Ảnh Hậu Giới Hắc Đạo Trọng Sinh

Chương 162: Đảo Vọng Trường




Bạch Vân im lặng lục lại chút ký ức về cái người gọi là chú nhỏ này, ông không rõ lắm, từ nhỏ đến lớn hình như chỉ gặp đúng 2 lần, một lần là sinh nhật năm 18 tuổi của chị gái, lần khác là đám cưới của chị gái với Mạnh Phong. Người chú nhỏ này tuổi không lớn, chỉ hơn Bạch Linh 3 tuổi, là họ hàng với nhà bọn họ, theo vai vế thì bọn họ gọi người này là chú, nhưng vì còn trẻ nên người trong họ gọi là chú nhỏ.

Bạch Linh bắt đầu kể lại chuyện, chuyện này cũng là sau khi Bạch Vân rời đi bà mới từ miệng của ba mình biết được. Nhà họ Bạch vốn là một gia tộc lâu đời mấy trăm năm tồn tại ngang hàng với hoàng thất, gia đình họ chỉ là một chi nhỏ trong gia tộc này mà thôi, còn người chú nhỏ mà bọn họ ít khi được tiếp xúc kia chính là trưởng tộc của nhà họ Bạch. Thế nhưng chú ấy không hay xuất hiện, mà dòng chính của nhà họ Bạch vốn đã ẩn cư từ lâu, trước cả khi đất nước kiến thiết, hoàng triều sụp đổ.

Bởi vì bọn họ sinh ra đã mang theo sứ mệnh, vận mệnh của họ trói chặt cùng với vương triều, mỗi khi có một chân mệnh thiên tử ra đời thì cùng lúc đó cũng sẽ có một đứa trẻ của nhà họ Bạch được sinh ra. Vận mệnh của nó sẽ bị trói chặt với đế vương, cho đến khi vương chết cũng sẽ lấy thân mình tế lễ dùng linh hồn canh giữ lăng mộ muôn đời, vậy cho nên người đời gọi gia tộc bọn họ là người thủ mộ.

Từ khi sinh ra vận mệnh của chú nhỏ đã được kết nối với một đại thân vương của hoàng thất. Hơn hai mươi năm trước đại thân vương gặp nạn, trong đêm đó chú nhỏ lê lếch tấm thân đầy máu cùng chút hơi tàn đến trước cửa nhà bọn họ. Chú ấy giao cho gia đình họ một tấm bản đồ, bảo bọn họ phải bảo vệ thật tốt không được để bất kỳ ai biết, bởi vì tấm bản đồ này là bản đồ lăng mộ hoàng thất.

Sau khi chú nhỏ rút hơi thở cuối cùng ba mẹ lập tức hoả táng thi thể ông, lại đốt một mảnh giấy kèm theo ngày tháng của Bạch Vân.

- Sao lại đốt ngày tháng sinh của em.

Bạch Vân có chút mơ hồ không rõ lên tiếng hỏi, câu hỏi này năm đó Bạch Linh cũng đã từng hỏi qua.

- Ba nói ngày tháng sinh của em và chú nhỏ trùng nhau, đây là lời dặn dò của chú ấy, nói là để Vân tinh chuyển mệnh cho em, chú ấy nói cái gì mà chỉ cần Vân tinh không tắt hết thẩy đều sẽ được cứu. Mấy thứ đó chị nghe cũng không hiểu lắm.

Bạch Vân rơi vào trầm tư, đây là lần đầu tiên ông nghe thấy chuyện như vậy, lăng mộ, đế vương, người thủ mộ, rút cuộc thì thế giới này đang vận hành theo chiều hướng gì đây chứ.

- Lăng mộ có cất dấu gì sao, hoàng thất vì tấm bản đồ kia nên mới bắt chị, bọn chúng đã làm gì.

- Trong lăng mộ có cỏ trường sinh.

Cỏ trường sinh, Bạch Vân ngỡ ngàng không nghĩ trên đời này thật sự sẽ có cỏ trường sinh.

Vì sợ sẽ có người đến cướp đi, ba cô đã chôn bản đồ sau vườn mai trong nhà. Rất lâu sau đó cũng không có ai tìm đến, cho đến khi ba mẹ qua đời mọi chuyện vẫn bình an vô sự, bà cũng dần quên mất sự tồn tại của nó, mãi cho đến 5 năm trước.

Khi bà rơi vào tay bọn bắt cóc, chúng tra hỏi về tấm bản đồ lúc này bà mới nhớ đến, lại nhớ lời chú nhỏ nói, đây là sứ mệnh của nhà họ Bạch, chỉ cần trong người bọn họ chảy dòng máu của nhà họ Bạch thì phải nhớ kỹ dùng mạng mình để bảo vệ nó. Vậy cho nên bà cắn răng nhịn xuống mọi tra tấn, kể cả việc nhìn con trai bị ép uống thuốc độc cũng không nói ra.

Thế nhưng cuối cùng vẫn là vô ích, sau khi bà bị đưa đến phòng thí nghiệm, bọn chúng sử dụng thuật thôi miên, ép bà nói ra tung tích của bản đồ.

Chuyện lăng mộ có cỏ trường sinh Bạch Linh cũng là mới biết cách đây không lâu, nếu không phải người kia nói cho bà biết lại cùng bà thực hiện giao dịch, cố ý thả bà đi thì có lẽ giờ này bà vẫn còn ở trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất kia.

** Đảo Vọng Trường.

Hoàng Tư Vũ cảm thấy cả người vô lực, cảm giác khó thở bao trùm trong cuốn phổi, cô đưa mắt nhìn xung quanh, màn sương mù dày đặt bao phủ tầm nhìn.

- Thần.

Hoàng Tư Vũ nhỏ giọng gọi anh, trong không gian yên tĩnh không một ai đáp lời anh, cô lại gọi lần nữa.

- Thần, anh đang ở đâu.

Vẫn là sự im lặng bao trùm,đấy lòng cô khẽ run lên lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy sự sợ hãi và nguy hiểm bảo trùm. Hoàng Tư Vũ khẽ động cô đứng lên nhưng khi đi chân vừa đi được vài bước thì khựng lại. Cô ngồi xuống đưa tay sờ vào cổ chân, lại phát hiện cổ chân mình bị một cái dây leo quấn lấy.

Hoàng Tư Vũ ngồi xuống cô khẽ xoay chiếc nhẫn trên tay cắt đứt dây leo sau đó dựa vào trực giác mà đi về phía trước. Nơi này rõ ràng là một hang động, nhưng cô vì cái gì mà xuất hiện ở chỗ này thì cô thật sự không tài nào nhớ được, hơn nữa Mạnh Vũ Thần cùng những người khác không hề có ở đây, rút cuộc chuyện gì đã xảy ra với con tàu của bọn họ.