Đã rất lâu Vân Cẩm Thời không trộm lười biếng như vậy, không quan tâm đến chuyện gì khác ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao, loại cảm giác này quả thật rất kinh ngạc, cuối cùng đánh thức cô từ trên giường chính là cơn đói.
Đáng tiếc nguyên liệu nấu ăn đêm qua đã ăn sạch cả rồi, cho dù là đói bụng rời giường cũng phải mua đồ ăn, Vân Cẩm Thời lăn lộn hai vòng trên giường, hiếm khi lộ ra tính trẻ con, lăn lộn xong cô trầm tư một lúc, ôm Đường Đường bên cạnh còn chưa rời giường: "Hôm nay chúng ăn ở ngoài nhé?"
Hôm nay Đường Đường thức dậy cũng khá muộn, chủ yếu là vì hôm qua chuyển nhà mệt mỏi, hai người đều ngủ rất trầm, ai cũng không muốn dậy, hơn nữa sau khi ngủ một đêm, sự mỏi mệt trên cơ thể tuy rằng đã giảm bớt rất nhiều, nhưng vẫn cảm giác có chút bủn rủn.
Cho dù là Đường Đường ngày thường rất chịu khó, nghe được đề nghị của Vân Cẩm Thời cũng gật đầu như gà mổ thóc.
Hai người vui sướng đạt được nhận thức chung, thay xong quần áo thì ra cửa, thời gian trước Vân Cẩm Thời nhận được thù lao đóng phim, vì vậy mà dư dả hơn nhiều, hai người mua không ít quần áo treo vào tủ quần áo, trước khi ra ngoài chọn lựa một chốc, sau lại vì quá đói, không thể chọn lâu, nhanh chóng ra ngoài.
Hôm nay Vân Cẩm Thời mặc chính là áo len do Đường Đường đan, bên ngoài khoác một chiếc áo lông màu trắng, kiểu dáng đơn giản, nhưng dáng người và khuôn mặt đều đẹp, mặc quần áo đơn giản trái lại khí chất có vẻ càng thêm trong trẻo.
Sau khi ăn cơm lại mua thêm chút thức ăn, Vân Cẩm Thời chưa về nhà đã nhận được điện thoại, là chị gái biên kịch rất đáng yêu ở đoàn phim trước gọi đến, quan hệ giữa hai người các cô xem như không tệ, tuy rằng không tính là bạn bè rất thân mật, nhưng thường xuyên qua lại, ít nhất cũng được xem là bạn bè bình thường.
Giọng của chị gái nghe có vẻ rất hưng phấn: "A Thời, bây giờ cô đang ở đâu vậy?"
"Trên đường mua thức ăn về nhà." Vân Cẩm Thời nhìn thời gian: "Nhiều nhất năm phút là có thể về đến nhà."
"Cô tìm một tiệm cà phê gần đó, sau đó gửi địa chỉ cho tôi, tôi đi qua tìm cô, có chuyện muốn thương lượng với cô một chút."
Vân Cẩm Thời nhìn xung quanh, tìm được một tiệm trà sữa, sau đó thuận tiện gửi tọa độ cho cô ấy, đợi trong tiệm trà sữa khoảng chừng 15 phút, chị gái biên kịch đã tới đây, tốc độ rất nhanh.
Vân Cẩm Thời gọi hai ly trà dứa tứ quý xuân, là sở thích mới gần đây của cô và Đường Đường, cô thích vị trà tứ quý xuân thoang thoảng trong đó, Đường Đường thích vị chua ngọt của dứa và dừa.
"Cho tôi một ly trà sữa pudding." Sau khi chị gái biên kịch gọi một ly trà sữa xong, ngồi xuống đối diện Vân Cẩm Thời: "Tôi nghe nói gần đây cô không nhận kịch bản mới đúng không?"
Vân Cẩm Thời lắc đầu: "Tôi vừa nhận phim mới của Mạnh Thiệu Kỳ."
Biểu cảm chị gái biên kịch lập tức trở nên ấm ức mắt thường có thể thấy: "A... tôi vốn đang định hỏi cô có muốn diễn vai nữ chính trong sách mới của tôi không... Phim mới của cô khi nào quay?"
"Còn chưa chọn vai xong, đừng nói tới bắt đầu quay." Vân Cẩm Thời đã đáp ứng Mạnh Thiệu Kỳ trước, như vậy trong lúc chờ đợi cũng sẽ không nhận kịch bản khác nữa, may mà cô không tính là cuồng công việc, vẫn rất thích có thời gian nghỉ ngơi gián tiếp thế này.
"Ai, vốn định mời cô, tôi cảm giác cô vô cùng hợp với nữ chính dưới ngòi bút của tôi, cho nên sau khi bán bản quyền sách mới xong, phía chế tác hỏi tôi có ý kiến gì trong việc tuyển diễn viên không, người đầu tiên tôi nghĩ tới là cô." Chị gái nâng má, yên lặng thở dài một hơi: "Tôi đi hỏi đạo diễn Mạnh một chút, xem thời gian anh ta dự định khởi động máy có xung đột hay không? Cô cân nhắc cho tôi nhé."
"Nếu không xung đột, tôi sẽ cân nhắc." Vân Cẩm Thời vẫn rất thích kịch bản của chị gái biên kịch, biên kịch xuất thân từ viết tiểu thuyết mạng vẫn có sự khác biệt với biên kịch viết kịch bản chuyên nghiệp, biên kịch xuất thân từ viết tiểu thuyết mạng tiết tấu và điểm nhấn đều khá phù hợp với khẩu vị của người trẻ tuổi hiện giờ.
Thời gian trước nổi lên vài bộ phim chiếu mạng, chế tác cũng không tính là hoàn mỹ, diễn viên cũng đều là người mới, toàn bộ đều dựa vào kịch bản xuất sắc, câu chuyện mới lạ, đạt được rating siêu cao.
Trong giới có rất nhiều biên kịch chuyên nghiệp cũng có chút ngây ngẩn, còn cố ý đi nghiên cứu.
Sau khi nói xong chính sự, lại trò chuyện thêm vài chủ đề khác, tâm tình Vân Cẩm Thời khá tốt, dù sao cũng là người có nhà, tuy rằng vì vậy mà thiếu nợ bên ngoài, nhưng trong lòng vẫn vô cùng thoải mái.
Dạo này tại sao lại có nhiều người liều sống liều chết muốn mua một căn nhà mà cõng một khoản vay nhà khổng lồ, thắt lưng buộc bụng, còn gánh như vậy hơn mười hai mươi năm, cũng phải mua một căn nhà, chủ yếu là vì cảm giác an toàn.
Trong mắt người trong nước chỉ có nhà ở thuộc về bản thân mới có thể gọi là nhà, nhà thuê, ở nhờ, đều lộ ra mùi vị ăn nhờ ở đậu, tới một thành phố mới làm việc, không có nhà của mình chính là phiêu bạt vô định, có nhà của mình mới là an cư lạc nghiệp.
Cảm giác an toàn mà nhà ở có thể mang đến rất nhiều thứ không thể so sánh được, đây cũng là một trong những nguyên nhân nô lệ nhà ở chỉ tăng chứ không giảm.
Vân Cẩm Thời xem như tốt số, ở giới giải trí có một chỗ đứng nhỏ nhoi như vậy, dạng nghề nghiệp như minh tinh này thì thu nhập và danh tiếng có liên quan với nhau, hiện giờ cô cũng xem như có chút danh tiếng, thu nhập chắc chắn nhiều hơn rất nhiều so với người bình thường.
Nhưng mà thu nhập của minh tinh phần nhiều vẫn là bắt nguồn từ quảng cáo, trước đó không lâu cũng có quảng cáo liên hệ đến Vân Cẩm Thời, Vân Cẩm Thời đều từ chối tất cả, chủ yếu là vì thời điểm đó bộ phim đầu tiên mới vừa phát sóng còn chưa có danh tiếng gì, tìm tới cửa đều là vài công ty đẳng cấp thấp, dạng đại diện phát ngôn này chính là thuần túy tiêu hao độ nổi tiếng, bạn bè đều đề nghị cô tạm thời không cần để ý tới, chờ sau này danh tiếng cao, sẽ có những đại diện phát ngôn cấp bậc cao hơn tìm tới cửa, đó mới tính là đôi bên cùng có lợi.
Sau khi trò chuyện cùng với chị gái biên kịch, Vân Cẩm Thời trở về nhà, vào buổi chiều, chị gái biên kịch rất vui vẻ gửi Wechat cho cô, nói lịch trình có thể sắp xếp được.
Mạnh Thiệu Kỳ thuộc phái hành động, hai ngày nay đã thử vai riêng một vài diễn viên, mấy diễn viên cũng đã nhanh chóng xác định rồi, khoảng cách đến ngày khai máy đương nhiên càng ngày càng gần, mà bản quyền của chị gái biên kịch vừa mới bán đi, kịch bản vẫn còn chưa viết xong, cách ngày thành lập đoàn phim đương nhiên còn một thời gian rất dài.
"Chờ khi nào kịch bản hoàn thiện tôi gửi cô xem, đạo diễn Mạnh nói số tập của phim mới không nhiều lắm, dự tính bốn tháng là có thể quay xong, đến lúc đó hẳn là có thể kịp."
"Được." Vân Cẩm Thời gật đầu đáp ứng, cô còn có chút cảm thán với tốc độ của chị gái biên kịch, lần thử vai trước chị gái biên kịch mới bắt đầu cấu tứ sách mới, lúc này mới mấy tháng cũng đã kết thúc rồi, hơn nữa đã bán bản quyền đi.
Không thể không khen ngợi sự chăm chỉ của cô ấy.
Sau khi quyết định xong hai kịch bản, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, mấy ngày trước đây vào lúc giữa trưa ánh sáng còn có chút độ ấm, hiện tại cả ngày đều phải bọc áo lông thật dày, tùy tiện ở trong phòng.
Vân Cẩm Thời và Đường Đường đều là dạng không thích mở điều hòa trong mùa đông, luôn cảm thấy mùa đông mở điều hòa vô cùng khó chịu, nhưng đã nhiều ngày không thể không bật điều hòa cả ngày, bởi vì thật sự rất lạnh.
Thành thị này nằm giữa ranh giới nam bắc, thành thị phương bắc là lạnh khô, thành thị phía nam là lạnh ẩm, mà kẹp ở giữa, là lạnh đến thấu xương.
Vân Cẩm Thời chịu nóng khá tốt nhưng không chịu được lạnh, sau khi đổ một đợt tuyết liền càng thêm không thích ra ngoài, lại nâng chuyện mua xe trong lịch trình lên một chút.
Mùa đông ra ngoài không lái xe thật là muốn đông chết người ta, đi siêu thị mua đồ một chuyến, trở về liền cảm giác người đã đông lạnh tê tái, chỉ muốn chui vào trong ổ chăn.
Nhưng là người còn thiếu nợ, mua xe thật là một chuyện xa xỉ, cô do dự hồi lâu, mua một chiếc xe thật rẻ, bao gồm cả thuế và những thứ linh tinh khác cộng thêm được liệt kê vào, tổng cộng mới mất bốn vạn.
Bản thân cô có giấy phép lái xe, nhưng sau khi học giấy phép lái xe đã rất lâu chưa từng lái xe, kỹ thuật lái xe thật sự là không dám khen tặng, sau khi mua xe lái thử mấy ngày, thả chậm tốc độ tập lái, trên đường qua lại mua thức ăn cũng rèn luyện ra được kỹ thuật lái xe nhất định.
Ít nhất là lùi xe vào nơi đỗ [1] vô cùng thuần thục, đỗ xe song song [2] cũng không thành vấn đề, nhưng bởi vì khá thành thục thận trọng nên tốc độ lái xe có hơi chậm.
Lần đầu lúc lái xe ra ngoài còn gây ra chút chuyện cười, bởi vì gần ngày tết, trên đường xe càng ngày càng nhiều, cô đưa Đường Đường đi siêu thị bên kia mua thức ăn, giao lộ chỗ siêu thị kẹt xe rất nghiêm trọng, cô lại có chút gấp, qua một cái đèn xanh cũng không thể lăn bánh, cuối cùng là anh trai cảnh sát giao thông nhìn không được nữa, giúp lái qua.
Tình huống lúc đó quả thật xấu hổ vô cùng.
Cách năm mới ngày càng gần, đây là năm mới đầu tiên Vân Cẩm Thời và Đường Đường ở cùng nhau, Vân Cẩm Thời rất xem trọng, đã bắt đầu trang trí từ sớm.
Vừa lúc Mạnh Thiệu Kỳ cũng đã nói qua năm mới là có thể vào đoàn phim, cho nên cô có rất đủ thời gian, nhà cũ của Vân Cẩm Thời là ở phương bắc bên kia, bên kia lúc mừng năm mới đều thích hấp một loại bánh bao, nhân củ cải và miến, hoặc là nhân đậu cô ve và miến, gói tròn lại, nhỏ hơn bàn tay người trưởng thành một chút, phía trên gấp nếp một vòng.
Ngoại trừ món đó còn có cá bột mì [3], chính là làm bột mì thành hình cá, hai bên còn dùng kéo cắt thành hình mang cá, trên lưng cũng dùng dao vẽ ra hình vảy cá, lại dùng đậu đỏ làm mắt cá.
Khi còn bé Vân Cẩm Thời thích ăn nhất là bánh tảo sơn [4], mỗi một tầng đều có rất nhiều mứt táo, ngọt vô cùng.
Cô không định làm quá nhiều món, dù sao trong nhà chỉ có hai người, làm nhiều hơn cũng ăn không hết, để lâu sẽ bị hỏng.
Đích thân cô bắt tay vào nhào bột, hấp một lồng màn thầu, một lồng bánh bao nhân củ cải miến, Đường Đường cũng theo giúp, sau khi màn thầu và bánh bao ra lò, có thể dùng mắt thường nhận ra cái nào là Vân Cẩm Thời gói, cái nào là Đường Đường gói.
Vân Cẩm Thời làm bất luận là màn thầu hay bánh bao, đều phải hơi lớn một chút, là kích cỡ trong trí nhớ, Đường Đường làm lại nhỏ nhắn tinh tế, nồi vừa mở ra, khiến cho người ta cảm giác là bánh bao mẹ dẫn theo bánh bao con gái.
Cô ấy rất thích cùng Vân Cẩm Thời làm việc thế này, lúc làm bánh rất dốc sức, trên mặt dính chút bột mì, Vân Cẩm Thời nhịn không được đưa tay lau cho cô ấy, lại quên trên tay mình cũng có bột mì, trái lại càng lau càng nhiều, khiến cho Đường Đường biến thành mặt hề.
Hai người đều ngây người, sau đó nhìn đối phương mà cười, thiếu nữ cười trong vành mắt liền trào ra nước mắt, cuộc sống như vậy thật tốt.