Ảnh Hậu Này Có Chút Phiền

Chương 21: Vả mặt




"Cái gì?"

"Tôi cắn cô một cái, cô cắn lại tôi một cái, không phải huề vốn rồi sao?" Hạ Thanh Dạ cố ý tiến lên một bước, đầu gối quỳ sấp trên nệm, hai tay đem Niếp Trúc Ảnh ép lên trên ván giường, cười cười nhìn nét mặt căng thẳng của người nọ tràn đầy thù hận nhìn chằm chằm vào mình.

Hai người gần sát vào nhau, cô lại ngửi được mùi nước hoa đặc biệt thanh mát, nhàn nhạt, giống một đóa hoa hồng được tưới nước, tồn tại trong hồ băng lạnh lẽo mà độc lập, có sự độc lập ngạo nghễ riêng của mình, mùi hương thanh đạm lại mang theo một tia lãnh ý, phảng phất sự xa cách đối với thế nhân bên ngoài ngàn thước, rất phù hợp với hình tượng của Niếp Trúc Ảnh trước mặt mọi người, một đóa hoa chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.

Con ngươi Niếp Trúc Ảnh âm trầm, nhìn chằm chằm vào đôi môi của Hạ Thanh Dạ, cánh môi đỏ mọng, tay giơ lên, giữ chặt lấy gáy Hạ Thanh Dạ, cứ như vậy cắn vào.

Cặp mắt hoa đào của Hạ Thanh Dạ đột nhiên trừng lớn, hoảng sợ, cô cảm giác được chút ấm áp và mềm mại trên môi, còn có thêm hương vị sữa ngọt ngào, không đợi cô tinh tế thưởng thức, khóe môi tê rần, cả người bị một cỗ lực đạo rất lớn đẩy ra, cũng may cô kịp thời níu lấy áo tắm của Niếp Trúc Ảnh, kéo một cái cô lại một lần nữa ngã xuống giường, cái mông bị thương tránh được một lần tai họa.

"A——" Cô nhịn không được thở dốc một hơi, không dám tin nói, "Chị thật sự dám cắn."

"Huề nhau."

Niếp Trúc Ảnh không thèm chỉnh lại áo tắm vừa mới bị bung ra, trên mặt tràn đầy cảm giác giành chiến thắng trong trò chơi, bĩu môi, tỏ vẻ, "Như thế nào, có phải rất đau đúng không?"

Hạ Thanh Dạ cả người đều ngây ngẩn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Niếp Trúc Ảnh đang khép lại đôi môi ửng đỏ, hồi tưởng lại sự mềm mại, ngọt ngào, hương vị,.. Rất ngon.

Lần say rượu trước đó cô có chạm vào đôi môi đó, chẳng qua hiển nhiên là không nhớ rõ.

Cô theo bản năng liếm khóe môi, đầu tiên là nếm được mùi máu tươi nhàn nhạt, theo sau đó là cảm giác hơi đau đớn, hẳn là rách da.

Hạ Thanh Dạ thế nào cũng không đoán được, cô lấy lui làm tiến muốn trêu đùa đối phương, vốn là để Niếp Trúc Ảnh lui bước, không nghĩ tới ngược lại còn được "hôn môi" ngoài ý muốn, đối với một người thích phụ nữ như cô mà nói, hành vi này của Niếp Trúc Ảnh quả thực rất quá đáng.

Cô cố gắng từ trên gương mặt đối phương muốn tìm một chút ngượng ngùng, hay là câu nệ cũng được.


Kết quả liền nhìn thấy Niếp Trúc Ảnh vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, sắc mặt vừa rồi còn đắc ý dương dương tự đắc trong nháy mắt đã đen như đáy nồi, "Cô lại uống rượu!!!"

Hạ Thanh Dạ: "..."

Cô chép miệng, vừa rồi đi theo anh trai dạo trong đám người một vòng, thật sự không thể không uống ít rượu, chẳng qua phần lớn đều là nếm một chút mà thôi, ly rượu duy nhất không phải đổ hết lên lễ phục của hai người rồi sao?

Niếp Trúc Ảnh giống như một con mèo Ba Tư tức giận ở trên giường nhảy tới nhảy lui, đôi mắt trừng trừng đặc biệt hung ác.

Hạ Thanh Dạ cũng không hiểu, cô có uống hay không uống rượu có liên hệ gì đến đối phương.

"Cốc cốc."

"Cốc cốc."

Cũng may tiếng gõ cửa đúng lúc phá vỡ không khí quỷ dị giữa hai người, Hạ Thanh Dạ đứng dậy, mở cửa ra lấy hai bộ lễ phục mới, cô đem bộ lễ phục dài màu lam đặt lên trên giường, "Đây là của cô. "

Vẻ mặt Niếp Trúc Ảnh tràn đầy ghét bỏ mang lễ phục đi vào toilet, thay xong đi ra liền soi gương, dáng người ngạo nghễ cộng thêm váy dài màu xanh ngọc càng làm nổi bật cao gầy, hơn nữa váy hở lưng làm lộ ra da thịt trắng nõn mịn màng khiến cho người ta suy nghĩ lung tung, tóc xoăn xoã sau lưng, ngược lại tăng thêm vài phần quyến rũ, làm cho người ta khó có thể dời tầm mắt.

Niếp Trúc Ảnh vốn xinh đẹp, đôi mắt trong veo như nước khẽ nhướng lên, nâng cằm, mang theo sự ngông ngênh chị thuộc về riêng cô ấy, nốt chu sa dưới mắt, môi đỏ mọng, ánh mắt sắc bén nhàn nhạt đảo qua, giống như nữ hoàng cao cao tại thượng.

Trên mạng từng có một cuộc bình chọn, trong số các nữ nghệ sĩ đương đại ai là người phù hợp nhất với vai diễn Võ Mị Nương, Niếp Trúc Ảnh chiến thắng áp đảo, bỏ xa vị trí thứ hai đến hơn hai vạn (20.000) phiếu bầu.

Hạ Thanh Dạ bị Niếp Trúc Ảnh làm cho kinh diễm, cô nhìn không chớp mắt, thưởng thức phần lưng gợi cảm của Niếp Trúc Ảnh, da thịt mềm mại, tựa như tơ lụa, khiến trái tim cô ngứa ngáy, rất muốn đi đến sờ một chút.

"Tôi không thể không thừa nhận, mắt nhìn người của cô tuy không tốt, nhưng chọn quần áo cũng không tệ." Niếp Trúc Ảnh đại phát từ bi cảm khái.

Khóe miệng Hạ Thanh Dạ run lên, tâm tư muốn sờ mó vừa hiện lên trong đầu bị lời nói của đối phương thổi bay sạch sẽ trong chớp mắt. Nếu như trong tay có chày gỗ, cô khẳng định sẽ không chút do dự mà đánh Niếp Trúc Ảnh hai cái. Cô lần nữa chỉnh lại tóc, cười nói, "Cắn cũng cắn rồi, lễ phục cũng đền rồi, muốn tính sổ sách cũng coi như đã rõ ràng. Niếp tiền bối, đi ra khỏi cánh cửa này, từ nay chúng ta tốt nhất nên coi nhau như người xa lạ."

Niếp Trúc Ảnh vốn đã muốn rời đi nghe xong liền dừng bước, vẻ mặt đầy nghi hoặc, "Ai nói với cô là tôi đã tính sổ rõ ràng?"

Hạ Thanh Dạ trực tiếp bị nước bọt của mình làm sặc.

Niếp Trúc Ảnh vừa định nói, điện thoại trong túi rung lên, cô ấy nhìn thoáng qua, mở cửa đi đến góc hành lang bắt máy, "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, đã xong rồi, bây giờ con sẽ đến ngay. "

Chờ đến khi cô ấy quay đầu lại, trong phòng đã không còn bóng dáng Hạ Thanh Dạ.

Luôn là người khác ba ba nịnh nọt cô ấy, hận không thể vắt hết óc dùng mọi thủ đoạn để tiếp cận cô ấy, lần đầu tiên có người coi cô như hồng thủy mãnh thú*, Niếp Trúc Ảnh tức giận đến bật cười, nghiến răng, "Chạy trốn thật nhanh."

(*Hồng thủy mãnh thú: nước lũ và thú dữ, ám chỉ những tai họa rất ghê gớm.)

Mặt khác, Hạ Thanh Dạ đỡ eo, nhìn thấy Niếp Trúc Ảnh thở phì phì rời đi, mới từ một góc đi ra, "Không thể trêu vào cô nữa, cuối cùng cũng thoát được."

Nào biết, nửa tiếng sau, Hạ Thanh Dạ được Hạ Ngạn Bác dắt đi, nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên vô cùng ân ái, nghe Hạ Ngạn Bác giới thiệu mới biết được là thương khách từ nước ngoài trở về, lần này chuẩn bị hợp tác với Hạ thị.

Hạ Thanh Dạ đối với chuyện kinh doanh của công ty Hạ Ngạn Bác tuyệt đối không hiểu biết, toàn bộ quá trình chỉ bày ra khuôn mặt tươi cười, nghe Hạ Ngạn Bác và Niếp tiên sinh nói mấy thứ cô không hiểu rõ. Cô ngồi bên cạnh Niếp phu nhân, hai người phụ nữ trong tay bưng món điểm tâm ngọt, ăn từng miếng từng miếng, chia sẻ kinh nghiệm làm đẹp chăm sóc da.

Đôi bên đang nói chuyện rất vui vẻ, đột nhiên một giọng nói thanh thúy vang lên, "Ba, mẹ."

"Xin lỗi, con đến trễ."

"Nói vậy, đây chính là Niếp tiểu thư?"

Hạ Ngạn Bác đứng dậy, rất lịch thiệp đưa tay ra.

Niếp Trúc Ảnh cũng đưa tay, hai bàn tay khẽ nắm rồi rất nhanh liền buông ra.

Hạ Thanh Dạ nhìn thấy Niếp Trúc Ảnh như có như không cười cười nhìn mình, miếng bánh ngọt nhỏ từ bên miệng trực tiếp rơi xuống, cô nhịn không được thở dài một hơi trong lòng, hôm nay thật sự quá xui xẻo rồi nhưng không thể không đứng lên, đưa tay ra, "Khụ, Niếp tiểu thư, xin chào."

"Hạ tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu."

Vẻ mặt mẹ Niếp đầy kinh hỉ, "Thì ra Tiểu Ảnh có quen biết với Thanh Dạ sao?"

Niếp Trúc Ảnh nhếch khóe miệng, "Không quen."

Hạ Thanh Dạ xấu hổ, sợ đối phương ngầm chơi cô một vố.

Mẹ Niếp quay đầu trừng mắt nhìn Niếp Trúc Ảnh một cái, vẻ mặt có lỗi, "Xin lỗi, Tiểu Ảnh có chút thẹn thùng."

Bà kéo Niếp Trúc Ảnh sang một bên, hung hăng nhéo thắt lưng cô ấy một cái, "Sao lại thế này, con bày ra vẻ mặt đó với người ta, lúc trước nói gì con quên rồi sao, bảo con đến sớm mà giờ con mới chịu đến, còn mặc bộ váy thế này, đổi lúc nào?"

Niếp Trúc Ảnh bị đau, biểu cảm trên mặt cũng trở nên vặn vẹo một chút, "Mẹ, căn bản là do ba mẹ ép con đến!"

Mẹ Niếp sợ cô ấy nửa đường đứt dây xích, dứt khoát kéo người ngồi bên cạnh mình, âm thầm cảnh cáo Niếp Trúc Ảnh, "Đừng có mà quấy rối."

Niếp Trúc Ảnh đồng ý rất nhanh, ánh mắt tính kế đặt trên người Hạ Thanh Dạ và Hạ Ngạn Bác.

Nói thật, diện mạo của Hạ Ngạn Bác rất soái, tuyệt đối là bạch mã hoàng tử trong lòng mấy tiểu cô nương, trong mắt phần lớn các cô gái đều là bảo vật hiếm có.

Về phần Niếp Trúc Ảnh, từ nhỏ cô ấy đã gặp qua quá nhiều người đẹp, loại phương diện này đã sớm miễn dịch.

Niếp Trúc Ảnh lần đầu tiên nhìn thấy ảnh của Hạ Ngạn Bác, cảm nhận đầu tiên là không xấu, cảm nhận thứ hai...

#Phát hiện vị hôn phu của mình là kim chủ trong bóng tối của Hạ Thanh Dạ.

Niếp Trúc Ảnh từ nhỏ đến lớn đều bị ba mẹ nhắc mãi một chuyện, đó chính là cô là người đã có hôn ước.

Ý của gia đình, cô từ nhỏ đến lớn đã bị người ta định sẵn vị hôn phu, về phần người đó là ai... cô một chút cũn không biết.

Lúc nhỏ không hiểu chuyện này, trưởng thành, thời điểm tình cảm ngây thơ, những mối tình của cô ấy còn chưa kịp nảy mầm đã bị ba mẹ một gậy đánh chết!

Kết quả đợi ba mươi năm, liền phát hiện nửa kia của mình là tra nam!!!

"A, quấy rầy một chút, ba mẹ, hai người còn chưa giới thiệu cho con biết, vị này là..." Ánh mắt Niếp Trúc Ảnh nghiền ngẫm đặt lên trên người Hạ Ngạn Bác và Hạ Thanh Dạ.

Nụ cười trên mặt Hạ Thanh Dạ cứng đờ, hiện tại cô có thể khẳng định, bát tự của thân thể này và Niếp Trúc Ảnh tuyệt đối không hợp, trong nụ cười của Niếp Trúc Ảnh tràn đầy tính kế, không biết đang nghĩ cái quỷ gì nữa.

Mẹ Niếp kéo kéo cánh tay cô ấy, "Thanh Dạ thì con đã quen biết rồi, còn đây là anh trai Hạ Ngạn Bác của Thanh Dạ, người ta tuổi trẻ tài cao, đã có vài công ty!"

"Cái gì!"

Niếp Trúc Ảnh hoài nghi lỗ tai của mình nghe lầm, cau mày không dám tin, "Hai người họ là anh em?"

Không phải là quan hệ bao nuôi và được bao sao?

Ba Niếp khẽ hừ một tiếng, "Ngạc nhiên lắm à?" Sau đó giải thích với Hạ Ngạn Bác, "Bình thường Tiểu Ảnh rất biết lễ nghĩa, nhất thời hiếu kỳ mà thôi, Ngạn Bác, tuyệt đối đừng trách nó!"

Hạ Ngạn Bác không khỏi nhìn thêm hai lần vào bộ lễ phục trên người Niếp Trúc Ảnh, ôn hòa cười nói, "Thanh Dạ là sự kết hợp mọi ưu điểm ngoại hình của ba mẹ, còn cháu chỉ thừa hưởng nét đẹp của mẹ, cho nên không quá giống nhau, người ngoài nhìn vào hai anh em chúng cháu đều sẽ có chút hoài nghi."

Đây có thể xem như cấp bậc thang để Niếp Trúc Ảnh đi xuống!

Ba mẹ Niếp liếc mắt nhìn nhau một cái, cực kỳ hài lòng.

Niếp Trúc Ảnh trừng mắt nhìn hai người Hạ Ngạn Bác và Hạ Thanh Dạ ngồi cạnh nhau, mà nói chính xác là chỉ trừng mắt nhìn Hạ Thanh Dạ.

Hạ Thanh Dạ không hiểu tại sao mình lại bị trừng, sau đó nghĩ đến tính tình bát quái của Niếp Trúc Ảnh, lại nhìn nhìn anh trai... Trong lòng hiện ra một loại cảm giác vi diệu.

Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, cô nhịn không được che mặt, nghiêng đầu qua chỗ khác bả vai run rẩy không ngừng.

- -----------------------------

Tác giả có lời muốn nói: một lần nữa bị vả mặt, cứ như vậy đi ╮(﹀_﹀)╭

Thanh Thanh: Bị vả mặt có cảm giác thế nào?

Trúc Tử tội nghiệp nhìn: Đau.

Thanh Thanh cười cười, ngoắc ngoắc ngón tay: Lại đây, hôn một cái? (′??? '?)