đề tài của đối phương. Tuy nhiên, cô vẫn thỉnh thoảng kiểm tra di động của mình, biết rõ người kia đã lên máy bay, không có khả năng sẽ nhắn tin cho cô, nhưng cô vẫn muốn xem di động, lịch sử trò chuyện bị cô trượt lên trượt xuống, load lại không biết bao nhiêu lần.
Cảm giác không thể khống chế khiến cho Lục Ẩm Băng cảm thấy hoảng hốt, cô không hề nghĩ tới khi bản thân mình khi rơi vào tình yêu sẽ như vầy, cô cảm thấy rất... bối rối.
Là bản thân đang bối rối sao?
Tâm tư của cô không đặt vào tiệc rượu này, tìm cớ đi ra ban công, mượn nơi che khuất, để lộ cảm xúc của mình ra ngoài, ngón tay vẫn như cũ, vẫn trượt lên màn hình di động không có mục đích, cô đã quên mất mình muốn làm gì, lúc phản ứng lại thì cô đã nhấn vào biểu tượng màu xanh lá kia.
Điều này cơ hồ khiến cô sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, sự nôn nóng trong người dần bị nguội lạnh, cô để cho lưng dán vào vách tường lạnh như băng kia, hàn ý truyền tư xương đến tận đỉnh đầu.
Lục Ẩm Băng nhắm mắt lại, thở sâu, lại quay trở về với đám người kia.
......
"Cậu nói cái gì?!" Lai Ảnh hét lên, "Cậu nói lại lần nữa coi!"
"Nhỏ tiếng xíu coi, lỗ tai tớ sắp bị cậu hét muốn điếc rồi nè." Lục Ẩm Băng soi gương, kéo cổ áo ngủ, sau đó đem mình cuộn tròn vào trong chăn, thật nhớ lại những lúc cô cùng Hạ Dĩ Đồng ngủ.
"Má nó, cậu nói vậy mà nói tớ bây giờ nhỏ tiếng đi sao?" Cuộc sống trải nghiệm của Lai Ảnh đã kết thúc, chờ sang năm lúc đầu xuân là khởi động máy, đang ở trong toà nhà của thành phố Bắc Kinh.
"Tớ đã nói cái gì?"
"Cậu nói cậu không muốn cùng Hạ Dĩ Đồng yêu đương nữa, cậu muốn chia tay."
Lục Ẩm Băng như mém cười ra tiếng: "Ai da, tớ nói nè, cậu có thể nghiêm túc nghe hiểu xíu hông? Tớ nói chia tay khi nào?"
"Vừa nãy á." Lai Ảnh bắt chước giọng điệu của cô, ảo não nói, "Chuyện yêu đương quá đáng sợ, tớ mà sớm biết như vậy, lúc trước tớ sẽ không bắt đầu chuyện này."
Lục Ẩm Băng: "Tớ...."
Cô còn chưa kịp nói từ nào, Lai Ảnh đã cắt ngang: "Cậu thử nghĩ xem, có phải là cậu không muốn yêu đương nữa đúng không? Sao cậu có thể là người như vậy, cậu xem cậu cùng tra nữ có khác gì nhau không."
Lục Ẩm Băng không phản bác, không nói chuyện.
Lai Ảnh luống cuống, cô vừa nãy là thuận miệng nói, không nhẽ là cô nói trúng rồi, xong rồi, cô thật sự cảm thấy có lỗi với Hạ Dĩ Đồng.
"Nè, thật sự là cậu không muốn chia tay phải không?"
"....."
"Chị hai, bà nội ơi, tui cầu chị, chị đừng có hù tui như vậy được không?" Lai Ảnh như muốn quỳ xuống cầu xin, "Cậu nói một câu gì đi."
"A." Lục Ẩm Băng lên tiếng.
A là cái quỷ gì, Lai Ảnh rất muốn chui qua màn hình bên kia, dùng sức lay lay bả vai của cô, chất vấn: A là cái quỷ gì? Cậu phải nói rõ từ đầu tới đuôi, mau lên!
"Cậu hiểu cảm giác của tớ sao?" Lục Ẩm Băng không biết phải miêu tả cảm giác này thế nào, "Chính là cảm giác, một người luôn đi trong đêm, chỉ một mình cô ấy, dần đã thành thói quen, mỗi ngày cứ đi đi về về trên con đường đó, cũng không cần đèn, vì trong tâm trí của cô ấy biết rõ. Đôi khi cô ấy lại đi xa hơn ngày thường, có khi lại như cũ, cho tới một ngày, có một người xuất hiện, nói với cô ấy, muốn cùng cô ấy đi trên con đường này. Trọng điểm chính là, người này rất đẹp, tính cách lại tốt."
"Sau đó cậu liền đồng ý cùng người này đi."
"Đúng vậy." Lục Ẩm Băng nói, "Lúc đồng ý, thì cô ấy phát hiện bản thân mình bị lạc đường."
Lai Ảnh: "Cái quần gì vậy!"
Lục Ẩm Băng: "Tớ biết là cậu không hiểu mà, bỏ đi, tự tớ suy nghĩ."
Đây là lần đầu tiên Lai Ảnh không thể thành công trong việc giải quyết vấn đề tình cảm của Lục Ẩm Băng, cô cảm thấy không cam lòng mà bỏ qua như vậy, liền suy đoán lung tung: "Cậu cảm thấy không có cảm giác an toàn sao?"
"Không phải, một mình vẫn cảm thấy an toàn."
"Vậy cậu đối với cô ấy thiếu cảm giác an toàn."
"Không phải, tớ biết cô ấy rất thích tớ."
"Vậy là cậu muốn có một tình yêu ngọt ngào, nhưng lại không nghĩ tới cuộc sống của mình bị đảo lộn! Cho nên thêm một người chung đường thì liền bị lạc!" Linh quanh trong não của Lai Ảnh liền loé lên, chắc là đáp án này.
Lục Ẩm Băng đột nhiên ngẩn ra, rốt cuộc cô cũng biết trong lòng cô có cái gì đó không thích hợp. Khi cô và Hạ Dĩ Đồng ở bên nhau, cô toàn tâm toàn ý tận hưởng cảm giác của tình yêu. Nhưng một khi tách ra, cô lại không thích cảm giác nhớ nhung và lo lắng như thế này, khiến cho cô có cảm giác như đang bị bó tay bó chân, cô muốn giãy giụa, muốn tự do, muốn hít thở không cần cố kỵ. Nhưng rõ ràng, bản thân cô đã chấp nhận Hạ Dĩ Đồng vào quỹ đạo cuộc sống của mình, tại sao lại còn như vậy?
"Bị tớ đoán đúng rồi sao." Lai Ảnh tấm tắc nói, "Đồ cặn bã nhà cậu."
"Tớ không có giống với mấy người đó."
"Ai da, gọi một tiếng chị mau lên, ai nói là ngoại tình thì mới là cặn bã, nhân lúc còn chưa phát sinh ra mấy hành động cặn bã nào, thì cậu nhanh chân đem não cậu tỉnh lại mau lên."
"Làm sao giờ?"
"Chính là...." Lai Ảnh bị nghẹn, trong thời gian ngắn mà yêu cầu cô đưa ra một phương án hoàn thiện, cô thật sự không làm được, cô nhíu mày nói, "Đừng ỷ vào việc em ấy thích cậu thì muốn làm gì thì làm."
Lục Ẩm Băng ở đầu dây bên kia cười cười.
"Cậu cười cái gì?"
"Không có gì." Hôm nay còn không biết ai ỷ vào cô thích người ta mà muốn làm gì làm.
"Chắc chắn là cậu đang giấu tớ gì đó!"
"Có, nhưng tớ không nói."
"Cậu, cái đồ đại cặn bã!"
"Cảm ơn đã khen, tớ sẽ không ngừng cố gắng." Lục Ẩm Băng nói, "Bây giờ tớ muốn làm rõ suy nghĩ của bản thân một chút, cậu có thể quỳ an."
"Tớ không----"
Lục Ẩm Băng cúp điện thoại, liền ngăn lại tiếng rống to của Lai Ảnh, một cuộc điện thoại gọi tới, là Lai Ảnh, Lục Ẩm Băng bắt máy, Lai Ảnh rống một tiếng lớn hệt như tiếng của sư tử Hà Đông, lỗ tai của cô như sắp điếc tới nơi rồi, báo thù xong mới cúp điện thoại.
Lục Ẩm Băng lại bắt đầu trượt tới trượt lui trên màn hình di động, lại xem Weibo của Hạ Dĩ Đồng, từ bài đăng đầu tiên cho tới bài đăng mới nhất, nội dung như thế nào thì cô cũng không để tâm. Thông báo hiển thị có một tin nhắn mới ở WeChat, Lục Ẩm Băng nhìn di động, Hạ Dĩ Đồng đã xuống máy bay được 10 phút.
Hạ Dĩ Đồng ——【 em đến nơi rồi Lục lão sư, bên ngoài lạnh lắm a. 】
Lục Ẩm Băng ——【Lên xe về khách sạn sớm một chút. 】
Hạ Dĩ Đồng ——【 Em lên xe rồi mới dám lấy di động ra nhắn tin, ngón tay như hoá đá hết vậy [ run bần bật ]】
Lục Ẩm Băng ——【[ trái tim ]】
Hạ Dĩ Đồng ——【 Lục lão sư, em muốn ôm. 】. Ra chương nhanh nhất tại _ TR Uмtгцуen.o rg _
Lục Ẩm Băng ——【 ôm ôm. 】
Hạ Dĩ Đồng ——【 ấm hơn nhiều rồi [ ôm chặt chăn của Lục lão sư ]】
Lục Ẩm Băng ——【 Ừm. 】
Hạ Dĩ Đồng chần chờ một chút, trả lời ——【 Có phải tâm trạng của chị đang không tốt không? 】
Lục Ẩm Băng ——【 Làm sao em biết? 】
Hạ Dĩ Đồng ——【Lúc tâm tình chị không tốt chị sẽ nhắn "Ừm", còn lúc vui sẽ gửi [ chuột chũi thét chói tai.gif]】
Lục Ẩm Băng ——【 này đều bị em nhìn thấu rồi, nhắn tin không nói rõ được, chờ em tới khách sạn, hai mình video call, chị chờ em. 】
Hạ Dĩ Đồng bị câu "nhắn tin không nói rõ được" của cô ấy mà toát mồ hôi lạnh vào mùa đông, Phương Hồi nhạy bén nhìn qua, ánh mắt lộ ra hỏi thăm, Hạ Dĩ Đồng lắc lắc đầu, tim đập nhanh hơn ngày xưa, là bởi vì bất an. Qua một phút, Lục Ẩm Băng lại gửi tin nhắn tới ——【[ chuột chũi thét chói tai.gif]】
Mặt mày Hạ Dĩ Đồng giãn ra, nhắn lại ——【[ chuột chũi thét chói tai.gif]】