"Hạ Dĩ Đồng!"
"Hahahahaha."
Mới chính thức xác nhận quan hệ một tháng, Hạ Dĩ Đồng liền cảm thấy bản thân mình có chút cậy sủng sinh kiêu, như vậy là không tốt, cô vội đem cái đuôi nhỏ của mình cụp xuống.
Lục Ẩm Băng lấy khăn giấy từ trên bàn, lau khô mặt mình, mắt nhìn về phía Hạ Dĩ Đồng trên màn ảnh, nheo mắt lại, "Em muốn bị ăn mắng à?"
Hạ Dĩ Đồng chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói: "Lục lão sư, chị nói giọng Bắc Kinh thật là dễ nghe."
Lục Ẩm Băng đơ người, sau đó nói một cách bình thường: "Chị không nói giọng Bắc Kinh nữa, em làm gì được chị? Về sau cũng không thèm nói nữa."
Não Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng đưa ra kế sách: "Vậy, vậy vậy, em, em liền, tiếp tục, nói, nói lắp cho chị, chị chị, xem, xem."
Lục Ẩm Băng: "......"
Đứa nhỏ này không giáo huấn là không được mà.
Cô buông lời hung ác: "Ngày mai, chờ em đến rồi xem chị phạt em thế nào."
Hạ Dĩ Đồng không nhúc nhích, cười hì hì: "Thì tùy chị phạt em, như nào em chịu nha."
Lục Ẩm Băng nói: "Không nói với em nữa, chị muốn đi tắm, em mau ngủ đi, ngày mai nếu chị nhìn thấy quầng thâm ở mắt em, chị liền..."
Hạ Dĩ Đồng nói: "Chị liền làm gì cơ...."
Lục Ẩm Băng nói: "Chị liền cả ngày không để ý tới em."
Một chiêu này có thể khiến cho Hạ Dĩ Đồng vô cùng sợ hãi, cô thu hồi nụ cười lại, nói: "Vậy em hiểu rồi, Lục lão sư ngủ ngon."
"Ngủ ngon, chị đi tắm xong cũng ngủ."
Hạ Dĩ Đồng nằm ở trên giường, sắp được gặp mặt, ngược lại cô càng ngủ không được, trằn trọc, mở to mắt ra lần nữa, nhìn di động thấy là 12g30. Trong đầu cô không hiểu tại sao lại nhớ tới bộ dáng nói lắp của Sầm Khê, trong lúc nhất thời liền cảm thấy tò mò, mở khóa di động, mở web, nhập từ khóa tìm kiếm: Sầm Khê nói lắp
Kết quả tìm kiếm khiến cô thất vọng, không có chút tin tức gì về nói lắp cả, sau đó cô liền xóa hai chữ nói lắp, chỉ tìm kiếm mỗi Sầm Khê.
Nữ, sinh năm 91, 25 tuổi, so với mình còn lớn hơn 2 tuổi, cao 1m68, cũng so với mình cao hơn 2cm. Hạ Dĩ Đồng không phục, bĩu môi, sao gần đây lại không thấy ai thấp hơn mình nhỉ, cô lẩm bẩm: "Vậy thì có gì đâu, cô ấy chỉ cao hơn mình 2cm thôi mà."
Tốt nghiệp ba năm trước, có diễn qua một bộ phim điện ảnh, hai bộ phim truyền hình, đều là vai phụ. Duy nhất chỉ có một vai diễn nữ thứ là trong bộ phim 《 thịnh thế 》, Đinh Bạch Chỉ, thông tin chỉ có nhiêu đó, lướt một lần đều xem xong.
Bị những chuyện khác phân tâm, Hạ Dĩ Đồng không còn tập trung vào chuyện gặp mặt nhau vào ngày mai nữa, ngược lại liền thấy buồn ngủ, miễn cưỡng tắt màn hình di động, để lại trên tủ đầu giường, nằm yên ngủ.
Ngày hôm sau, chắc do ông trời tác hợp, là một ngày nắng rực rỡ, chuyến bay ở thành phố B không bị hoãn, đúng 7g50 liền cất cánh, để lại một vệt màu trắng trên bầu trời, chỉ sau 12g một chút là đáp xuống sân bay ở tỉnh G.
Đoàn phim sắp xếp vô cùng chu đáo, kế hoạch đoàn phim đã cùng tài xế sớm chờ ở sân bay để đón nữ chính vào đoàn phim.
Ngay khi vừa lên xe, kế hoạch đoàn phim liền chu đáo hỏi: "Hạ lão sư,đến khách sạn trước hay là đến phim trường?"
Kế hoạch đoàn phim là họ Vương, nhân viên công tác đều gọi là anh Vương. Hạ Dĩ Đồng cố gắng biểu lộ ra là bản thân rất bình tĩnh, do dự một giây, nói: "Đi phim trường trước đi anh Vương, đã lâu cũng không gặp mọi người, cảm thấy nhớ, tiện tôi cũng đến đó để tìm cảm xúc diễn phim."
Anh Vương giơ giơ ngón tay cái lên: "Được rồi, Hạ lão sư thật chuyên nghiệp, tiểu Ngô, đi đến phim trường đi."
Dọc đường đi, anh Vương không ngừng giới thiệu cho Hạ Dĩ Đồng chỗ nghỉ ngơi như nào, ẩm thực và khí hậu ra sao, nói là nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch như nào, còn phải chú ý giữ ấm. Còn nói điều kiện quay phim hiện tại so với những ngày hôm trước thì tốt hơn nhiều, lần trước toàn là cát, hiện tại chỉ quay những cảnh phim ở trong lều, nói cô không cần lo lắng quá.
Hạ Dĩ Đồng nghe xong, thỉnh thoảng còn hỏi vài câu, anh Vương trả lời rất nghiêm túc.
Gần hai giờ đồng hồ uốn lượn trên đường cao tốc, cuối cùng xe cũng ngừng ở bên ngoài phim trường, anh Vương còn một câu chưa kịp nói, nội tâm Hạ Dĩ Đồng sốt ruột liền kéo cửa xe đi xuống, vừa xuống xe, thiếu chút nữa là bị gió thổi bay về, anh Vương ở phía sau đỡ lấy bả vai cô, đẩy đẩy cô đi vào phim trường.
Hạ Dĩ Đồng trong lòng liền sợ hãi.
Anh Vương nhìn về phía cô, lớn giọng nói: "Đỡ.......Tôi."
Hạ Dĩ Đồng nhìn thấy miệng hắn lúc đóng lúc mở, chỉ nghe thấy chữ "tôi", cũng lớn tiếng mà đáp lại: "Cái......Gì......."
Anh Vương nghĩ thầm đành phải đắc tội rồi, bàn tay đè lên bả vai cô, tay khác thì đè lên vai của Phương Hồi, ở phía sau mà đẩy hai người dần đi về phía trước, hai người mới đến không thích ứng được, cũng không cậy mạnh mà cự tuyệt.
Anh Vương cùng tài xế đưa hai người vào lều.
Vừa đi vào, cát bay ngột ngạt khi nãy biến mất, gió thổi ban nãy cũng không còn nữa, chỉ còn thấy tiếng rít gào ở bên tai, nơi này quả thực là thiên đường trong địa ngục vậy. Chả trách Lục Ẩm Băng mỗi ngày đều kết thúc công việc muộn như vậy, trong điều kiện như này, có thể quay được một cảnh là hay lắm rồi.
Hạ Dĩ Đồng hỏi anh Vương: "Đạo diễn Tần với mọi người đâu?"
Anh Vương hai tay ban nãy đều không rảnh, không thể che miệng, miệng cũng không đeo khẩu trang, vừa nói tựa như là cát trong miệng mà bay ra, vừa nghe thấy lời này, ngừng uống nước, lau miệng nói: "Từ chỗ này đi ra ngoài, hướng Đông, đi qua năm cái lều, bọn họ ở cái lều thứ sáu."
Hạ Dĩ Đồng: "......"
Tấm thân nhỏ bé này của cô, chắc là chưa qua tới chỗ đó đã bị cát chôn lấp mất.
Anh Vương vừa rửa mặt xong, toàn thân thư thái, tùy tiện tìm cái ghế gấp nhỏ ngồi xuống, nghỉ ngơi một chút. Hạ Dĩ Đồng nhanh tay nhanh chân, nhẹ nhàng mà dịch qua, "Anh Vương, giúp tôi một việc đi."
"Chuyện gì?"
"Ngài có thể đưa tôi qua cái lều kia không?"
Anh Vương: "......"
20p sau, anh Vương đưa người đến trước cửa lều, hướng về phía cô mà lớn tiếng nói: "Bên trong còn đang đóng phim! Cô đợi đạo diễn kêu ngừng thì hãy đi vào!"
Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng che lỗ tai muốn điếc của mình lại, mạnh mẽ gật đầu
......
Buổi chiều 2g, Lục Ẩm Băng bắt đầu đứng ngồi không yên, chân phải run không ngừng, tất cả thời gian nghỉ ngơi đều là kiểm tra tin nhắn WeChat, cũng không biết là đang nhắn tin với ai, mỗi lần đều đề phòng cô như giặc, Tiểu Tây cảm thấy mình sắp bị thất sủng.
2g50, cô đưa điện thoại cho Tiểu Tây, đi đóng phim, chẳng được bao lâu, trên màn hình liền hiện lên tin nhắn WeChat, trước kia màn hình điện thoại của Lục Ẩm Băng đều hiển thị nội dung tin nhắn, bây giờ chỉ hiện 'đã nhận một tin nhắn mới', sau đó liền nhận thêm một tin nhắn mới nữa.
Tiểu Tây hận không thể đem màn hình mở ra xem là ai.
Hạ Dĩ Đồng ngồi xổm tại chỗ hệt như con tôm, lỗ tai ghé sát vào lều, ngón tay thì ấn ấn trên màn hình di động ——【 Lục lão sư, em tới rồi. 】
【 chị có phải là đang đóng phim hay không? Em hình như là nghe được giọng của chị. 】
【 rất êm tai. 】
Không biết ngồi xổm đã bao lâu, chân cô đều tê rần hết.
Tần Hàn Lâm hô "ngừng" hệt như một tia sáng hy vọng vậy, trong nháy mắt liền chiếu sáng bốn phía xung quanh Hạ Dĩ Đồng, trong lòng cô nóng như lửa đốt, bỗng nhiên đứng lên, như bị hạ đường huyết vậy, cảm thấy xung quanh liền biến thành màu đen, trực tiếp ngã về phía sau, cái gì cũng không bám vào được, thân thể hệt như không có trọng lượng.
Vào giây phút cuối cùng sắp ngã trên đất, trong đầu cô có suy nghĩ là: Mong là ngã không làm sập lều, bị mọi người nhìn thấy, đến lúc đó thật là mất mặt. Xa cách mới gặp lại, mà đã bị ngã tới mất mặt như vậy rồi, cái kiểu gặp mặt theo phong cách "tươi mát thoát tục" như vậy cô không muốn nghĩ tới chút nào!
Ngoài ý muốn, cô không bị ngã trên đất, trong phút giây ngàn cân treo sợi tóc, có một cánh tay giữ cô lại, phản ứng rất nhanh ôm cô lại, làm đệm đỡ cho cô, Hạ Dĩ Đồng tựa như là ngã nhào vào gối bông mềm mại vậy.
Cô cảm thấy bản thân mình đã xuất hiện ảo giác, Lục Ẩm Băng nhíu mày, nằm ở dưới, vẻ mặt đau đớn, không phải là vừa hô "ngừng" sao? Lục Ẩm Băng làm sao mà chạy ra đây nhanh như vậy? Chẳng lẽ là tâm linh tương thông? Cô với Lục lão sư đã ăn ý tới mức độ như vậy?
Hạ Dĩ Đồng dịu dàng mà nhìn người trong lòng của mình, thấy Lục Ẩm Băng cũng nhìn cô, ôm bả ai cô, lo lắng hỏi: "Hạ lão sư, chị có đau chỗ nào hay không?"
Ơ hình như có chỗ nào đó không đúng? Lục Ẩm Băng hình như là chưa bao giờ để lộ cảm xúc như vậy cả. Kỳ lạ, Lục Ẩm Băng như nào lại gọi cô là Hạ lão sư? Làm sao giọng nói còn bị thay đổi nữa?
"Hạ lão sư? Hạ lão sư?"
Hạ Dĩ Đồng lắc lắc đầu của mình, tầm mắt tập trung lần nữa, nhìn rõ được: "......"
Phương Hồi lắc bả vai của cô, Hạ Dĩ Đồng như muốn ngất xỉu, vội nói: "Dừng dừng dừng, đừng lắc nữa." Cô nhắm mắt, cho bản thân bình tĩnh lại một chút, "Em làm sao lại ở đây?"
Phương Hồi: "Em thấy chị lâu như vậy không trở về nên đi qua đây xem thử."
Hạ Dĩ Đồng: "Cảm ơn em đã cứu chị, thiếu chút nữa là ngã thật mất mặt."
Phương Hồi nói: "Chuyện nên làm."
"Được rồi, chắc chị có thể đứng dậy." Hạ Dĩ Đồng nói, tay nắm lấy cánh tay Phương Hồi ở bên cạnh, cảm thấy bàn tay đau nhức, hình như là ban nay ngã trúng vào đá, cảm thấy đau, hít một hơi, nhất thời cảm giác mất đi sức lực, lại lần nữa mà ngã vào trong người của Phương Hồi, Phương Hồi cũng bị cô ngã trúng một lần nữa, chưa kịp chuẩn bị, lưng trực tiếp đụng vào đất.
"Xin lỗi." Cô đang muốn đứng lên lần nữa, lần nghe thấy âm thanh khụ một tiếng ở đằng sau.
Hạ Dĩ Đồng thong thả ngẩng đầu lên, kinh hãi phát hiện ra một đôi chân đã xuất hiện từ lúc nào, nhìn lên trên, chắc hẳn toàn bộ người trong đoàn phim đều đã ra tới, nhìn thấy, có người nhịn không được cười, có ánh mắt chan chứa ý vị thâm trường, trong đó còn có ánh mắt vui sướng của Tần Hàn Lâm khi thấy người gặp họa, Lục Ẩm Băng nhíu mày lại.
Hạ Dĩ Đồng bi phẫn muốn chết: "....."
Sớm biết như vậy, cô thà bị ngã mất mặt còn hơn!