Edit: Bối Nhi
"Bảo tôi tự mình qua đó?"
Bạc Ngôn nhàn nhạt mà lặp lại một lần, trên mặt lại không có biểu tình gì.
Lý Tư Minh thấy thế liền ngậm miệng, ngay cả nói cũng không dám nói.
Trong lúc nhất thời, thư phòng im ắng, một chút tiếng động cũng không.
Lý Tư Minh là đặc trợ của Bạc Ngôn, tất nhiên là biết yêu cầu này đối với Bạc Ngôn mà nói thì có bao nhiêu khó xử.
Hắn thậm chí còn nghĩ, cho dù chính mình không đủ phân lượng, cũng muốn mời lão phu nhân cùng lão gia tự mình đi tới đó một chuyến, nói không chừng sau khi gặp lại cha mẹ Tiểu Hòa sẽ không lại cự tuyệt về nhà nữa.
Không nghĩ tới sau khi yên lặng vài giây, Bạc Ngôn bỗng nhiên lên tiếng, mở miệng hỏi: "Rốt cuộc Hà Duyệt muốn làm cái gì?"
Về điểm này, Lý Tư Minh cũng là nghĩ trăm lần cũng không ra. Tâm tư của hắn dạo qua một vòng, không khỏi liên tưởng đến hai tháng sau là đến kỳ hạn 3 năm kết hôn, trong lòng hoài nghi, có phải là Hà Duyệt hối hận, nên muốn thông qua thủ đoạn này để níu kéo Bạc Ngôn?
Nhưng suy nghĩ vài giây, cuối cùng hắn vẫn chưa dám nói ra.
Mà Bạc Ngôn, tựa hồ cũng không chờ mong hắn trả lời. Hắn rũ mắt suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nói: "Tầng trên nhà Hà Duyệt còn một căn hộ nữa có phải không? Thu thập một chút, tôi tự mình đi đón Tiểu Hòa về."
——————
Hà Duyệt không biết tính toán của Bạc Ngôn, tạm thời cô không có lịch trình nào khác, nên ngày ngày đều ở nhà chơi với Tiểu Hòa.
Hai người đều rất tò mò với thế giới này, Tiểu Hòa ghé vào trước TV, nhìn chằm chằm phim hoạt hình đủ mọi màu sắc đến không dời mắt ra được.
Mà Hà Duyệt lại càng có hứng thú với kỹ năng nấu nướng, đối với đồ làm bếp được hiện đại hoá cùng với nguyên liệu nấu ăn hứng thú bừng bừng.
Phải biết rằng, ở cổ đại cũng không thể thấy được nhiều trái cây trái mùa như vậy, cũng không được ăn những món ăn từ các loại nguyên liệu tươi mới đến từ núi cao biển sâu, mà hiện tại chỉ cần đi siêu thị một chuyến, là có thể mang tất cả về nhà.
Bởi vậy, Hà Duyệt lấy hết thù lao đóng bộ phim 《 Tróc yêu ký 》 ra tiêu tiền vào việc mua mua mua cùng ăn ăn ăn, mỗi ngày đều hận không thể biến đổi đa dạng mà làm ra đủ loại kiểu dáng mỹ thực.
Tiểu Hòa càng mỗi ngày đều sống trong hạnh phúc, cứ ăn ăn ăn đến béo ra một vòng, nhưng vẫn không ngăn được dạ dày của thằng bé giống như một cái động không đáy, vui vẻ mà thèm nhỏ dãi trù nghệ của Hà Duyệt.
"Chị, măng nướng tương này ăn thật ngon, trước kia em ăn đều là sống hết!"
"Sườn bò non này mềm quá, cắn một miếng nước thịt tràn đầy!"
"Còn có, còn có canh gà nấm này nữa, vừa mở nắp nồi ra cả nhà đều là mùi thơm!"
"Chị, em ăn hết bàn mỹ thực này là pháp lực có thể tăng trưởng giống như trước sao?"
Tiểu Hòa nuốt nước miếng ừng ực mà nhìn chằm chằm một bàn mỹ thực, trong mắt đều là ý cười thỏa mãn.
Kiếp trước, đồ ăn quốc sư đại nhân tự tay làm chính là thiên kim khó cầu. Không chỉ bởi vì Hà Duyệt có thân phận tôn quý, mà là bởi vì mỹ thực cô làm có một loại năng lực đặc biệt. Đối với những người tu luyện như Tiểu Hòa mà nói, là vật đại bổ khó có được nhất, nhưng đối người thường mà nói, lại càng như là một loại "□□", có thể ở trong bất tri bất giác, câu dẫn ra suy nghĩ ẩn dấu đã ngủ đông ở trong lòng.
Hà Duyệt nghe thấy thế, không khỏi cười nói: "Nếm thử xem hương vị thế nào?"
Cô vừa định động đũa gắp đồ ăn cho Tiểu Hòa, không nghĩ tới đứa nhỏ này đột nhiên đôi mắt quay tròn, vội vội vàng vàng mà đánh gãy động tác của cô: "Chờ một chút, chờ em chụp ảnh đã!"
Nói xong liền nhảy xuống ghế, về phòng tìm di động.
Tiểu Hoà mới học được cách chơi Weibo, mỗi ngày trước khi ăn cơm đều chụp những bức ảnh mỹ thực, nhìn dáng vẻ nước dãi chảy ba thước của người khác thằng bé thấy vui vẻ vô cùng.
"Tách tách, tách tách!"
Sau khi tiếng chụp ảnh vang lên, lúc này thằng bé mới cảm thấy mỹ mãn mà bò xuống khỏi ghế, chọn ra chín bức ảnh đăng lên trên Weibo của mình.
"Ta là một con tiên hạc béo: Quốc sư đại nhân có lòng chuẩn bị bữa tối, trẫm liền cố gắng mà nếm một chút đi ~"
Hà Duyệt: "...... Trẫm?"
Tiểu Hòa lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới động tác nhỏ này của mình bị Hà Duyệt thu vào đáy mắt, lúc này bị vạch trần ra liền vội vàng vội ném điện thoại sang một bên, làm ra vẻ như không có việc gì hàm hồ nói: "Người trên mạng đều tự xưng hô mình như vậy."
Hắn phồng cái mặt bánh bao lên, manh manh giống như cái màn thầu mềm mại, đôi mắt to lại có vẻ thấp thỏm bất an.
Đặt ở lúc trước, loại tâm tư này chính là loạn thần tặc tử, dĩ hạ phạm thượng.
Nhưng mà hiện tại, Hà Duyệt chỉ là nhẹ nhàng cười cười, vẫn chưa nói thêm cái gì, gắp một miếng thịt gà tươi ngon đặt vào trong bát của Tiểu Hòa, thản thiên nói: "Ăn đi."
Nghe được lời này Tiểu Hòa mới yên tâm, ý cười trên mặt không tự chủ được mà lộ ra, dùng sức gật đầu.
Đợi cơm nước xong, thằng bé liền không kìm được mà muốn chạy ra bên ngoài: "Chị, em đi xuống dưới lầu chơi."
Hà Duyệt cũng không có quản lý quá chặt, sau khi dặn thằng bé chú ý an toàn liền đưa người ra cửa.
Nhưng mà, tên nhóc này vừa ra khỏi cửa liền lấy ra tới một đĩa sườn bò non lúc nãy cố ý giấu đi, trực tiếp đi thang máy xuống dưới lầu.
Sau khi quen cửa quen nẻo mà chạy đến vườn hoa, cả khuôn mặt nhỏ đều là mồ hôi, nhưng cũng không che được tươi cười trên mặt, cậu lập tức đưa sườn bò non tới trước mặt một người nam nhân, ngửa đầu nói: "Gia gia, nhanh ăn đi!"
Bạc Ngôn: "...... Tội là anh của nhóc."
Lời này hắn đã nói với Tiểu Hòa vô số lần, nhưng lúc này Tiểu Hòa vẫn coi như không nghe thấy, nhìn chung quanh khắp nơi rồi thấp giọng kiêu ngạo nói: "Tay nghề của chị ta rất tốt, mỗi ngày chị đều làm đồ ăn ngon cho ta, ta không nghĩ muốn rời khỏi chị ấy."
Một câu cuối cùng, mới là mấu chốt cậu muốn biểu đạt.
Bạc Ngôn nghe được lời này, rũ mắt nhìn thoáng qua Tiểu Hòa, trên khuôn mặt lạnh lùng nhìn không ra vui buồn: "Vậy em ngay cả ba mẹ cũng không cần sao?"
Tiểu Hòa hơi ngẩn ra một giây, có chút không biết làm sao. Cậu không có ký ức của thân thể này, tất nhiên không thể cảm nhận và quan sát được thái độ của nguyên chủ đối với người nhà.
Nhưng lúc này ở dưới cái nhìn chăm chú của Bạc Ngôn, trong lòng lại dần dần có mấy phần áy náy. Cậu không giết người, nhưng người lại vì cậu mà chết. Mà tình cảm cùng gút mắt của nguyên chủ với người nhà, sao có thể dễ dàng nói dứt bỏ là có thể hoàn toàn dứt bỏ được chứ?
Ví dụ như trước mắt, cậu biết rõ người trước mắt này tuy khuôn mặt lãnh đạm, nhưng mà đối với em trai lại là thật tình yêu thương, năm lần bảy lượt tìm đến trước mặt cậu, chính là muốn mang mình về nhà.
Nói Tiểu Hòa không áy náy là giả, nhưng cậu cũng không muốn rời khỏi Hà Duyệt.
Từ nhỏ cậu liền cùng quốc sư đại nhân sống nương tựa lẫn nhau mà lớn lên, tình cảm sớm đã như chị em ruột thịt, cảm tình mấy chục năm tích lũy này là ai cũng không gỡ ra được.
Đừng nói lúc này là do cậu không có ký ức với người nhà, cho dù là có ký ức, cũng không so được với tình cảm cùng sự tin cậy với Hà Duyệt.
Tiểu Hòa hung hăng mà cắn môi dưới, ra sức lắc đầu, cúi đầu hổ thẹn cúi người một cái: "Thực xin lỗi."
Nói xong, liền cắm đầu chạy đi mấy.
Chỉ còn lại Bạc Ngôn một mình đứng lặng ở bên trong vườn hoa, rõ ràng ánh hoàng hôn ấm áp chiếu vào hoa cỏ cây cối, chiếu rọi ra một vòng ánh sáng nhàn nhạt. Nhưng trên mặt Bạc Ngôn, lại là sự lạnh lùng cùng cô đơn nói không nên lời.
Hắn một mình đứng hồi lâu, mặt mày lạnh lẽo như kết băng, môi gắt gao mím chặt, hơi rũ mắt xuống.
Trầm mặc nửa ngày, hắn mới gắp một miếng sườn bò non, đưa tới bên miệng, ăn mà không biết mùi vị gì mà ăn một miếng.
Lại không nghĩ rằng, miếng thịt vừa tiến vào trong miệng, hắn bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Rõ ràng lúc này dạ dày hắn như là chứa một viên đá cứng rắn, nhưng sườn bò non vừa vào miệng lại là mỹ vị ngoài dự đoán của mọi người, hương vị thuần hậu, mùi hương nồng đậm, cho dù là ai ngửi được hương vị này đều sẽ không cầm lòng được mà yêu thích chúng.
Mùi thịt nồng đậm, trộn lẫn một chút nước gia vị ngọt ngào của rau quả, làm người ăn hết một miếng lại muốn ăn thêm miếng nữa. Lúc bừng tỉnh lại, tâm tình ủ dột đã bị xua tan hơn phân nửa.
Trong lúc đó, hắn dường như nhìn thấy một đôi tay thon nhỏ trắng nõn làm việc trong bếp, bên trong hơi khí mờ mịt là một cô gái tuyệt đẹp, đường cong lả lướt lúc lúc ẩn lúc hiện. Tuy không thấy rõ dung mạo, nhưng lại làm người có cảm giác đó là một cô gái kiều diễm xinh đẹp.
Bỗng nhiên hắn cứng đờ người lại.
Chờ hắn ý thức được rốt cuộc chính mình đang phán đoán cái gì, cả khuôn mặt liền trầm xuống.
Bạc Ngôn im lặng không nói gì một lát, bỗng nhiên lên tiếng lạnh lùng nói: "Lấy đi."
Bảo tiêu ẩn nấp ở một bên lập tức đi ra, yên lặng cầm cái đĩa trong tay hắn xuống, rồi lại lấy ra một cái khăn tay đưa tới trong tay của hắn.
Sau đó là tận mắt nhìn thấy khăn tay trắng tinh bị lau dính dầu mỡ, sau đó bị ném ở trên mặt đất.
Bảo tiêu cúi đầu, im lặng không dám nói.
Ánh mắt Bạc Ngôn u ám, lãnh đạm mà nhìn chằm chằm vào sườn bò non, rồi trầm giọng phân phó: "Lấy về đi kiểm tra một chút."
Đội trưởng bảo tiêu lập tức cảm thấy trên lưng toát mồ hôi lạnh, hào môn thị phi nhiều, trong nháy mắt đầu hắn đã có vô số ý nghĩ, thậm chí còn cho rằng đĩa đồ ăn này bị bỏ thuốc nữa. Vì vậy hắn liền vội vàng gật đầu, xoay người muốn chạy đi.
Lại nghe Bạc Ngôn nói: "Còn Tiểu Hòa, có phải là tôi đã dung túng cho nó quá rồi hay không?" Ngụ ý của hắn là chỉ chuyện Tiểu Hòa không muốn về nhà.
Bảo tiêu trầm mặc không nói, không dám nhiều lời.
Mà Bạc Ngôn cũng thình lình mất hết kiên nhẫn, giữa hàng mày nhíu lại thật sâu, phân phó: "Không cần dây dưa, trực tiếp mang Tiểu Hòa về là được."
"Vâng."
Hắn ra lệnh một tiếng, tiểu đội bảo tiêu đồng thời hành động. Kế hoạch bọn họ nghĩ tới là cứ thế vọt vào trong nhà, trực tiếp đoạt người là được. Cách làm bạo lực mà trực tiếp này bị Lý Tư Minh trong lúc vô tình biết được, không khỏi cảm thấy đau đầu sâu sắc.
"Các ngươi định cứ như vậy mà làm sao?" Lý Tư Minh không thể tưởng tượng nổi mà nhìn tiểu đội mấy người bảo tiêu: "Đây rõ ràng chính là trắng trợn bắt người đấy!"
Tâm huyết của mình lại bị người khác phê phán đến không đáng một đồng, bảo tiêu số 1 tức khắc liền có chút buồn bực, không phục mà cãi lại: "Lý trợ lý, này sao có thể nói là bắt người được chứ? Chúng ta rõ ràng là đưa ra phương án đón tiểu thiếu gia về nhà mà."
Cho dù hắn có ba hoa chích choè thế nào đi nữa, Lý Tư Minh sao có thể không biết tâm tư của bọn họ chứ, chẳng qua là cảnh thái bình giả tạo mà thôi.
Hắn lập tức không nhịn được mà hít sâu một hơi, buồn bực nuốt cục tứ trong lòng trở về, uể oải nói: "Nếu các ngươi làm như vậy, hậu quả sẽ là cái gì? Một, phu nhân báo cảnh sát, kiện các ngươi tự tiện xông vào nhà dân. Hai, bị paparazzi phát hiện viết bài nói Bạc gia ỷ thế hiếp người. Ba, tiểu thiếu gia bị dọa sợ, sau khi về nhà liền làm loạn với lão gia, lão phu nhân, đến lúc đấy các ngươi còn có được chỗ nào tốt sao?"
Hắn vừa phân tích như vậy, bảo tiêu số 1 lập tức im tiếng, kinh nghi (kinh hãi + nghi ngờ) mà nhìn hắn.
Lý Tư Minh vừa thấy vẻ mặt này, càng cảm thấy đau đầu hơn, không biết Bạc tổng tìm được mấy tên lỗ mãng này ở đâu về, cả người võ nghệ, trung thành mười phần, nhưng cố tình đầu óc lại khô khan, thiếu mất một dây thần kinh, làm hắn không nhịn được phải lo lắng.
Hắn dứt khoát từ bỏ ám chỉ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mà nói: "Các ngươi có thể dùng cách ôn hoà một chút, dùng thân phận hàng xóm gõ cửa nhà phu nhân rồi lặng lẽ mà mang tiểu thiếu gia về."
Nghe được lời này, sau khi bảo tiêu số 1 suy nghĩ một lúc lâu, quay đầu lại nói thầm nói: "Rõ ràng cũng không khác biệt lắm mà, ra vẻ cái gì chứ!"
Lý Tư Minh: "......"
Tốt xấu đội trưởng cũng là người cầm đầu, vỗ gáy hắn một cái, trầm giọng quát: "Dựa theo cách của Lý trợ lý mà làm, nếu mà không thành công thì cũng không phải là vấn đề của chúng ta, đến lúc đấy cũng dễ ăn nói với Bạc tổng."
Lý Tư Minh bị bắt hứng nồi liền nghĩ biết vậy chẳng làm, ai bảo chính mình nhất thời lắm mồm làm cái gì, bây giờ thành hay không thành đều là trách nhiệm của chính mình rồi. Hắn hối hận không thôi, nên càng thống hận chính mình ngứa mồm đi xen vào việc của người khác.
Mấy người ngốc chỗ nào chứ?
Rõ ràng chính là giả heo ăn thịt hổ, chờ chính mình sập bẫy mà!
Mặc kệ Lý Tư Minh hối hận như thế nào, kế hoạch hắn đưa ra vẫn nhanh chóng được thực hiện.
Ngày hôm sau, Hà Duyệt đang nấu một nồi canh cá tươi ngon ngon miệng, bỗng nhiên thấy có người gõ cửa nhà mình.
"Xin chào, tôi là lão Vương là hàng xóm cách vách. Nhà cô nấu cơm thơm quá, có thể làm tôi đi vào học hỏi một chút không?" Một người đàn ông cao lớn tươi cười vẻ thật thà, như là vì chứng minh lời mình vừa nói còn cố ý giơ quyển vở cùng cái bút lên cho cô xem.
Hà Duyệt: "...... Không thể."
"Rầm!"
Cửa bị đóng lại không lưu tình chút nào. Hà Duyệt cười lạnh một tiếng, đừng tưởng rằng hắn thay đổi bộ dạng là cô liền không biết là hắn, người này rõ ràng chính là nhân viên tạp vụ quét rác ở đoàn phim 《 Tróc yêu ký 》, là đối tượng khả nghi mỗi ngày đều vây quanh Tiểu Hòa.
A, Bạc gia thế mà lại ra loại chiêu số này, cô nên nói cái gì mới tốt đây?
—— thân ái, có cần tìm lại miếng não không sao?