Lạc Dịch ở dưới bếp được dì Lan hướng dẫn nấu canh gà, mãi hơn một tiếng đồng hồ sau mới hoàn thành.
Dì Lan lúc hay tin Lạc Nhạc đã bị đưa trở về bà vừa lo lắng vừa sợ phải nhìn thấy Lạc Nhạn. Bà cảm thấy có lỗi với cô, có lẽ một phần do lời khai của bà mà đã cho Lạc Dịch một manh mối lớn tìm thấy cô. Bà hơi thấp thỏm không biết phải đối diện với Lạc Nhạn thế nào đây.
Nhìn Lạc Dịch mang tô canh gà đi bà mới thu hồi tầm mắt hầm thuốc bắc cho Lạc Nhạn. Bà nghĩ tới đâu hay tới đó thôi, dù sao bà cũng là vào đường cùng mới hết cách. Lúc nãy nhìn thấy thái độ của Lạc Dịch bà đoán rằng cậu chủ chắc đã phần nào chấp nhận tiểu thư rồi cũng chấp nhận cả đứa bé. Bà thật cầu mong cho mọi chuyện đều tốt đẹp.
Lạc Dịch vào phòng thì thấy cô đang nằm ngủ. Anh cho rằng chắc phụ nữ có thai nên rất dễ buồn ngủ. Anh nhếch miệng đi đến bên mép giường ngồi xuống.
Nhẹ nhàng âu yếm khuôn mặt cô một chút. Không ngờ Lạc Nhạn dễ ngủ cũng dễ tỉnh, cô mở mắt từ từ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh. “Dịch.” Cô khẽ gọi.
Anh đáp “Ừ. Anh đây.” Sau đó anh đỡ cô ngồi dậy rồi cầm lấy tô canh gà khuấy nhẹ sau đó múc ra một muỗng đưa đến bên miệng cô. “Canh gà, em uống cho khỏe. Từ sáng giờ em không ăn gì rồi.”
Lạc Nhạn hơi ngạc nhiên vì sự dịu dàng của anh.
“Không muốn uống sao?” Anh có chút buồn, vì đây là do anh nấu. Nhưng nếu cô không thích anh sẽ tìm học món khác.
Lạc Nhạn lắc đầu, cô nâng tay cầm lấy tô canh. “Để em tự làm được rồi.”
Vừa uống thử một muỗng Lạc Nhạn thấy hơi lạ, cô hỏi. “Anh đổi người làm rồi sao?” Cô sợ là anh vì chuyện của cô nên đuổi dì Lan. Nếu thật là vậy cô sẽ vô cùng thấy có lỗi với dì ấy.
Lạc Dịch không hiểu sao cô lại hỏi chuyện này nhưng anh vẫn trả lời đàng hoàng. “Không có, vẫn là dì Lan.”
“Vậy sao mùi vị lại khác trước vậy nhỉ?” Lạc Nhạn nhíu mày nhỏ giọng nói.
Lạc Dịch chớp mắt cảm thấy rất thú vị khi cô nhận ra sự khác biệt của canh gà. Anh hỏi. “Khác thế nào?”
Lạc Nhạn nào biết người này đã nấu cho cô chứ. Cô vô cùng thành thật trả lời. “Không ngon như trước, cũng không đậm đà nữa. Tay nghề dì ấy xuống rồi sao?”
Khóe miệng anh giật giật, thật là anh nào có nghĩ nó không ngon đến vậy.
“Được rồi. Không ngon thì em đừng uống nữa. Để anh bảo dì ấy nấu cho món khác.”
Lạc Nhạn đúng là không muốn uống thêm thật, cô rất vô tư gật đầu rồi đưa chén canh cho anh.
Lạc Dịch kiềm nén bực bội trong người. Anh cảm thấy nấu ăn nào có khó khăn gì chứ. Rõ ràng anh làm theo từng bước dì Lan đã hướng dẫn nhưng tại sao Lạc Nhạn lại thấy không ngon. Anh phải đi hỏi lại dì ta mới được.
Vì Lạc Nhạn bảo không có vấn đề gì nên anh không ép cô đến bệnh viện nữa. Vì qua trưa có việc ở công ty nên anh phải ra khỏi nhà.
Lạc Nhạn xuống dưới tầng, hiện tại cứ nhìn bậc thang này cô vẫn còn ám ảnh cảnh tượng hôm ấy. Cô biết lỗi không hoàn toàn thuộc về Chung Gia Di nhưng mà cô cũng không sao bỏ qua cho cô ta được. Đúng rồi Lạc Nhạn lúc này mới nhớ tới chuyện Lạc Dịch ngủ với cô ả đó. Không nhớ tôi thì thôi nhưng vừa nghĩ tới đã khó chịu rồi. Nhất định phải tìm cơ hội hỏi anh chuyện ngày hôm đó.
Dì Lan thấy Lạc Nhạn xuất hiện, bà hơi ái ngại. Sau đó bưng chén thuốc bắc đã được bà nấu đến phòng khách.
“Tiểu thư. Thật may cháu không xảy ra chuyện gì.”
Lạc Nhạn gật đầu. Cô mỉm cười. “Cháu còn sợ dì bị cháu liên nguỵ.”
Dì Lan cảm thấy vô cùng có lỗi, bà cúi đầu nhận tội. “Xin lỗi cháu, là dì bị cậu chủ dồn vào đường cùng nên không thể không khai ra. Dì thật sự rất áy náy.”
Lạc Nhạn lắc đầu. “Không trách dì được. Dì đừng nghĩ nhiều, hiện tại cháu an bình rồi. Lạc Dịch hình như cũng có chút thay đổi rồi. Cháu hi vọng sẽ tốt đẹp.”
Dì Lan gật gật đầu đồng ý.
Vừa uống xong chén thuốc bắc này Lạc Nhạn lại nhớ tới chén canh gà ban trưa liền nói dì Lan. “Hôm nay tâm trạng của dì không tốt sao?”
Dì Lan khó hiểu. “Sao cháu hỏi vậy? Dì chỉ là có lo lắng khi đối diện với cháu thôi.”
“Chỉ là canh gà hôm nay dì nấu khác với trước đây. Mùi vị thật sự cháu rất khó uống.”
Cô vừa dứt lời là dì Lan bật cười luôn.
Lạc Nhạn nghĩ bộ mình nói gì buồn cười hả. “Sao dì cười?”
“Đó là cậu chủ nấu cho cháu, không phải dì.”
Lạc Nhạn ngạc nhiên, cô chớp chớp mắt không thể tin nhìn dì Lan. “Thật ạ?” Anh xưa giờ làm gì tự mình nấu cho cô món gì chứ.
Dì Lan gật đầu. “Thật. Cậu chủ đã rất nghiêm túc nhờ dì bày cho. Mất hơn cả tiếng mới hoàn thành.”
Lúc Lạc Nhạn trở về phòng vẫn còn nghĩ đến chén canh gà khi trưa, cô thế mà chê bai trước mặt anh. Chắc anh rất buồn nhỉ? Nhưng biết được là do anh nấu, cô thật sự rất hạnh phúc. Niềm vui và ngọt ngào đã lâu không xuất hiện lúc này lại dâng lên khiến Lạc Nhạn vô cùng thoải mái.