Ảnh Hậu Đến Từ Nghìn Năm Trước

Chương 107




Cuối cùng ngày tổ chức hôn lễ cũng đến. Từ sáng sớm Huyền Thương và Băng Linh đã bị gia đình lôi dậy từ trên giường để bắt đầu trang điểm.

Hôn lễ không tổ chức trong nhà hàng, khách sạn năm sao hay nhà thờ nổi tiếng mà được tổ chức trên du thuyền của Huyền Thương. Đây là chiếc du thuyền anh tự tay thiết kế, về kích thước, cách bố trí phòng ốc đều do một tay anh vẽ nên. Chỉ để chuẩn bị cho ngày trọng đại hôm nay.

Huyền Thương là chú rể nên công tác chuẩn bị không cầu kỳ, tỉ mỉ như cô dâu. Khoảng nửa tiếng là xong rồi nhưng Băng Linh là khác. Người con gái chỉ một lần làm cô dâu trong đời nên nhất định phải trở thành người xinh đẹp nhất.

Băng Linh đau khổ mắt nhắm mắt mở ngồi im trên ghế để thợ trang điểm múa máy trang điểm, làm tóc trên đầu mình gần hai tiếng đồng hồ. Trang điểm xong vẫn chưa kết thúc, cô còn phải mặc bộ váy cưới vừa dài vừa nặng kia dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của nhân viên trang điểm. Cô thật sự khóc không ra nước mắt.

Sau khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, cả gia tộc Thượng Quan đi cùng Băng Linh lên máy bay riêng đi đến du thuyền. Hôn lễ được bắt đầu vào buổi chiều khi nhà Thượng Quan đến thì mới trưa thôi nên mọi người đi nghỉ ngơi trước. Băng Linh đến sớm hơn Huyền Thương nên cô vào phòng nghỉ ngồi chờ.

Tất cả khách mời đến dự hôn lễ đều sẽ được máy bay và trực thăng chuyên dụng đưa đến du thuyền an toàn nhất. Trên du thuyền cũng được hai gia tộc cho người bảo vệ nghiêm ngặt, cách vài mét lại có vệ sỹ canh chừng, phía trên bầu trời cũng có trực thăng quân đội bay vòng vòng để kiểm tra. Từng khách mời trước khi bước vào đại sảnh đều được kiểm tra kĩ lưỡng đề phòng có kẻ trà trộn mang theo vũ khí vào bên trong. Vị khách nào nhìn thấy trận địa này đều không khỏi chậc lưỡi, quả nhiên hai người thừa kế của hai đại gia tộc kết hôn khí thế lớn thật.

Vì hai nhà đều có tên tuổi nên việc kết hôn của Huyền Thương và Băng Linh rất được dư luận quan tâm. Cho nên để tránh phóng viên tùy tiện nói bậy, hai nhà quyết định sẽ mời vài phóng viên từ các trang báo có tiếng đến tham dự hôn lễ và cho phép đăng tin tức.

Khi khách khứa đã đến đông đủ thì hôn lễ cũng sắp đến giờ bắt đầu. Huyền Thương dẫn theo dàn phù rể của mình gồm Tạ Phong, Mạc Hoàng, Olearn, Phan Thành Thiên đến phòng cô dâu đưa người ra lễ đường.

Huyền Thương vào phòng chưa kịp nhìn cô dâu của mình thì đã bị dàn phù dâu gồm Dương Mẫn Thi, Tử Lan, Ngọc Khánh và Ngạo Đan Vy ngăn cản. Bốn cô gái tạo thành một bức tường ngăn trước mặt anh. Tử Lan thay mặt mọi người lên tiếng nói:

- Người ta thường nói cái gì dễ dàng có được thì người ta sẽ không biết quý trọng. Hôm nay tuy Tiểu Băng sẽ phải gả cho anh nhưng mà nói gì thì nói chúng tôi thân là bạn cô ấy không thể để anh dễ dàng cướp đi người bạn này được, anh phải gặp chút khó khăn thì mới biết cô ấy quý giá cỡ nào. Cho nên muốn đưa người đi thì phải xem bao lì xì dày cỡ nào rồi. Đông Phương tổng tài có gia sản bạc vạn sẽ không tiếc chút tiền cho chúng tôi chứ.

Băng Linh ngồi phía sau nghe bạn của mình làm khó chồng mình tuy có chút không nõ nhưng cũng không cản. Chỉ đành hùa theo các cô ấy, ngồi nhìn Huyền Thương cười cười bất lực. Huyền Thương biết vợ mình dung túng cho bạn nhưng không trách, anh hiểu rõ tính cách mấy cô gái này mà, nên trước khi vào phòng đều đã chuẩn bị hết rồi. Cái gì mà bạn với bè, rõ ràng muốn hồng bao của anh thì có, có cơ hội là lấy tiền của anh. Huyền Thương liếc mắt ra hiệu với Tạ Phong đứng phía sau mình, anh ta hiểu ý lấy trong túi áo ra bốn cái hồng bao đưa cho bốn cô gái mỗi người một cái.

Bốn người lần lượt nhận lấy, đưa ray sờ sờ thì thấy cái bao mỏng tang, hệt như không có gì. Ngọc Khánh vừa mở hồng bao vừa nói:

- Đông Phương tổng tài sẽ không keo kiệt cho chúng tôi vài đồng bạc để đi xe buýt đó chứ, sao hồng bao lại mỏng như vậy? Rốt cuộc là trong mắt anh Tiểu Băng đáng giá bao... Ôi mẹ ơi, tôi đang mơ hả?

Cô ấy mở hồng bao ra thì thấy trong đó không phải tiền mà là...chi phiếu. Chi phiếu không quan trọng, quan trọng là con số trên chi phiếu, trên đó ghi 1000 vạn đó. Chữ ký hẳn hoi, không phải giỡn. Ba cô gái kia thấy thần sắc ngỡ ngàng của Ngọc Khánh thì cũng mở hồng bao của mình ra xem, quả nhiên là 1000 vạn, Đông Phương Huyền Thương này chơi cũng lớn quá đi.

Phía sau Băng Linh nghe thấy bốn người bạn của mình hít vào một ngụm khí sau khi mở hồng vao thì cô đoán chắc Huyền Thương bỏ ra số tiền không nhỏ. Chỉ là 1000 vạn, Huyền Thương là đang đốt tiền sao? Anh không tiếc nhưng cô lại thấy tiếc cho tiền của anh đó. Người ta bỏ hồng bao thì toàn bỏ tiền, anh thì hay rồi chơi luôn chi phiếu 1000 vạn, Băng Linh thật sự khâm phục ông chồng của mình, trâu bò quá đi, đã không vung tay thì thôi, một khi đã vung thì phải khiến thiên hạ trầm trồ.

Mấy cô phù dâu thấy chú rể vung tay hào phóng như thế cũng không làm khó nữa, bốn người đứng tách ra để cho Huyền Thương và Băng Linh nhìn nhau.

Huyền Thương nhìn thấy cô dâu của mình thì tim đập thình thịch không ngừng. Cô hôm nay thực sự rất xinh đẹp, trang điểm đơn giản nhưng tỉ mỉ càng làm nổi bật lên những đường nét xinh đẹp dịu dàng của cô. Ngày thường là một nàng chù tịch lạnh lùng mạnh mẽ hôm nay xuất giá nhìn thế nào cũng thấy dịu dàng, đoan trang lại có chút thẹn thùng, hình tượng nữ cường nhân ngày thường đều mất hết. Một bộ váy cưới trắng tinh khôi, một chiếc vương miện ngự trí trên mái tóc anh luôn yêu thích, một bộ trang sức xa hoa biến em trở thành cô dâu đẹp nhất. Hôm nay là ngày em được sinh nhưng cũng là ngày em chính thức trở thành người của anh, trở thành cả sinh mệnh của anh.

Huyền Thương nhìn Băng Linh không chớp mắt mà cô so với anh cũng không khác gì mấy. Bình thường anh đã đủ đẹp trai khiến người ta hít thở không thông hôm nay lại đẹp hơn ngày thường không biết bao nhiêu lần. Một bộ Âu phục trắng, nơ đỏ biến anh từ một người lạnh lùng với gương mặt người lạ chớ lại gần trở thành một chàng bạch mã hoàng tử ôn nhu, ấm áp như gió xuân.

Hai người mắt đối mắt nhìn nhau. Dường như cả hai đang tồn tại trong thế giới của riêng mình, xung quanh không tồn tại bất lỳ ai và bất kỳ thứ gì có thể ảnh hưởng đến tình yêu sâu đạm nới ánh mắt hai người khi nhìn đối phương.

Dàn phù dâu, phù rể mặc dù không muốn lên tiếng phá vỡ cảnh đẹp này nhưng thời gian không thể trì hoãn nữa, bọn họ mà không lên tiếng thì không biết hai người này nhìn nhau đến khi nào. Phan Thành Thiên nhìn thấy không ai có gan lên tiếng quấy rầy thì bản thân đành phải ra tay trượng nghĩa, lên tiếng nhắc nhở hai người kia.

- Tôi nói này hai vị, ở đây còn một đám cẩu độc thân đấy đừng có ngược cẩu như thế chứ. Hai người qua ngày hôm nay thì muốn nhìn thế nào thì nhìn bây giờ thì ra lễ đường được chưa?

Huyền Thương và Băng Linh nghe Phan Thành Thiên gọi thì hồi thần, ngượng ngùng ho khan. Huyền Thương định tiến tới bế cô dâu của mình thì đã bị Dương Mẫn Thi nhảy ra ngăn cản, anh đen mặt nhìn cô ấy hỏi:

- Còn chuyện gì nữa? Chẳng phải hồng bao đã đưa các cô rồi sao, còn chê ít à?

- Không phải, chỉ là còn một chuyện nữa các anh bắt buộc phải thực hiện mới được đưa Tiểu Băng của bọn này đi.

- Chuyện gì, mau nói. Đừng làm lỡ tôi lấy vợ.

- Anh dù sao cũng đợi gần 30 năm ròi đợi thêm mấy phút nữa thì chết sao?

- Cô nói gì đó, có tin tôi gọi Trần Minh vào lôi cô đi không?

- Được rồi, được rồi tôi không nói nữa là được chứ gì? Bây giờ anh và phù rể của mình phải tìm cho ra chiếc giày của Tiểu Băng mà chúng tôi đã giấu đi. Phạm vi là toàn bộ căn phòng này.
- HẢ????

Bốn phù rể không hẹn cùng nhau hét lên, riêng Huyền Thương thì mặt đã đen như đít nồi, anh lấy vợ thôi mà phải trải qua trăm đắng nghìn khổ thế này hả? Mai mốt mấy cô gái này lấy chồng anh nhất định phải làm phù rể mới được, hành chết mấy ông chồng của bọn họ. Còn bây giờ tìm giày, phải tìm ở đâu đây. Căn phòng này diện tích không nhỏ đâu. Không nhắc đên lễ đường và đại sảnh tổ chức tiệc, căn phòng này chỉ nhỏ hơn phòng tân hôn của hai vợ chồng anh thôi đấy.

Huyền Thương đưa mắt ra hiệu cho bốn phù rể phía sau chia nhau ra đi tìm giày. Lâu lâu Huyền Thương lại đưa ánh mắt cầu cứu nhìn cô vợ sắp vào cửa của mình nhưng cô vờ như không thấy khiến Huyền Thương cũng đành bất lực, trong đầu thầm nghĩ tối nay em chết với anh.

Năm người chia nhau ra, người tìn trên ghế, người vào phòng vệ sinh, người tìm trong tủ đồ, người tìm dưới gầm giường nhưng đều vô ích. Huyền Thương đứng yên ngẫm nghĩ lại hồi lâu.

- Tìm khắp nơi trong phòng đều không có. Mấy cô gái này đều rất ranh ma nhất định dã giấu ở chỗ mà anh và bốn người kia nhất định sẽ không tìm. Ở trong căn phòng này chỉ có chỗ của...cô dâu là chưa kiểm tra thôi.

Huyền Thương đưa mắt nhìn Băng Linh, bộ váy cưới này của cô rất rườm rà, tà váy vừa dài vừa rộng, giấu một chiếc giày hoàn toàn không thành vấn đề. Huyền Thương nghĩ thông suốt thì tiến đến chỗ của cô dâu. Bốn cô gái thấy biểu cảm trên mặt Huyền Thương thì trong lòng lộp bộp nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh chờ hành động tiếp theo của anh.

Anh bình thản đi đến chỗ cô dâu của mình, không nói không rằng bế bổng cô lên. Quả nhiên phía dưới tà váy của cô có một chiếc giày trắng đính kim cương lấp lánh cực kỳ đẹp. Olearn tiến đến lấy chiếc giày, Huyền Thương thả cô ngồi lại xuống giường rồi giúp cô mang giày vào. Sau đó bế cô ra lễ đường:

- Thương, thả em xuống đi, bộ váy này nặng lắm đó.

- Không nặng.

- Nhưng...

- Em nói nữa là anh hôn em đó.

- .....

Một đoàn người khí thế đi đến lễ đường chuẩn bị bắt đầu hôn lễ.

Trong lễ đường, Huyền Thương đứng phía trên gần chỗ cha xứ đôi mắt luôn hướng về cánh cửa ngoài kia. Vài phút sau, cánh cửa mở ra, đi vào là Thượng Quan Trung đang dẫn con gái rượu từ từ đi vào, phía sau là ba người anh trai đi theo.

Ngay tư khi cánh cửa mở ra thì toàn bộ khách khứa ngồi hai bên đều đưa mắt liếc nhìn cô dâu. Ai cũng không khỏi trầm trồ cô dâu chú rể quả nhiên là một cặp trời sinh.

Thượng Quan Quân đi phía sau một thần sắc vui vẻ vì em gái tìm được hạnh phúc của đời mình. Còn hạnh phúc của anh thì đang ở bên kia trái đất. Anh nghĩ đến đó thì nở nụ cười chua xót nhưng đột nhiên ánh mắt anh va phải ánh mắt của một người con gái, khoảng khắc ấy tim của anh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Con tim anh như một con mãnh thú bị nhốt nhiều năm đột nhiên có được sức mạnh nên muốn phá tan cái lồng đã nhốt nó. Gương mặt cô gái anh đã không gặp nhiều năm nay nhưng vẫn luôn khắc sâu trong tim anh. Còn cô gái ấy cũng nhìn thấy Thượng Quan Quân, cô bối rối cụp mắt xuống không dám nhìn vào ánh mắt chỉ toàn tình yêu với cô của anh.
Đó là một cô gái rất xinh đẹp, từng đường nét trên gương mặt đều rất nhu hòa, hoàn mỹ khiến người ta cảm thấy thoải mái khi nhìn vào nhưng trên mặt cô luôn tỏa ra một nét u buồn, ưu thương khiến người ta xót xa hơn là thoải mái. Khí chất của cô lại rất thanh cao, như một tiên nữ không vướng bụi trần, người đó không ai khác ngoài Hạ Nguyệt Anh. Cô gái có thể khiến tim của Thượng Quan Quân đập dồn dập như vậy chỉ có thể cô.

Trong lòng Thượng Quan Quân có một niềm vui khó tả, hóa ra em gái không lừa anh, cô ấy thức sự đã quay về. Lần này anh tuyệt đối không để em rời xa anh nữa đâu. Trên mặt Thượng Quan Quân nở nụ cười tươi rói trong đầu không ngừng tính toán làm sao để giữ cô lại.

Trên hàng ghế dành cho khách mời, Hạ Nguyền Anh đang cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng trái tim lại không nghe theo cô, cứ đập dồn dập không ngừng. Từng mảng ký ức, từng kỷ niệm cứ thế ùa về theo đó đôi mắt cô cũng dần đỏ lên. Năm năm rồi, em vẫn không thể quên được anh, hôm nay em trở về có phải sẽ khiến chúng ta càng thêm dây dưa không dứt? Trong lòng cô là một mớ ngổn ngang nhưng hôm nay là hôn lễ của Tiểu Băng, cô không thể để cảm xúc của mình ảnh hưởng đến ngày vui của em ấy. Thời gian còn dài, cô và Thượng Quan khó tránh khỏi việc phải chạm mặt. Nếu cứ giữ thái độ như bây giờ, người khó xử sẽ là Tiểu Băng, thôi thì cô cứ cố gắng giữ bình tĩnh để tránh làm mọi người bị ảnh hưởng.

Thượng Quan Trung dắt ray con gái đến trước mặt Huyền Thương rồi cầm tay cô đặt vào tay Huyền Thương. Ông nhìn Huyền Thương không nói gì nhưng qua ánh mắt ông, anh đã thấu hiểu tất cả. Thượng Quan Trung chỉ có một đứa con gái này, nâng niu trong lòng bàn tay suốt 20 năm hôm nay phải giao con gái cho người khác chăm sóc, có nói bao nhiều, nhắc nhở nhiều thế nào cũng không đủ để thể hiện được sự buồn bã và lo lắng của một người cha.

Thượng Quan Triệt, Thượng Quan Quân và Thượng Quan Hạo cũng giống như cha của mình. Đều không nói một lời nhưng thông qua ánh mắt và khí thế của bọn họ, không riêng gì Huyền Thương mà cả khách khứa ở dưới cũng đều biết: Thượng Quan Băng Linh là thịt trong tim bọn họ, chỉ cần cô chịu chút tổn thương nào thì Thượng Quan gia nhất định đòi lại công đạo cho cô bằng mọi giá.

Huyền Thương là một người nhạy bén há lại không hiểu răn đe trong mắt bọn họ, anh mỉm cười nắm chặt tay Băng Linh, nói với Thượng Quan Trung cũng như nói với ba ông anh vợ của mình:

- Cô ấy là sinh mạng của con, con thà để bản thân minh chịu mọi đau thương cũng không để cô ấy mất một sợi tóc.

Nghe được lời này của anh, bốn người đàn ông nhà Thượng Quan không còn gì canh cánh trong lòng. Bốn người nhìn Băng Linh một cái sau đó về chỗ ngồi trên hàng ghế mà Thượng Quan lãi gia và Thượng Quan phu nhân đang ngồi.

Huyền Thương và Băng Linh đi đến trước mặt cha xứ bắt đầu tuyên thệ. Hai người tuyên thệ xong thì trao nhẫn nhẫn và trao cho nhau một nụ hôn sâu dưới những tràn vỗ tay nhiệt liệt của mọi người phía dưới.

Sau khi cha xứ tuyên bố hai người chính thức trở thành vợ chồng thì bên ngoài du thuyền hàng trăm con chim bồ câu được thả ra bay lên bầu trời, trong khi đó những chiếc máy bay trên bầu trời cũng thả xuống những cánh hoa hồng đầy đủ màu sắc, tất cả rơi xuống du thuyền, rơi trên đầu của mọ người đang đứng vỗ tay nhiệt kiệt cho cặp đôi vừa mới về chung một nhà. Lúc này mọi người đều đã ra ngoài boong tàu, những cô gái còn chưa kết hôn thì đứng túm tụm lại một chỗ chờ màn ném hoa không thể thiếu.

Hạ Nguyệt Anh không định tham gia nhưng lại bị những cô vái ham vui kia kéo vào.

Băng Linh cầm trên tay bó hoa cưới nhìn xuống những cô gái phía dưới, chợt nhìn thấy chị dâu tương lai cũng bị kéo vào. Bên kia anh hai của mình thì nhìn người ta không chớp mắt hận không thể bắt về nhốt cô trong nhà. Băng Linh thu tất cả vào trong đáy mắt, nở nụ cười ranh ma, Huyền Thương thấy nụ cười đó của cô liền hiểu cô sắp giở trò rồi nhưng anh không hỏi cũng không cản, chỉ cần là điều cô muốn làm thì anh đều ủng hộ. Băng Linh định vị vị trí của Hạ Nguyệt anh một lần nữa rồi xoay người lại, đưa lưng về phía những cô gái ở dưới. Huyền Thương thì sợ cô té ngã vì bộ váy cưới quá dài nên luôn đứng bên cạnh cô giúp cô chỉnh váy cưới rồi còn thủ thế chuẩn bị đỡ bất cứ khi nào cô ngã. Băng Linh nở nụ cười ngọt ngào với anh rồi chuẩn bị ném hoa cưới.

Người muốn chụp được hoa lại không chụp được, người bị lôi kéo tham gia thì lại có được bó hoa này. Hạ Nguyền Anh còn chưa kịp hoàn hồn khi bị lôi vào chỗ này thì từ đâu đã có một bó hoa rời từ từ trên trời xuống chuẩn xác vào tay cô rồi.

Những cô gái khác đầy tiếc nuối nhìn bó hoa xinh đẹp trong lòng Hạ Nguyệt Anh. Còn cô thì vẫn chưa hết bỡ ngỡ thì một vài chàng trai thấy Hạ Nguyệt Anh xinh đẹp thì nổi lên hứng thú muốn đến làm quen.

Nhưng bọn họ chưa kịp có cơ hội thì Thượng Quan Quân đã nhảy đến dẫn người đi, một bộ dáng thông báo rằng cô gái này là của tôi, các cậu có gan động vào thử xem.

Băng Linh và Huyền Thương đứng cách đó không xa nhìn thấy hết tất cả. Anh tiến tới ôm lấy eo cô, nói:

- Em đã cho cậu ấy có hội rồi còn thành công hay không là xem sự bứt phá của cậu ấy.

- Em tin Thượng Quan Quân sẽ không đánh mất chị ấy một lần nữa đâu. 15 năm, đã không đơn thuần là tình yêu nữa, có lẽ chị ấy đã trở thành chấp niệm của anh hai rồi.

- Chấp niệm, cả đời cũng không thể buông bỏ được.

- Anh ấy nhất định sẽ hạnh phúc, một người si tình như vậy hi vọng chị Nguyệt Anh sẽ cảm động. Không phải ai cũng đủ mạnh mẽ yêu một cô gái trong suốt 15 năm cả, yêu ngay từ khi cô ấy còn là một đứa trẻ.

- Anh cũng có thể yêu em nhiều năm mà, đâu phải chỉ có anh hai em làm được.

- Anh không hiểu gì cả.

- Thôi được rồi, anh không hiểu vậy nên tối nay bà xã phải nói cho anh hiểu đó.

Nghĩ đến tới nay thì mặt Băng Linh bùm một cái đỏ bừng, cô liếc ánh mắt hờn giận nhìn ông chồng của mình. Trong đôi mắt anh là một mảnh đen tối gian tà, Băng Linh nhìn thấy không khỏi rùng mình, tối nay là đêm động phòng của hai người, xem ra cô chết chắc rồi.