Ảnh Hậu Nói Cô Ấy Không Có Đối Tượng

Chương 35: Chương 35




Không lâu sau khi đạo diễn biết được tin tức này, chị Lý cũng biết, bởi vì Mạnh Thiệu Kỳ nhờ chị ta mua vài món đồ, cứ thế tự nhiên để lộ ra tin tức này.

Đạo diễn còn cảm thấy bản thân là một người rất kín miệng: "Chuyện này nhất định phải giữ bí mật, chúng ta cho cô ấy một bất ngờ."

Chị Lý làm động tác ok, quay đầu liền căn dặn cấp dưới của mình đặt mua tất cả những thứ đạo diễn cần, mấy cô gái giúp việc cho chị ta cực kỳ thông tuệ, vừa thấy vật phẩm liền ngộ ra: "Có người sắp sinh nhật à? Là Đường Đường hay A Thời vậy?"

Chị Lý:...

Thật xin lỗi, giấu không được.

Chuyện sắp đến sinh nhật Vân Cẩm Thời rất nhanh đã trở thành một bí mật bán công khai trong đoàn, cách thức nói chuyện giữa bọn họ là thế này:

"Mấy người có biết chuyện..."

"Biết, suỵt, phải giữ bí mật, đừng nói lung tung."

"Yên tâm, miệng tôi rất kín."

Không biết còn tưởng rằng đây là đoàn phim đang quay phim chiến tranh tình báo.

Rất nhiều người đều tìm cách mua một món quà cho Vân Cẩm Thời, sinh nhật mỗi năm một lần rất quan trọng, nhất là khi quen biết trong đoàn phim, đến khi hết vai có thể sẽ không còn cơ hội chúc mừng sinh nhật cho Vân Cẩm Thời nữa.

Tôn Trọng cũng rất muốn mua chút quà, Vân Cẩm Thời giúp anh ta một ân tình lớn, anh ta cảm thấy giữa hai người đã là quan hệ bạn bè, nhưng hiện giờ anh ta đang là trợ lý, trợ lý thì không thể chạy loạn khắp nơi, phải luôn theo sát minh tinh, bèn định đi xin phép.

Anh ta đang định gõ cửa, bỗng nghe thấy âm thanh đầy phẫn nộ của Văn Tư Kỳ bên trong: "Vân Cẩm Thời Vân Cẩm Thời, ai cũng nói tới Vân Cẩm Thời, cô ta là cái thá gì?"

"Nhưng em không thể ra tay lần nữa, lặp đi lặp lại nhiều lần, loại chuyện này làm nhiều sẽ bị người ta nghi ngờ, yên tĩnh một chút đi Kỳ Kỳ, cho dù có chán ghét cô ta đi nữa, em cũng không thể bởi vì cô ta mà hủy đi thanh danh của bản thân."

"Cho dù nghi ngờ thì thế nào? Bọn họ lại không có chứng cứ! Dù sao em thật sự ghét cô ta, em không muốn thấy cô ta thoải mái, em muốn khiến cô ta rước lấy phiền phức!"

"Lần trước em làm vậy với đồ ngốc kia đã khiến cô ta ít nhiều có cảnh giác rồi, nghe chị đi mà, bộ phim này rất quan trọng với em, em sẽ bắt đầu thay đổi loại hình từ bộ phim này, đừng làm ra nhiều chuyện, chỉ cần cô ta vẫn còn trong giới giải trí, sau này em muốn làm chuyện gì không phải đều đơn giản sao?"

"Chị Trần!"

Tôn Trọng kìm nén tiếng hít thở theo bản năng, hai mắt mở thật to, anh ta chưa bao giờ biết Văn Tư Kỳ ghét Vân Cẩm Thời đến vậy, hơn nữa nghe qua giống như đã làm gì rồi...

Phản ứng đầu tiên của Tôn Trọng chính là tuyệt đối không thể để Văn Tư Kỳ lại làm ra chuyện gì nữa, anh ta đưa tay muốn gõ cửa, gõ được nửa chừng lại thu tay về, không được, không thể kinh động cô ta.

Nghe như Văn Tư Kỳ đã bị người đại diện xua tan đi suy nghĩ này, ít nhất tạm thời sẽ không làm ra chuyện gì, Tôn Trọng càng nghĩ, vẫn không gõ cửa, đi ra ngoài mua mấy chai nước, trên đường qua lại anh ta cẩn thận suy nghĩ về chuyện này.

Thật sự Tôn Trọng vẫn rất rối rắm, lúc trước anh ta không biết Văn Tư Kỳ trong ngoài bất nhất nên rất vui khi có được công việc như vậy, bây giờ sau khi mơ hồ nhìn thấu được bộ mặt thật của Văn Tư Kỳ, anh ta liền rơi vào trầm tư.

Tiếp theo nên làm sao đây?

Nếu nói chuyện này ra mà không có chứng cứ gì cũng sẽ không có ai tin, hơn nữa đến lúc đó anh ta chắc chắn sẽ bị sa thải, Văn Tư Kỳ có làm chuyện gì nhắm vào Vân Cẩm Thời nữa, anh ta cũng sẽ không biết.

Tôn Trọng rất thích Vân Cẩm Thời, loại thích này cũng không phải sự yêu thích của một người đàn ông với phụ nữ, mà càng giống như sự thương tiếc thấu hiểu giữa đồng loại, lại có thêm chút biết ơn.

Dù Vân Cẩm Thời cho là thế nào, anh ta vĩnh viễn đều sẽ nhớ rõ thời điểm bản thân cần giúp đỡ nhất, cô từng đưa tay giúp đỡ, nhưng lại không quan tâm anh ta vừa lắm mồm lại phiền phức, vẫn nghiêm túc nghe anh ta kể khổ.

Bọn họ là bạn.

Tiếp theo vẫn cứ yên lặng theo dõi đi, nếu Văn Tư Kỳ thật sự muốn làm chuyện gì, ít nhất anh ta cũng có thể biết trước.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến ngày hai mươi mốt, Mạnh Thiệu Kỳ nghĩ tới chuyện tối nay tổ chức sinh nhật cho Vân Cẩm Thời, đã sớm hô kết thúc công việc: "Được rồi, tiến độ quay hôm nay khá tốt, mọi người trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, chăm sóc tinh thần cho tốt, ngày mai tiếp tục."

Sau đó anh ta đi tới gọi Vân Cẩm Thời lại: "Hôm nay cùng ăn một bữa đi, tôi biết dưới chân núi có một quán ăn, thức ăn khá chính thống, hơn nữa không đắt."

"Được." Vân Cẩm Thời gật đầu: "Chỉ hai người chúng ta với Đường Đường à?"

"Chu Sâm cũng đi cùng." Mạnh Thiệu Kỳ vẫn nhớ rõ tên kia đã chuẩn bị bất ngờ rất lâu, không biết cậu ta có thể chuẩn bị ra được cái gì.

"Được rồi, tôi đi tẩy trang trước, sau đó thay đồ, lát nữa gặp." Vân Cẩm Thời thay đồ xong dẫn theo Đường Đường, cùng Mạnh Thiệu Kỳ xuống núi, trên đường đi Chu Sâm cũng tới, hôm nay anh ta mặc bộ suit ba mảnh*, trông vô cùng trang trọng, không biết còn tưởng rằng anh ta sắp đi xem mắt, phải biết rằng bình thường anh vẫn luôn mặc trang phục nhàn nhã, rất ít khi ăn mặc nghiêm túc.

*Suit ba mảnh (3-piece suit): bộ suit bao gồm 3 món cơ bản là áo khoác, quần âu và áo gile.

"Đi ăn một bữa cơm thôi mà, anh làm gì mặc trang trọng như vậy?"

"Trang trọng lắm à?" Chu Sâm vẻ mặt vô tội: "Hai ngày trước mới vừa mua, quần áo mua đương nhiên phải mặc rồi, sao có thể cứ để mãi trong tủ được."

"Đi thôi..."

Nhóm người vừa nói chuyện vừa đi xuống núi, rất nhanh đã đến đích đến, Mạnh Thiệu Kỳ đã sớm đặt phòng: "Lúc nãy tôi đã đặt phòng rồi, đây là số điện thoại của tôi."

"Xin mời quý khách theo tôi."

Mấy người bọn họ được dẫn tới cửa phòng trên lầu hai, Mạnh Thiệu Kỳ rất tự nhiên nói: "Khẩu vị của mọi người tôi rất rõ ràng, để tôi đi gọi món, mọi người vào trước đi."

Vân Cẩm Thời vừa lúc đứng ở phía trước, theo bản năng đẩy cửa ra, giây tiếp theo cánh hoa dây ruy băng ào ào bay tới trước mặt, mấy chị gái bình thường hay nói chuyện với cô cười đùa ầm ĩ: "Happy birthday!"

Vân Cẩm Thời không khỏi sờ mũi mình, trong chớp mắt không biết nên phản ứng thế nào, bởi vì đã rất lâu rồi không có ai tổ chức sinh nhật cho cô, thậm chí cô cũng đã quên hôm nay là sinh nhật mình.

"Mọi người..." Vân Cẩm Thời quay lại nhìn đạo diễn nhà mình và Chu Sâm, đạo diễn đang vỗ đầu mình: "Mấy người dùng những thứ này quá cũ rồi, không có ý tưởng mới gì cả."

"Còn muốn ý tưởng mới gì chứ, A Thời thích mới là quan trọng nhất." Nhóm các chị gái cùng nhau ồn ào: "A Thời A Thời, cô thích không?"

"Thích." Vân Cẩm Thời bất đắc dĩ nói: "Nhưng sao các cô lại biết sinh nhật tôi?"

"Chị Lý nói!" Mấy chị gái trăm lời như một.

Chị Lý xấu hổ ho khan một tiếng: "Mạnh Thiệu Kỳ nói với tôi."

Mạnh Thiệu Kỳ sờ mũi nhìn bạn tồi của mình một chút: "Chu Sâm nói cho tôi biết."

Chu Sâm:...

"Tôi biết từ chỗ Đường Đường."

"Em..."

Vân Cẩm Thời cắt lời Đường Đường: "Chị biết rồi, Du Lê nói với em đúng không?"

Đường Đường chột dạ gật đầu.

"Đứng mãi ở cửa làm gì vậy? Vào trước đi." Mạnh Thiệu Kỳ hắng giọng, sau đó phất tay: "Tôi đi gọi món trước, lát nữa sẽ quay lại, mấy người nhanh chóng quay về chỗ ngồi đi."

Một đám người đi vào phòng, lần này người tới không ít, toàn bộ diễn viên chính ngoại trừ Văn Tư Kỳ đều tới cả, Vân Cẩm Thời còn có chút kinh ngạc, cô không hỏi thì Chu Sâm đã kề sát tai cô thấp giọng nói: "Cái người kia nói chuyện quá không có đầu óc, mọi người đều không báo địa điểm cho cô ta, đỡ phải một ngày tốt lại để cô ta làm khó chịu."

Vân Cẩm Thời cảm thấy có chút thương xót Văn Tư Kỳ, không có một người nào nói với cô ta đi tụ tập ở đâu cả, quá thảm rồi.

Mọi người chen chúc nhau đi lên, lấy quà của mình ra: "A Thời sinh nhật vui vẻ!"

Vân Cẩm Thời mới vừa ngồi xuống đã nhận được không ít hộp quà, trong đó còn có một con gấu bông siêu to, còn cao hơn cả Chu Sâm, rõ ràng là một con gấu màu nâu, thế mà trên cổ lại thắt một chiếc nơ màu hồng nhạt.

Chị Lý vẻ mặt bí hiểm: "Cho Đường Đường."

Vân Cẩm Thời cười hiểu ý: "Cảm ơn chị Lý."

Những người còn lại đều nhìn về phía Chu Sâm vẫn chưa tặng quà, trong đó có vài người biết được Chu Sâm vẫn luôn theo đuổi Vân Cẩm Thời, bởi vậy tất cả đều dùng ánh mắt cổ vũ anh ta, trong lòng Chu Sâm cảm thấy hơi căng thẳng, anh ta đã sớm bảo Chu Mạt giấu đồ trong phòng, giờ phút này đang lén nhìn về nơi mình giấu đồ kia.

Đến khi vất vả lấy đồ ra, lúc này mới chắp tay ra sau lưng đi về phía Vân Cẩm Thời: "Cái đó, đây là lần đầu tiên tôi mừng sinh nhật với em, cũng không biết rốt cuộc em thích thứ gì, cho nên dù thế nào cũng không được ghét bỏ quà của tôi nhé, được không?"

"Tôi sẽ không ghét bỏ." Vân Cẩm Thời còn chưa nói xong, anh ta đã đưa tay từ phía sau ra trước, trong tay anh ta đang cầm một bó hoa bách hợp, thật ra lúc trước định tặng hoa hồng, nhưng hoa hồng quá mức ái muội, không thuần khiết như hoa bách hợp: "Sinh nhật vui vẻ."

Vân Cẩm Thời nhận lấy bó hoa bách hợp, cúi đầu nhìn thấy, giữa bó hoa còn giấu một chiếc vòng cổ, Chu Sâm rất thông minh, anh ta không mua loại quá quý giá, bởi vì biết Vân Cẩm Thời sẽ không nhận những món xa xỉ, bởi vậy giá cả vừa vặn ở mức xa xỉ vừa phải.

Còn có người cười trộm: "Nếu anh đổi hoa bách hợp thành hoa hồng, vòng cổ đổi thành nhẫn, đây quả thật chính là hiện trường cầu hôn, đạo diễn còn nói bọn tôi cũ, anh mới chính là cũ kỹ nhất ấy."

Mặt Chu Sâm đỏ lên, lắp bắp nói: "Nói gì vậy, đây là... đây là tình bạn thuần khiết."

"Cảm ơn, tôi rất thích." Vân Cẩm Thời đặt bó hoa lớn kia lên bàn, dù sao cũng không thể cầm trong tay mãi, lúc này Mạnh Thiệu Kỳ cũng đã trở lại, anh ta ho khan một tiếng sau đó nói: "Món quà tôi tặng cho cô là một bất ngờ, có mọi người ở đây nên tôi sẽ không nói, nhưng chắc chắn cô sẽ thích."

"Cảm ơn, cảm ơn mọi người..." Hốc mắt Vân Cẩm Thời thật ra đã ươn ướt, đã rất lâu rồi cô chưa từng được cảm nhận sự ấm áp từ bạn bè, cảm giác được mọi người quan tâm thật sự rất tốt, cô mãi mãi sẽ không hối hận lúc trước đã đồng ý với Mạnh Thiệu Kỳ nhận diễn vai diễn này.

__________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chu Sâm: Bó hoa này đại diện cho tình bạn thuần khiết của chúng tôi!

Du Lê: Không! Chẳng qua là anh không nhìn thấu được bản chất...