Ảnh Hậu Này Có Chút Phiền

Chương 15: Hoàn thành





Phương Hưởng: "Em làm nũng, làm cho cô ta ra mặt giúp em tìm hai bộ phim tương tự <>, nếu độ nổi tiếng tốt, em có thể chen chân vào vị trí tứ tiểu hoa đán, đến lúc đó thù lao phim kếch xù, kịch bản không ngừng tìm đến."

Sở Nhu: "Đừng nói nữa, hôm nay hẹn em ăn cơm, kết quả còn đến trễ, bằng không làm sao em lại gọi anh tới ăn cơm với em chứ. Một fan não tàn mà thôi, cái gì cũng đều không hiểu, mỗi lần đều dùng vẻ mặt si mê đó nhìn chằm chằm làm em nổi hết cả da gà, thật ghê tởm, còn em mất hết cảm giác ngon miệng."

Phương Hưởng: "Mời em ăn cơm, mời em đi du lịch khắp nơi, còn cho em tiền để tiêu, vì em giành giật tài nguyên về, có fan não tàn như vậy còn chưa đủ sao? Anh là người đại diện của em chỉ sợ phải đứng sang một bên."

Sở Nhu: "Anh Phương, làm sao em có thể thiếu anh được, cô ta, chẳng qua chỉ là một fan não tàn mà thôi, đều là chuyện cô tình tôi nguyện, cũng không phải do em ép cô ta làm những chuyện này, nếu không phải vì cô ta thay em nghĩ cách giành được vai nữ chính bộ <>, còn có chút giá trị lợi dụng bằng không, ai thèm để ý tới cô ta chứ."

......

Khi đọan ghi âm này được tung lên mạng, lập tức bùng nổ.

Qua sự xem xét chuyên nghiệp, là bản ghi âm chưa qua xử lý. Đây chính là một đoạn nói chuyện giữa Sở Nhu và người đại diện Phương Hưởng, thời gian rất ngắn, vốn cũng không tính là một đoạn ghi âm to tác gì, nhưng sau một loạt tư liệu đen của Sở Nhu đã được tung ra trước đó.

Đầu tiên tự nói bản thân đáng thương khi bị Hạ Thanh Dạ lợi dụng, rồi lại bị rất nhiều hóa đơn của Hạ Thanh Dạ đăng lên trực tiếp vã mặt.

Tiếp theo là cùng vào khách sạn với người đàn ông lạ, sau đó là quan hệ mập mờ với người đại diện, rồi cô ta báo cảnh sát bị Phương Hưởng uy hiếp, một loạt sự kiện bất ngờ diễn ra làm trái tim của fan Sở Nhu cũng phập phồng lên xuống, lắc lư không ngừng.

Nay, sau khi đoạn ghi âm đã được xác định là chính xác, không qua xử lý, các fan Sở Nhu vô cùng thất vọng, dùng nguyên văn câu nói của Sở Nhu —— 'chẳng qua chỉ là một fan não tàn mà thôi, còn có vài phần giá trị lợi dụng'.

Vậy những fan chưa từng tặng quà, chưa từng trả tiền thì tính là gì? Chẳng phải là một phần giá trị lợi dụng cũng đều không có.

"Mẹ kiếp, Sở Nhu thế mà là một kẻ hai mặt." Dư Lan nghe xong ghi âm, bộ dáng bị đả kích rất sâu.

"Trứng nóng chườm lên mặt rất hiệu quả, em thử xem."

"!!!"

Dư Lan cuối cùng cũng biết chị Hạ bảo cô chuẩn bị hai quả trứng nóng để làm gì, hôm trước còn vì Sở Nhu mà bất bình, hiện tại mặt đều bị đánh sưng lên, cô che mặt, xấu hổ không dám gặp ai.

Hạ Thanh Dạ cười cười, đứng dậy đi tìm đạo diễn Tuân.

Tuân Quang đang vò đầu, mấy sợi tóc đáng thương bị hắn sát đến muốn rơi rụng hết.

"Đạo diễn Tuân, bằng không cứ đẩy cảnh của tôi lên quay trước, về phần của Sở tiểu thư, đợi đến khi mọi chuyện được giải quyết xong, sẽ trở lại nhưng cũng không biết chuyện này cần bao nhiêu thời gian để xử lý."

Lời này của Hạ Thanh Dạ đi thẳng vào trọng điểm.

Tuân Quang buồn bả nhíu mày, "Lỡ đâu kéo dài mười ngày nửa tháng, tôi quay phim thế nào đây? Sở Nhu cũng thật là, từ lúc vào đoàn phim không yên tĩnh chút nào, sớm biết vậy không bằng..."

Hạ Thanh Dạ cười cười, nhưng cũng không nói lời nào.

Điều Tuân Quang lo lắng đã thành sự thật, Phương Hưởng sau khi bị cảnh sát bắt đã tìm luật sư, thề sống chết cũng muốn kiện Sở Nhu tới cùng. Ban đầu Sở Nhu vì bảo vệ thân phận nghệ sĩ của mình, thậm chí còn đâm người đại diện của mình một phen, nào biết được đoạn ghi âm đã đánh sụp toàn bộ lời tố cáo của cô ta, cô ta bận rộn sứt đầu mẻ trán, trong cơn giận dữ trợ lý bên cạnh bị cô ta sa thải, người đại diện bị cô ta đẩy vào vòng lao lý, phụ tá đắc lực cũng không có, cô ta chỉ có thể một mình chạy qua chạy lại giữa đoàn phim và cục cảnh sát, muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu chật vật.

Ngày hôm đó, bộ phận pháp lý của đoàn phim đưa đến trước mặt Sở Nhu yêu cầu hủy hợp đồng, đe dọa dụ dỗ một phen, "Trước mắt vì cô không có người đại diện, cho nên chúng tôi đã gọi đến công ty của cô, công ty đã đồng ý hủy bỏ hợp đồng, Sở Nhu, ký tên đi."

Hạ Thanh Dạ không rõ tình huống Sở Nhu hủy hợp đồng phát sinh chuyện gì, chỉ biết tâm trạng đạo diễn Tuân Quang đã nhiều ngày lúc tốt lúc xấu, tất cả đều biểu hiện hết trên mặt.

Trái lại Lục Vũ ở một bên thấy, đề nghị nói, "Đạo diễn Tuân, hiện tại nếu tìm người đến thử vai, chỉ sợ không quá hợp lý, chỉ có thể tìm một số nữ nghệ sĩ đang không có lịch trình đến cứu nguy, hơn nữa thời gian quá gấp, tôi thấy đoàn phim của chúng ta có rất nhiều nữ phụ, không bằng gọi vài diễn viên phụ đến thử xem, có lẽ có thể tìm được người thay thế Sở Nhu."

Tuân Quang nghĩ nghĩ, lúc này liền tiếp thu đề nghị của Lục Vũ, vừa sắp xếp nữ phụ đến thử vai Machiko, vừa tung ra thông tin cần tìm một diễn viên cho vai nữ phụ.

Đoàn phim bận rộn đến chân không chạm đất, hai nam nữ chính gia đoạn trước quay chụp đã gần xong, ngược lại trở thành người nhàn rỗi nhất.

Hạ Thanh Dạ đưa tay nhận lấy ly trà ấm từ Dư Lan, chủ động đưa đến trước mặt Lục Vũ, "Chuyện lần này phải cảm ơn Lục ảnh đế."

Lục Vũ ngồi thẳng thân người, có chút hứng thú nhìn cô một cái, "Chỉ tiện tay thôi, trái lại lần trước, ít nhiều nhờ thuốc của cô, không thì có khả năng tôi cũng trở thành người kéo chân đoàn phim."

"Đó là việc nhỏ, lần này coi như tôi nợ anh một ân tình."

"Được."

Toàn bộ quá trình đều có mặt Dư Lan, thậm chí còn nghe được Hạ Thanh Dạ nhờ Lục Vũ dẫn dắt đạo diễn Tuân tuyển chọn diễn viên cho vai Machiko từ chính người trong đoàn phim, mỗi một chuyện cô đều biết nhưng một chút cũng hoàn toàn không hiểu, đợi đến khi bốn bề vắng lặng, cô mới nhỏ giọng hỏi, "Chị Hạ, chị cần gì phải nợ Lục ảnh đế một ân tình lớn như vậy, để kéo dài về sau cũng không tốt, không bằng chị cứ trực tiếp đề cử chị Mỹ Ny trước mặt đạo diễn Tuân, không phải tốt hơn sao?"

Hạ Thanh Dạ híp mắt, "Dư Lan, chị chỉ là một người mới."

Dư Lan nghẹn họng, lại không tìm được lời nào phản bác, dù đạo diễn Tuân có đôi khi rất chiếu cố chị Hạ, nhưng trong vòng này, Hạ Thanh Dạ xác thực chỉ là một người mới.

Người mới có thể vận khí tốt, có thể dựa vào người khác để tiến tổ, nhưng tuyệt đối không có tiếng nói, cần nhất nói ít làm nhiều.

Nháy mắt Dư Lan liền hiểu được, cũng không biết như thế nào tâm tình ngược lại có chút sa sút.

Trong một tuần mọi chuyện xoay chuyển rất nhanh, chỗ nào trên mạng cũng có anti-fan chửi mắng Sở Nhu, có một bộ phận fan không thể tiếp nhận được chuyện thần tượng của mình trong ngoài không đồng nhất như vậy, liền thoát fan mà đi, lượng fan trên weibo của Sở Nhu tụt dốc rất nhanh, phía dưới toàn là chửi rủa, cô ta đã lâu không đăng weibo. Chuyện cô ta và Phương Hưởng kiện ra tòa đã trở thành đề tài được mọi người truy lùng, Dư Lan chăm chú 'ăn dưa', nhất là nhìn hai người chó cắn chó, cô nàng còn có thể cao hứng nói cho Hạ Thanh Dạ nghe.

"Thanh Dạ, Thanh Dạ, chị đã lấy được vai nữ phụ Machiko."

"Chúc mừng."

Hai mắt Tề Mỹ Ny tỏa sáng, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày cô ấy đều ở chỗ Hạ Thanh Dạ, nếu không phải Dư Lan nhanh chân nhanh tay cố thủ địa vị của mình thì chỉ sợ sớm đã bị đối phươnggạt sang một bên để ngủ cùng nghệ sĩ nhà mình rồi, "Cám ơn em, nếu không phải em, chắc chắn chị sẽ không lấy được vai diễn này."

Hạ Thanh Dạ nhấc mắt nhìn cô ấy một cái, "Ny Tử, vai diễn này là chị dựa vào năng lực của mình mà lấy được, không phải em, chị phải tin vào chính mình. Tư chất của chị sao hơn so với Sở Nhu, ra mắt cũng sớm hơn cô ta, chị chỉ là thiếu chút vận khí, hiện tại tốt rồi, vận may của chị đã trở lại."

"Thật?"

"Chị lấy được vai Machiko này, không phải là minh chứng tốt nhất sao?"

Dư Lan nhìn Tề Mỹ Ny mười phần kích động, trong lòng lại nhịn không được BB không ngừng, cái gì mà may mắn chứ, bản lĩnh nói hưu nói vượn của chị Hạ càng ngày càng lợi hại, rõ ràng chính là chị dùng một ân tình lớn đổi lấy mà.

Bởi vì Sở Nhu, những cảnh đã được quay trước đó đều phải thực hiện lại một lần nữa, không thể nghi ngờ rằng khối lượng công việc sẽ tăng lên gấp đôi.

Tề Mỹ Ny ngược lại cũng vô cùng nỗ lực, chủ động yêu cầu tăng thêm giờ làm, không kêu ca, mỗi ngày bị đạo diễn Tuân mắng cũng đều cười toét cả miệng, cũng không so đo, trái lại làm đổi mới cách nhìn của Tuân Quang trước đó đối với cô.

"Thanh Dạ, vì sao em lại hiểu tâm lý của Machiko như vậy, nếu em không nói, chị thậm chí hoài nghi em chính là Machiko."

"Lấy được kịch bản em liền bắt đầu phân tích các nhân vật." Đây là thói quen trước nay của Hạ Thanh Dạ, "Còn có gì không hiểu, chị hỏi hết một lần luôn đi, trạng thái của chị đã tốt lên, đạo diễn Tuân sẽ kéo chị tăng ca tiếp đấy."

"A, chị xem xem."

Dư Lan đem bữa khuya đã sớm chuẩn bị đặt lên trên bàn, yên lặng lui qua một bên đi 'ăn dưa', cô nàng thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm xem xét Tề Mỹ Ny, xét đi xét lại cũng không tìm được điểm đặc biệt nào.

Muốn nói xinh đẹp, vẻ đẹp của Tề Mỹ Ny và vẻ đẹp của Hạ Thanh Dạ rất khác nhau, muốn nói thông minh, cô cảm thấy Tề Mỹ Ny không thông minh bằng chị Hạ nhà mình, muốn nói năng lực, hình như cũng kém hơn.

Cô sống chết không nghĩ ra lý do vì cái gì chị Hạ lại đối với Tề Mỹ Ny có vài phần kính trọng, còn tự mình tăng ca để đối diễn với cô ấy...

Bầu không khí trong đoàn phim rất tốt, các nghệ sĩ cũng vô cùng tuân thủ quy tắc, có Tề Mỹ Ny và Hạ Thanh Dạ hai người liều mạng làm việc, thời gian bốn tháng quay phim đảo mắt liền qua, <> sắp kết thúc.

Nụ cười tươi luôn hiện diện trên mặt Tuân Quang, lúc nhìn thấy Hạ Thanh Dạ, còn cố ý dặn dò nói, "Tiểu Hạ, ngày mai là cảnh quay cuối cùng, buổi tối sẽ mở tiệc mừng đóng máy, đừng quên."

Hạ Thanh Dạ ngoài mặt gật đầu nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc, rõ ràng hôm nay có thể đóng máy, đạo diễn Tuân thế nào lại muốn kéo dài đến ngày mai?

Kết quả, đến ngày hôm sau, cô đến nơi phát hiện toàn bộ bầu không khí phim trường đều kỳ quái, mọi người không yên lòng, chụm đầu ghé tai, thậm chí có người còn cố ý chạy ra ngoài, cũng không biết vây xem cái gì.

Hạ Thanh Dạ bị ấn vào chỗ ngồi trang điểm, không biết bên ngoài vì sao đột nhiên bộc phát một trận thảo luận kịch liệt, cô liền bảo Dư Lan ra ngoài xem một chút, "Chỉ còn một cảnh quay cuối, mấy tháng nay vất vả cho chị Jenny."

Chuyên viên trang điểm Jenny 32 tuổi, ngay từ đầu Hạ Thanh Dạ đã gọi là chị, tương đối thân thiết, Jenny một bên vừa giúp cô đánh phấn, vừa nói, "Không vất vả, trái lại là em, Thanh Dạ em đối với diễn xuất rất có thiên phú, hy vọng lần sau chúng ta còn có cơ hội hợp tác."

Jenny những năm gần đây cơ bản đều trang điểm cho nữ chính, trước khi đóng máy, nghe cô ấy nói như vậy, không thể nghi ngờ đây là lời chúc tốt nhất đối với Hạ Thanh Dạ.

"Sẽ có."

"Chị rất chờ mong ngày đó."

"Hạ, chị Hạ, không tốt rồi, Niếp Trúc Ảnh đến rồi." Dư Lan vội vàng chạy vào.

- --------------

Tác giả có lời muốn nói:

Niếp Trúc Ảnh: Tránh ra tránh ra, rốt cuộc tôi cũng được gặp vợ rồi.