Ảnh Hậu Giới Hắc Đạo Trọng Sinh

Chương 158: Bạch Linh tỉnh lại




(Kakaka cô Nụ đã trở lại rùi đây cả nhà đợi có lâu không nè.)

Lại nói về Bạch Linh sau một tuần hôn mê cuối cùng cũng đã tỉnh, nhìn khung cảnh bày trí xung quanh lại nhìn quần áo trên người mình bà biết bản thân đã thật sự thoát khỏi nơi đó.

Ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân Bạch Linh dâng lên cảnh giác, bà đưa mắt nhìn xung quanh, thấy con dao gọt hoa quả trên bàn nhỏ cạnh giường, Bạch Linh nhanh chóng lấy nó giấu vào trong chăn.

Bà không biết bản thân đang ở đâu, cũng không biết ai đã cứu mình, liệu bọn họ có ý đồ gì hay không, bà đã phải liều mạng để trốn khỏi nơi đó, tuyệt sẽ không để bản thân rơi vào tay bất kỳ kẻ nào nữa. Bạch Linh nằm xuống nhắm mắt lại giả vờ bản thân vẫn còn chưa tỉnh.

Cô gái người câm mang theo nước ấm đi vào để giúp Bạch Linh lâu mặt, vừa mới ngồi xuống giường đang chuẩn bị nhúng khăn lau thì trên cổ truyền đến cảm giác lạnh lẽo. Giọng Bạch Linh từ phía sau truyền đến.

- Cô là ai đây là nơi nào.

Cô gái câm cả người run lên ú ớ không nói nên lời ra sức đưa tay làm thủ ngữ. Bạch Linh thấy vậy cũng không có nới lỏng dao trong tay, giọng nhẹ hơn một chút.

- Tôi sẽ không làm hại cô, cô chỉ cần dẫn tôi ra khỏi đây là được.

- Tôi không thể đưa chị đi được, ở chỗ này canh chừng rất nghiêm ngặt, nhưng mà thủ lĩnh là người tốt, chị muốn đi tôi có thể dẫn chị đi gặp thủ lĩnh.

Cô gái câm dùng thủ ngữ nói chuyện với Bạch Linh, trước kia bà từng đóng vai một người mẹ câm điếc trong một bộ điện ảnh, dù đã mười mấy năm nhưng bà vẫn nhớ được thủ ngữ, cũng hiểu được những gì cô gái này nói, Bạch Linh gật đầu đồng ý.

- Cô tên gì, bao nhiêu tuổi.

- Em tên Út Mai, 32 tuổi.

Út Mai trả lời xong, Bạch Linh vẫn không bỏ dao đi, bà thu lại không để trên cổ Út Mai nữa nhưng vẫn nắm chặt trong tay. Út Mai đứng lên lấy một đôi dép bông ở cái tủ gỗ đầu giường đặt trước mặt bà ra dấu tay ý bảo bà mang vào sàn nhà rất lạnh.

- Cảm ơn.

Bạch Linh mang vào đi theo út Mai ra khỏi nhà gỗ, đập vào mắt bà là một khoảng trời mênh mông xanh ngát tựa như thảo nguyên, một dãy nhà gỗ kéo dài xa tít bên sườn đồi, khung cảnh bình yên và thơ mộng. Phía xa xa một đám người đang luyện võ dưới sự chỉ dẫn của một cô gái trẻ, bên trên cây lê cổ thụ một người đàn ông trung niên nhàn nhã ngồi trên canh cây vừa ăn đùi gà vừa nghịch điện thoại.

Nghe thấy tiếng bước chân, Ninh Hân xoay người, nhìn thấy người đi đến thì có hơi ngỡ ngàng, theo tính toán của họ Bạch Linh ít nhất phải ngày mai mới tỉnh, không ngờ lại tỉnh nhanh như vậy. Sau đó cô vui vẻ gọi sư phụ mình.

- Sư phụ người xem ai đến kìa.

Bạch Vân nghe vậy thì nhìn xuống dưới, khi thấy là Bạch Linh thì không hiểu là do kích động hay giật mình mà ngã từ trên cây xuống đất, vừa hay rơi xuống ngay chân Bạch Linh. Bạch Linh theo phản xạ kéo út Mai lùi về phía sau.

Đám đệ tử nhìn thấy bôn dáng này của ông thì nhìn cười đến run cả người, tuy mới có cùng ở chung 1 tiânf nhưng mà vị sư phụ này của bọn họ chính là kiểu người gặp người yêu, ông không nghiêm khắc tính tình như con nít. Ông đối với tam sư tỷ như thế nào thì cũng đối xử với bọn họ như thế, cho dù là người có trái tim sắc đá đến đâu cũng không thể kìm lòng. Chỉ là bọn họ hiểu sư phụ cũng cần có mặt mũi, cho dù rất muốn cười nhưng không dám cười thành tiếng, cũng chỉ có Ninh Hân là ôm bụng cười lớn không cho ông chút mặt mũi nào.

- Con nhóc chết tiệt còn không mau đỡ ta, ui da cái lưng của ta sắp gãy rồi.

Ninh Hân nhịn cười đi đến đỡ Bạch Vân ngồi dậy, vừa ngồi ông liền giơ chân đá Ninh Hân.

- Cho con cười ta, dám cười ta.

Ninh Hân nhanh tay lẹ mắt né ra phía sau Lương Văn Thao còn không quên làm mặt xấu với ông. Thời điểm Bạch Vân ngồi dậy, Bạch Linh vốn đang trong trạng thái phòng bị cả người chợt run lên, hai mắt bà đó hoe nhìn người đang ngồi trên mặt đất. Gương mặt kia giờ đã có nếp nhăn, làn da trắng như ngọc nay vì sương gió trở nên ngăm đen, mái tóc dài điểm thêm sợi bạc được búi cao trên đầu, hết thảy những đường nét kia vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Cho đến khi bà nhìn vào dái tai phải của người kia, một vết sẹo đập vào mắt bà, bước chân Bạch Linh run run bà bước lên vài bước rồi ngồi xuống trước mặt Bạch Vân, giọng bà nghẹn lại.

- Út…là…em sao.

Nghe được tiếng gọi thân thương này hai mắt Bạch Vân cũng đỏ, từ nhỏ đến lớn Bạch Linh luôn gọi ông là Út, có cái gì ngon cũng sẽ chia cho ông, đi đóng phim cũng sẽ mua quà về cho ông, cho dù ông là đứa bé 10 tuổi hay là chàng trai hai mươi mấy tuổi thậm chí hiện tại ông đã 51 tuổi thì ánh mắt bà nhìn ông vẫn như vậy chưa từng thay đổi.

- Chị hai.

Trái tim Bạch Linh như bị cái gì đó siết chặt, 23 năm bà chưa từng một ngày quên đứa em trai này, trước khi cha mẹ rời khỏi thế gian, điều bọn họ hối tiếc cùng ân hận nhất chính là không tìm được đứa con trai út của mình.

Năm đó Bạch Vân rời đi chỉ để lại cho bọn họ một lá thư, bà đã từng oán giận em trai mình, nó nói đi liền đi tuyệt tình như thế. Nhưng rồi nhiều năm trôi qua tìm kiếm khắp trời nam đất bắc, một chút tin tức cũng không có, dần dần bà không còn giận nữa, chỉ mong em trai mình ở nơi nào đó có thể sống tốt, như vậy cho dù không gặp được cũng không sao.

Bạch Linh không ngờ nhiều năm cách biệt lại có thể trùng phùng trong hoàn cảnh này, bà vươn tay ôm lấy Bạch Vân khóc nấc lên một cách nghẹn ngào.

Đám người Ninh Hân thấy vậy không ai nói lời nào tất cả đều nhẹ nhàng rời đi chừa lại không gian cho hai người bọn họ.