Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 127




Ánh đèn ái muội, hai người ở dưới ánh đèn càng ái muội hơn.

Một người nhắm hai mắt lại, thấp thỏm chờ mong nụ hôn chính thức đầu tiên của hai người, người kia thì ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú đối phương, tình ý tràn đầy trong mắt, lông mày khẽ nhíu lại.

Ơ? Hình như có gì đó không đúng?

10s sau, Lục Ẩm Băng vỗ vỗ mặt cô, nghiêm túc nói: "Em, đừng lắc lư người nữa."

Hạ Dĩ Đồng mở mắt ra, thấy đầu của Lục Ẩm Băng quẹo trái quẹo phải, lên xuống, sửng sốt tìm môi của cô ở đâu, lại một bàn tay khác vỗ vỗ mặt cô: "Đừng, đừng, đừng có lắc lư."

Hạ Dĩ Đồng: "....."

Được, thật khẩn trương, vất vả một hồi để xây dựng bầu không khí, trong chốc lát liền bị hủy, Lục Ẩm Băng lại còn bị nhiễm tật xấu nói lắp nữa chứ.

Lục Ẩm Băng hơi say, uy hiếp nói: "Lại, lại, lại, lại lắc lư người, người nữa, chị không, thích, em."

Hơ, chị còn dám không thích em?

Có lẽ nhìn Lục Ẩm Băng như vậy là hoàn toàn vô hại, Hạ Dĩ Đồng cả gan chủ động lấy hai tay nâng gương mặt của cô, để tầm mắt của cô ngay ở mặt mình.

Nội tâm cô gào thét: Mau hôn em! Mau hôn em!

Lục Ẩm Băng ngược lại càng không hôn, còn lải nhải: "Em, làm, làm đau, chị. Aiz, con mẹ nó, cho em, đụng đến chị, chị, chị nói cho, em biết, ngoại trừ...." Cô bắt đầu đếm ngón tay của mình, "Cha, mẹ, biểu tỷ, đại cữu..."

Đếm xong tay này liền qua tay khác, tiếp tục đếm.

Hạ Dĩ Đồng vừa tức vừa buồn cười, vạn lần không nghĩ tới cô lại đụng tới nhiều người thân thích của cô ấy như vậy, cô ngược lại là muốn xem xem Lục Ẩm Băng có thể kể tên bao nhiêu người. Với suy nghĩ như vậy, không cần gì phải vội vàng hôn nhau.

"Biểu cô, khi chị còn nhỏ, mới hai tháng, có thể đụng vào người chị, dì hai, mỗi năm đều cho chị tiền mừng tuổi...."Lục Ẩm Băng đếm ngón tay xong, hai chân bắt đầu giơ lên, Hạ Dĩ Đồng ngồi trên người cô, cô không thể giơ chân lên được, Hạ Dĩ Đồng muốn nhảy xuống cởi giày cho cô, chưa kịp làm gì thì Lục Ẩm Băng liền nhanh chóng ôm cô lại, không có đếm ngón chân được, cô liền lấy tay của Hạ Dĩ Đồng rồi bắt đầu đếm tiếp.

Lục Ẩm Băng ấn một ngón tay gập xuống, nói: "Khi chị còn học cấp hai, bạn cùng bàn."

Lại ấn một ngón nữa, nhăn nhăn cái mũi suy nghĩ, chớp mắt nói, "Hai đứa con gái nhà dì Tư bên nhà ngoại."

Phả hệ phức tạp của gia tộc được lưu truyền cả ngàn năm à, ngay cả đứa nhỏ nhất trong nhà cũng được sủng ái như vậy, họ hàng đông đảo, ngày lễ, tết tới nhà chúc mừng nhau, còn phải xem xét tới xưng hô thế nào, còn không rõ được "hai đứa con gái nhà dì Tư bên ngoại" này là ai nữa là, hơn nữa Hạ Dĩ Đồng căn bản là chưa trải qua tuổi trưởng bối được con cháu vây quanh, vừa nghe thấy tên như vậy đầu óc liền quay cuồng, xưng hô ở phía Nam phía Bắc còn khác biệt nữa, còn phải dành nửa ngày để xem dì Tư kia là ai, huống chi là hai đứa nhỏ nhà dì Tư của cô ấy.

Hạ Dĩ Đồng vắt óc suy nghĩ vẽc cây phả hệ gia tộc của Lục thị trong đầu, không để ý Lục Ẩm Băng đã đếm xong một tay của cô, ừm, người thứ 15 cũng nói xong rồi.

Mười sáu, mười bảy, mười tám, cả nhà cô ấy cũng tính, nhưng vẫn chưa có Hạ Dĩ Đồng.

Hạ Dĩ Đồng không khỏi mất mát, thở dài, tự tìm cớ an ủi mình: Quan hệ hai người chỉ là yêu đương, đương nhiên quan hệ này kém hơn so với quan hệ họ hàng cô ấy.

Mất mát xong liền cảm thấy tức giận, người yêu mình lại không để mình trong lòng, cô cần một khoảng thời gian để tự chữa lành vết thương trong lòng.

Người thứ 19, là Lai Ảnh.

Người thứ 20, lông mày của Lục Ẩm Băng hơi nhíu lại, không nói chuyện.

"Đếm xong rồi?" Hạ Dĩ Đồng chua xót nói.

Lục Ẩm Băng lắc đầu, mím chặt môi.

"Còn ai nữa?" Hạ Dĩ Đồng hỏi.

Lục Ẩm Băng nhìn cô, lắc đầu.

Chẳng lẽ là còn người nào đó mà không tiện nói cho cô biết?

Cảm giác tự tin và bất an từ lâu không có, bây giờ đang quấy nhiễu trong lòng cô, cô nhẹ nhàng hít vào một hơi, có chút sợ hãi khi nghe được đáp án mà cô không muốn nghe. Lục Ẩm Băng thật sự thích cô sao? Cô ấy là đang cùng mình yêu đương sao? Cô có phải là đang ở trong một giấc mộng dài, vừa mới tỉnh mộng, cô vẫn là một fans hâm mộ lại bị từ chối, căn bản là không có cơ hội nào để tới gần Lục Ẩm Băng, ngay cả kịch bản này cũng là do mình cô ảo tưởng ra?

Cô biết thực ra là cô đang để tâm vào những chuyện vặt vãnh, cho nên cũng không có khẩn trương, mà lại đem dòng sông ký ức dài kia hồi tưởng lại, quay về lại chiều nay, Lục Ẩm Băng cho cô cái ôm ấp ám kia, còn ôm chặt cô, cứ như vậy không hề che giấu tình cảm mãnh liệt, đủ để nói lên tất cả.

Hô hấp dần dần bình tĩnh lại.

"Em sao lại không tiếp tục hỏi chị?" Lục Ẩm Băng bỗng nhiên nói, trong mắt còn ẩn giấu một tia gian xảo.

Hạ Dĩ Đồng đột nhiên nhanh trí, liền hiểu ra, ý cười hiện lên ở trên mặt: "Được rồi, em hỏi chị, người cuối cùng là ai?"

Lục Ẩm Băng chăm chú nhìn cô, Hạ Dĩ Đồng kiên nhẫn mà chờ đáp án từ người yêu mình. Thật lâu sau, Lục Ẩm Băng nhíu mày, nói: "Em đã biết rồi, vậy không bất ngờ gì cả."

Hạ Dĩ Đồng dịu dàng nói: "Em không biết mà."

"Thật sao?" Lục Ẩm Băng lúc này rất ngoan ngoãn, không còn khôn khéo như lúc trước nữa, Hạ Dĩ Đồng nói cái gì cô cũng tin, rất dễ bị lừa, Hạ Dĩ Đồng còn cố ý làm ra biểu tình hoang mang, nói: "Thật mà, là ai là ai vậy? Chị mau nói cho em biết đi."

"Vậy em nhắm mắt lại đi." Lục Ẩm Băng làm ra vẻ bí ẩn, nói.

Hạ Dĩ Đồng lại lần nữa nhắm mắt lại, lỗ tai dựng lên thành cây ăng – ten, đại não bắt đầu lại nổi lên giả thiết Lục Ẩm Băng bỗng nhiên đè mặt cô lại, nói "Em đừng có lắc lư nữa", làm cho cô dở khóc dở cười, nếu vậy thật thì cô nên làm gì giờ?

Cằm truyền cảm giác hơi đau đớn, giống như là có người nào đó cắn lên, rất nhẹ nhàng, đau đớn trong chớp mắt liền biến mất, sau đó là cảm giác có chút ngứa ngứa, hàm răng của Lục Ẩm Băng rất đều, nhìn có vẻ nhỏ hơn so với người thường một chút, nhưng cũng không quá nhỏ, hai răng nanh nhỏ khi quay cận cảnh mới có thể nhìn rõ, trong thời gian ngắn ngủi, Hạ Dĩ Đồng liền thu thập lại những thông tin khách quan này, sau đó bắt đầu trải nghiệm cảm xúc của bản thân.

Cắn cằm, là thể hiện yêu thương, cắn môi với cắn ngay yết hầu đều như nhau, là khát vọng, là dục cầu, đại biểu cho việc muốn....

Không chờ Hạ Dĩ Đồng hiểu hết ý nghĩa của động tác này, thì một âm thanh nhẹ nhàng thì thầm bên tai

"Là em."

Cô trong chốc lát mới phản ứng lại, nhớ tới gì đó, người cuối cùng có thể đụng vào người chị ấy, là mình sao.

"Là em?" Hạ Dĩ Đồng nghe được thanh âm run run của mình.

"Ừm, là em." Lục Ẩm Băng nói, cô mở mắt ra, ánh mắt tuy có chút men say, nhưng cũng để lộ ra vài phần thanh minh.

Hạ Dĩ Đồng còn chưa kịp thể hiện cảm xúc của mình, Lục Ẩm Băng lại lần nữa khép hờ đôi mắt, "Ừm, không cần, cần, cần, ngạc nhiên----A."

Môi của cô bị nụ hôn không báo trước của Hạ Dĩ Đồng chặn lại, cô bỗng nhiên mở to đôi mắt, con ngươi đen láy phản chiếu ngũ quan của người sát ngay trước mắt, tầm mắt dần trở nên mơ hồ. Lục Ẩm Băng muốn nhìn đối phương một chút, nhưng chỉ có thể nhìn thấy nhiều nhất là đôi mắt, đầu óc choáng váng, vì thế từ bỏ mà khép hai mắt lại, tất cả giác quan, cảm xúc đều tập trung vào nụ hôn kia.

Bên ngoài bộ phim, thì đây là lần đầu tiên Hạ Dĩ Đồng chủ động hôn Lục Ẩm Băng, lấy thân phận là bạn gái. Nhưng cô là cảm thấy mơ hồ, lúc trước học được những kỹ thuật ở trong phim, so với ngoài đời thực thì hoàn toàn khác nhau, trái tim cô như muốn nhảy ra ngoài, còn lo nghĩ đến cái gì mà kỹ thuật hôn.

Bốn cánh môi khẽ đứng yên ít nhất 10s, trái tim Hạ Dĩ Đồng lúc đó mở an tĩnh trở về chỗ cũ, sau đó tâm tình liền như nổi trống, âm thanh tựa như rất lớn, tay cô đặt lên ngực của Lục Ẩm Băng, chỗ đó so với mình không khác là bao.

Nụ hôn đầu tiên này hệt như cuộc chiến tranh loạn lạc vậy, tràn ngập mùi thuốc súng. Ngươi tới đi, chuẩn bị khai chiến với nhau. Hạ Dĩ Đồng không nhớ rõ ai là người ngậm lấy môi người kia trước; là ai chủ động nhẹ nhàng cắn lấy môi dưới của người kia trước, từng bước từng bước một; là ai dùng đầu lưỡi liếm môi người kia trước, sau đó tiện đà mở khớp hàm người kia ra, chậm rãi thâm nhập, tiến rồi lại lùi.

Dẫn quân vào thành, bắt đối phương làm tù binh, cuối cùng hợp nhất lại, chỉ còn ta và ngươi.

Đối với hai người mà nói, đều là trận chiến thắng cuộc, cả hai bên đều có lợi.

Trong phòng, tiếng đao binh kịch liệt giao chiến với nhau, lại lộ ra một âm thanh nhẹ ái muội, giống như là tiếng thì thâm bên tai vậy. Lưỡi tàn sát bừa bãi trong khoang miệng, cả người run lên, cảm giác tê dại như chiếm lấy cả cơ thể, Lục Ẩm Băng ngồi không yên, cánh tay ôm lấy người Hạ Dĩ Đồng.

Hạ Dĩ Đồng ngồi trên đùi, hôn môi cô, thuận thế ở trên cao ôm lấy bả vai cô, đẩy cô nằm ngửa trên giường, chiếc giường đơn cũ kĩ phát ra tiếng kẽo kẹt, kéo hai người đang đắm chìm trở về.

Cả hai đồng thời mở mắt ra, Hạ Dĩ Đồng nuốt một ngụm nước bọt không phải của mình, còn chưa kịp mở miệng, liền bị Lục Ẩm Băng ôm cổ kéo xuống lần nữa, môi hai người lại tiếp tục dán sát vào nhau.

Như là muốn tận hưởng hết hương vị trong xương tủy vậy.

Hạ Dĩ Đồng bám sát vào cơ thể của đối phương, chiếc áo khoác dày như có thể đè bẹp chết người khác đã sớm cởi ra từ khi bước vào cửa, hai người trên người trừ bỏ áo sơ mi, thì chỉ có áo khoác ngoài, tay Lục Ẩm Băng sờ sờ trên lưng Hạ Dĩ Đồng, nhíu mày, bắt đầu kéo dây áo khoác của mình.

Hạ Dĩ Đồng như cũng ăn gan hùm mật gấu, đưa tay cởi áo khoác của Lục Ẩm Băng. Đường cong của cơ thể lại lần nữa dán sát vào nhau, nhiệt độ truyền qua lớp áo sơ mi mỏng, giống như là ngọn lửa, như thiêu đốt từng chút từng chút một.