Ảnh Hậu Nói Cô Ấy Không Có Đối Tượng

Chương 15: Chương 15






Vân Cẩm Thời cẩn thận ôm Đường Đường vào lòng, rõ ràng biết em ấy đã là cô gái gần trưởng thành, không dễ dàng bị thương như vậy, nhưng Vân Cẩm Thời vẫn không nhịn được, xem em ấy như món đồ thủy tinh dễ vỡ.

Đường Đường hiển nhiên vì câu thô tục kia của Vân Cẩm Thời mà có vẻ có chút co rúm lại, lý trí nói với cô ấy A Thời không phải đang mắng cô ấy, nhưng cô ấy vẫn run rẩy theo bản năng.

Vân Cẩm Thời mở vòi sen, điều chỉnh nhiệt độ nước một chút, sau đó đẩy Đường Đường đến dưới vòi sen: "Giơ tay lên."

Đường Đường ngoan ngoãn giơ hai tay lên, ngoan ngoãn nhìn Vân Cẩm Thời, Vân Cẩm Thời làm gì cô ấy cũng sẽ không phản kháng, ừm... đánh cô ấy cũng không sao, cô ấy không sợ đau, thật sự... thật sự không sợ!

Nhưng Vân Cẩm Thời lại xối nước rất dịu dàng, rửa sạch từng tấc da thịt của cô ấy, thỉnh thoảng đầu ngón tay còn lưu luyến thương xót những vết sẹo cũ.

Cơ thể Đường Đường nhè nhẹ run, lúc này không phải vì sợ hãi, mà là vì một loại tâm tình không nói nên lời, tích tụ trong trái tim cô ấy, nhưng lại không biết làm sao để trút hết ra.

Vì thế tích tụ càng nhiều, nhiệt độ từ trái tim bắt đầu lan tràn ra toàn thân, khiến cho làn da cô ấy dần nhuốm màu hồng nhạt.

"Nước quá nóng à?" Vân Cẩm Thời điều chỉnh nhiệt độ nước một chút, Đường Đường nhanh chóng lắc đầu, là tim quá nóng.

Vân Cẩm Thời nghiêm nghiêm túc túc tắm rửa sạch sẽ cho cô ấy một lần, lại dùng bồn tắm tắm rửa lần hai, bồn tắm lớn ở một bên đã sớm xả nước rồi, Đường Đường tắm rửa sạch sẽ được bỏ vào trong bồn.

Vân Cẩm Thời xõa tóc, lúc này mới bắt đầu tắm rửa cho bản thân, từ góc độ của Đường Đường chỉ đủ nhìn thấy bóng lưng của cô, vừa vặn là đường cong duyên dáng của bóng lưng, khiến cho nhiệt độ trong tim Đường Đường lại tăng lên một lần nữa.

Cô ấy dùng hai tay che mặt mình, ánh mắt lại không nhịn được nhìn qua kẽ hở.

Chân A Thời thật dài thật nhỏ...

Làn da A Thời thật trắng...

A Thời...

Cô ấy nuốt ực một ngụm nước bọt, trong khoảnh khắc Vân Cẩm Thời xoay người đối diện cô ấy, đại não trống rỗng.

Thật... thật lớn...

Cô gái cúi đầu, nhìn nhìn bản thân, lại ngẩng đầu, nhìn Vân Cẩm Thời, cô ấy từ từ chìm cơ thể xuống, đảm bảo chỉ còn lại một cái đầu trên mặt nước, cảm giác tự ti mới hơi hạ thấp xuống một ít.

Cô ấy còn nhỏ... tuổi cũng nhỏ, không cần khó chịu.

Trước đây Vân Cẩm Thời vừa ý phòng ở này chính là bởi vì chủ nhân của căn phòng là người rất say mê ngâm mình, căn phòng ở không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách một phòng vệ sinh, phòng bếp nhỏ cũng được ngăn ra, thế mà lại có một chiếc bồn tắm to như vậy!

Bình thường lúc cô ấy mệt mỏi thì thích nằm trong bồn thư giãn một chút.

Sau khi Vân Cẩm Thời tắm rửa xong cũng chui vào trong bồn, tuy rằng bồn tắm không nhỏ, nhưng hai người dùng vẫn có phần không đủ, nhưng Đường Đường lại gầy, cũng không chiếm bao nhiêu chỗ, Vân Cẩm Thời ôm em ấy vào lòng, nước trong bồn hơi sánh ra một chút, nhưng cũng không quá mức chật chội.

Chỉ là không biết vì sao cô gái trong lòng cả người đều đỏ bừng, ngâm mình và ngâm chân đều có hiệu quả kỳ diệu như nhau, nhiệt độ nước phải hơi cao một chút, như vậy mới có thể giảm bớt mỏi mệt, nhưng nhiệt độ nước không đến mức làm người ta có cảm giác nóng mà?

Vân Cẩm Thời chỉ có thể quy cho khả năng chịu nóng của mỗi người khác nhau, thật sự không có suy nghĩ khác: "Nếu cảm thấy nước nóng quá thì ra ngoài trước đi, chị sẽ ngâm thêm chút nữa."

"Không... không nóng..." Đường Đường lắp bắp nói, nước không nóng, nóng chính là cơ thể phía sau dán sát vào cô ấy kia, giữa lưng của cô ấy cùng với da thịt trước ngực của Vân Cẩm Thời không có lấy một khe hở, nhiệt độ từ lưng lan tràn ra, nóng đến ý thức của cô ấy có chút mơ hồ.

Vân Cẩm Thời nói vài câu gì đó với cô ấy, cô ấy cũng không nghe rõ, khắp đầu óc đều là sự mềm mại, còn có nhiệt độ cơ thể nóng bỏng.

Cơ thể trở nên tê tê dại dại, thả lỏng như được ngâm trong nước ối, hai má Đường Đường cũng đỏ ửng, cô ấy len lén thả lỏng thân thể, rúc vào trong lòng Vân Cẩm Thời, cảm thấy bản thân trở nên tham lam.

Lúc trước còn nghĩ chỉ cần có thể vẫn ở bên Vân Cẩm Thời là đủ, bây giờ lại hy vọng có thể luôn duy trì sự thân mật như hiện tại với A Thời.

Nếu có một ngày, A Thời không vứt bỏ cô ấy, nhưng lại không hề tập trung ánh mắt vào cô ấy, không hề dịu dàng ôm cô ấy, không hề... thân mật như hiện tại, cô ấy cũng sẽ buồn bã như bị vứt bỏ.

Sau khi tắm rửa xong, Đường Đường vẫn có chút lưu luyến không rời, cô ấy khoác áo choàng tắm ngồi trên chiếc ghế nhỏ, ngoan ngoãn ngẩng đầu để Vân Cẩm Thời lau khô tóc cho bản thân, lại sấy tóc, buộc lên đơn giản, sau đó lúc Vân Cẩm Thời muốn tự mình lau tóc, cô ấy bèn tự đề cử bản thân: "Để em lau tóc cho A Thời!"

Đường Đường hai má vẫn đỏ bừng ấn Vân Cẩm Thời lên ghế, ánh mắt lấp lánh, Vân Cẩm Thời cũng không từ chối cô ấy, Vân Cẩm Thời không từ chối khiến Đường Đường thở phào nhẹ nhõm một hơi, trước tiên cô ấy dùng khăn lau những giọt nước thừa trên tóc Vân Cẩm Thời, gom tất cả tóc vào trong khăn, động tác nhẹ nhàng lau từng chút từng chút một.

Đến khi tóc không còn ướt sũng nữa, cô ấy mới cầm lấy máy sấy, ngón tay dịu dàng xuyên qua tóc Vân Cẩm Thời, chải vuốt từng sợi.

Đường Đường vừa sấy tóc cho cô, vừa nghiêm túc hỏi: "Như vậy được không? Có khó chịu không?"

Vân Cẩm Thời sẽ cười khẽ nói với cô ấy: "Đường Đường thật lợi hại."

Hai má hơi ửng hồng của cô ấy trong nháy mắt đỏ bừng, động tác lại càng thêm nhanh nhẹn đầy phấn khích, không chỉ là vui vẻ vì được công nhận được khen ngợi, quan trọng nhất là Đường Đường cảm thấy có thể làm được chút gì cho A Thời, cho dù là chuyện đơn giản như vậy cũng được.

Cuối cùng hai người thay xong đồ ngủ đi vào phòng ngủ, trong phòng ngủ của Vân Cẩm Thời ngoại trừ giường thì còn có bàn làm việc, sách trên bàn đa phần đều là các loại sách về "Tự thân tu dưỡng của diễn viên".

Thậm chí còn có một quyển liên quan đến tâm lý học, là bạn cô đưa cho cô, chỉ là đến giờ vẫn mới tinh, hiển nhiên là chưa từng xem qua.

Vân Cẩm Thời ngồi trên ghế trước bàn làm việc, sau đó dễ dàng ôm Đường Đường vào lòng: "Dạy em chơi trò chơi nhé."

Đường Đường có gầy đi nữa cùng là cô gái mười sáu tuổi, bởi vậy lúc Vân Cẩm Thời ôm em ấy thì gác cằm lên vai em ấy, Đường Đường cầm điện thoại, Vân Cẩm Thời nắm tay Đường Đường, tay cầm tay dạy em ấy làm sao để mở trò chơi, chơi thế nào.

Trước đây Vân Cẩm Thời vô cùng thích trò Thực vật đại chiến zombies, đôi khi ở phim trường lúc không có phần diễn của cô, cũng không có việc gì làm, cô sẽ ngồi xổm trong một góc chơi một hai ván.

Loại trò chơi này không giống như thi đấu thể thao, khi treo máy sẽ hại đồng đội, có việc gì gấp thì cứ tạm dừng là được, vô cùng thích hợp với người không biết khi nào sẽ bận rộn như cô.

Vân Cẩm Thời mở cấp độ đơn giản nhất trước, cầm ngón tay Đường Đường nói cho cô ấy phải nhấn thế nào, Đường Đường hiển nhiên là chưa từng chơi trò chơi bao giờ, ngồi trong lòng Vân Cẩm Thời đã khiến cô ấy rất ngượng ngùng, ngón tay cũng có vẻ hơi cứng ngắc, nhưng lần đầu tiên trải nghiệm trò chơi vẫn hấp dẫn cô ấy, khiến cô ấy dần thoát khỏi trạng thái ngượng ngùng.

Sau khi Vân Cẩm Thời dạy cô ấy hai ván, buông tay ra, ôm eo cô ấy xem cô ấy chơi, Đường Đường chơi rất nghiêm túc, ngón tay vụng về ấn vào những mặt trời rơi xuống giữa màn hình, lúc trồng xuống cây đậu Hà Lan nhỏ, độ cong khóe môi cũng lớn hơn rất nhiều, trông thấy zombies xông lên còn không nhịn được hô lên.

Sau khi qua màn đặc biệt đơn giản đầu tiên cũng sẽ vui vẻ cười thành tiếng.

Cũng vào lúc này Vân Cẩm Thời mới phát hiện, Đường Đường có hai chiếc răng nanh rất nhỏ, chỉ là bình thường cô ấy không hay cười nên không lộ ra.

Đường Đường say mê trong trò chơi rất nhanh đã bị thua, vẻ mặt cô ấy khiếp sợ nhìn thấy zombies ăn những thực vật mà cô ấy đã trồng được, sau đó xông thẳng vào căn nhà nhỏ ở phía sau.

Zombies ăn não của bạn rồi.

chapter content



Đường Đường vừa ấm ức vừa khó chịu, quay đầu muốn nói gì đó với Vân Cẩm Thời, Vân Cẩm Thời dựa vào quá sát với cô ấy, trong giây phút cô ấy quay đầu lại liền cảm giác có thứ gì đó mềm mại nhẹ nhàng lướt qua gò má cô ấy.

Vân Cẩm Thời cũng không khỏi mím môi, nhưng hiển nhiên trong lòng cô không có sắc màu kiều diễm nào, dù sao Đường Đường trong mắt cô chỉ là một đứa bé.

Cô hôn chụt vào má Đường Đường một phát, thấp giọng nói: "Nhấn ở đây để bắt đầu lại lần nữa, em có thể trồng thêm nhiều bông hoa nhỏ, để cho bọn chúng sản xuất ra nhiều ánh mặt trời hơn, như vậy có thể trồng thêm nhiều cây bắn đậu."

chapter content



Hoa hướng dương, mặt trời và cây bắn đậu (Peashooter) trong game (nguồn ảnh: plantsvszombies.fandom.com)

Đường Đường không nhịn được sờ má mình, con ngươi cũng run rẩy một chút, thậm chí cô ấy có thể nghe tiếng trái tim mình đập thình thịch, thông qua xương cốt, âm thanh bí ẩn kia chui vào trong tai cô ấy.

Cô ấy mơ mơ màng màng, căn bản không biết bản thân đang làm gì, đến khi cô ấy tỉnh táo lại, zombies đã ăn não cô ấy lần nữa.

Trò chơi lúc nãy hấp dẫn cô ấy như vậy, hiện giờ dường như cũng mất hết sức hấp dẫn, không có gì hấp dẫn cô ấy hơn A Thời.

"Sao lại thua rồi." Vân Cẩm Thời lại cầm tay cô ấy, bắt đầu tự mình chỉ dẫn cô ấy, Vân Cẩm Thời có kinh nghiệm phong phú, đã chơi Thực vật đại chiến zombies không biết bao nhiêu lần.

Trước kia lúc rảnh rỗi nhàm chán còn chơi riêng chế độ vô tận này, kiên trì không biết bao lâu.

Cho nên cấp độ đơn giản lúc đầu không hề khó khăn với cô, cô nắm ngón tay Đường Đường, dễ dàng giúp cô ấy vượt qua một cửa này, Đường Đường lại nổi lên hứng thú với trò chơi, nhưng lúc này đây lại không giống với ban đầu, cô ấy thích cảm giác cùng nhau chơi trò chơi với Vân Cẩm Thời thế này.

Vì thế hai người chơi Thực vật đại chiến zombies không biết bao lâu, đến khi Vân Cẩm Thời ý thức được thì cũng đã khuya, mới tắt điện thoại: "Trẻ con không thể mê chơi game, phải đi ngủ."

Nhưng tinh thần Đường Đường hăng hái, không cảm giác buồn ngủ chút nào, rõ ràng bình thường khoảng chín giờ cô ấy đều đã ngủ rồi, nhưng hiện giờ đã là mười một giờ khuya, cô ấy không có chút buồn ngủ nào.

Nhưng cho dù là không buồn ngủ, Đường Đường cũng ngoan ngoãn chui vào ổ chăn, nhắm mắt lại vờ như bản thân muốn đi ngủ.

Vân Cẩm Thời cũng chui vào trong chăn, vừa quay đầu sang là có thể bắt gặp hàng lông mi không ngừng run rẩy của Đường Đường, nhịn không được cười một tiếng, sau đó trở nên ấu trĩ hơn: "Ngủ không được? Hát cho em nghe nhé."

"Em có một nguyện vọng thật đẹp

Sau khi lớn lên có thể trồng được mặt trời

Trồng một hạt, một hạt là đủ rồi

Sẽ kết thật nhiều thật nhiều mặt trời*..."

*Bài hát thiếu nhi "Trồng mặt trời".