Đêm hôm sau Lạc Nhạn thức đến mười giờ thì đi ngủ, Lạc Dịch vẫn chưa về, cô cũng không thấy lạ vì bình thường anh cũng toàn đi làm về muộn như vậy.
Đến sáng hôm sau cũng là chủ nhật, đêm qua cô ngủ rất tốt, cơ bản là không bị Lạc Dịch nên chất lượng giấc ngủ cũng ổn hơn nhiều.
“Anh ấy chưa dậy ạ?” Cô hỏi dì Lan. Chuyện này có hơi kỳ lạ, bình thường dù đêm khuya anh cùng cô mây mưa đến nửa đêm thì sáng hôm sau cũng không dậy muộn thế này. Hiện tại đã tám giờ rồi, cô đoán hôm nay anh không đến công ty.
Dì Lan thấp thỏm nhìn nhìn Lạc Nhạn cuối cùng bà thở dài nói: “Hôm qua cậu chủ uống nhiều lắm, Chung tiểu thư đã đưa cậu chủ về. Sau đó…”
Lạc Nhạn có cảm giác không ổn. “Sao đó thì sao ạ?” Cô hỏi.
“Sau đó Chung tiểu thư ở trong phòng cậu chủ…đến bây giờ còn chưa ra ngoài.”
Lời bà vừa dứt cả người cô cứng đờ, sau đó vài giây vì chấn động mà suýt ngã may được dì Lan nhanh tay đỡ lấy cô.
Lạc Nhạn siết chặt hai tay thành nắm đấm, cô có thể chịu được việc anh ngủ với người phụ nữ khác để giải tỏa sinh lý nhưng riêng Chung Gia Di…cô không cách nào chấp nhận được. Cô hít sâu hai hơi lấy lại bình tĩnh rồi ra hiệu cho dì Lan cứ mặc kệ cô.
Theo từng bước chân lên tới phòng của Lạc Dịch, trái tim cô đập dồn dập, vì cô sợ cảnh tượng cô sắp chứng kiến đây sẽ khiến cô tan nát cõi lòng. Cuối cùng không do dự đẩy cửa phòng anh ra, bọn họ còn chẳng thèm khóa cửa cơ đấy.
Đập vào mắt cô là tấm lưng và cánh tay trần trụi, trắng muốt của phụ nữ, tay cô ta đang đặt trên ngực người đàn ông, một tay người đàn ông thì đặt dưới cổ của cô ta. Nhìn từng mảnh quần áo của nam nữ rơi rớt khắp giường, cả trên sàn nhà, môi Lạc Nhạn đã bị chính cô cắn đến rướm máu. Cô kiềm chế tiếng hét của bản thân, hai mắt cô vì tức giận và phẫn hận mà đỏ âu, cô cố gắng không để nước mắt rơi ra, cô không muốn bản thân khóc vì cảnh tượng vô liêm sỉ trước mắt.
Khi Lạc Nhạn định ôm phần đau đớn rời đi thì Chung Gia Di từ khi nào đã thức dậy, cô tay xoay người nhìn thấy Lạc Nhạn đứng đực ra ở cửa cũng chẳng ngạc nhiên mà vô cùng phách lối, tự tin nhướng người hôn lên môi Lạc Dịch đang ngủ say sưa không biết gì. Đương nhiên không biết rồi, vì cô ta còn cho anh uống chút thuốc an thần mà. Dù anh có làm hay không làm cô ta thì hình ảnh trước mắt này đã chứng minh tất cả những chuyện xảy ra đêm qua.
“Cô còn muốn nhìn tôi thay đồ à?” Cô ta bỏ chăn ra không chút xấu hổ quơ lấy chiếc đầm ngắn củn của mình mặc ngay trước mắt Lạc Nhạn.
Lạc Nhạn trừng cô ta rồi xoay người ra khỏi phòng. Đến hành lang gần cầu thang cô chống hai tay lên thanh chắn để đỡ lấy thân thể đang không ngừng run rẩy của mình. Lần đầu tiên cô ghét Lạc Dịch đến như vậy. Anh từng nói anh khinh thường Chung Gia Di, anh tuyệt đối không bao giờ chạm vào cô ta. Anh từng nói thân phận thật của cô cũng là từ cô ta tiết lộ ra, anh từng nói dù phụ nữ trên đời này chẳng còn ai cũng sẽ không đụng vào cô ta. Vậy hiện tại là thế nào? Vì cô ta có sức quyến rũ? Hay vì anh say rượu nên không phân biệt được ai với ai? Dù là bất kỳ lý do gì thì việc anh vẫn còn dây dưa với cô ta đã khiến Lạc Nhạn không chấp nhận được. Nếu hỏi trên đời này cô ghét và hận ai nhất. Cô sẽ trả lời ngay mà không do dự chính là Chung Gia Di.
Ngay lúc này cô thật sự muốn rời khỏi đây, rời khỏi người đàn ông cô yêu đến khổ sở, cô chỉ muốn được bình yên sinh bé con ra mà thôi.
Khi Lạc Nhạn định bước đi thì Chung Gia Di đã đi tới. “Có phải cô đang rất hận tôi không?” Cô ta cười khẩy rồi tiếp tục: “Lạc Nhạn à, tôi đã từng nói tôi sẽ khiến cô hối hận mà. Cái cảm giác nhìn người đàn ông mình lên giường cùng đàn bà khác có phải rất khó chịu không?” Cô ta chợt lạnh giọng: “Tôi đã từng rơi vào cảm giác đó đấy. Nó cực kỳ phẫn hận và tức giận như muốn xé nát con đà bà đó ra thành trăm mảnh vậy.” Cô ta vừa nói vừa đến gần Lạc Nhạn.
Lạc Nhạn nhíu chặt mày, cô biết Chung Gia Di yêu Lạc Dịch thật lòng nhưng tình yêu của cô ta quá ích kỷ và quá thủ đoạn. Vì chiếm lấy người kia mà bất chấp mọi mưu mô để đoạt được. Đây nào có phải một tình yêu mà những người bình thường muốn, đây chính là giam cầm và tính toán nhau. Thật ra chính cô và Lạc Dịch cũng vậy thôi, hiện tại cô cũng giống như con chim trong lồng bị anh nhốt giữ và coi như món hàng để thỏa mãn nhu cầu của anh. Vì nếu tình yêu anh giành cho cô lớn lao như vậy thì anh đã không nhẫn tâm nói con của cô và anh là nghiệt chủng. Cô cười thê lương cũng có chút mệt mỏi muốn buông bỏ tất thảy. “Vậy tôi để hai người đến với nhau. Tôi mệt rồi.” Nói xong câu ấy cô cũng muốn rời đi nhưng lại bị Chung Gia Di giữ chặt tay.
“Cô muốn làm gì?” Lạn Nhạn không vùng vẫy chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh nhạt và mang ý cảnh cáo.
Chung Gia Di như muốn nổi điên. Tại sao cô (Lạc Nhạn) lại không có thái độ điên cuồng như cô ta khi ấy? Rõ ràng cô (Lạc Nhạn) phải vô cùng phẫn uất mà gào thét rồi lao vào muốn cào xé cô ta mới đúng chứ. Hiện tại cô (Lạc Nhạn) mang bộ dáng thờ ơ, mặc kệ mọi chuyện thế này là ý gì?
“Cô không còn yêu Lạc Dịch?” Cô ta ngờ vực hỏi.
Lạc Nhạn chợt cười một tiếng, giọng cô thờ ơ xen lẫn ý thất vọng:“Ai nói cô là tôi không còn yêu anh ấy. Nhưng mà cô có biết không chính vì cái thân phận chết bầm của tôi mà cô đã tung ra khiến cho tôi và anh ấy chẳng còn lấy một ngày bình yên. Tôi thật sự chán nãn và cũng bất lực trước những chuyện này rồi. Tôi hận cô, tôi ghét cô nhưng tôi sẽ không dùng thủ đoạn để khiến cô đau khổ. Còn lúc này cô đừng tưởng tôi buông tay là tôi thua, đơn giản tôi chỉ muốn một cuộc sống bình yên mà thôi.” Tay cô không tự chủ mà áp lên eo bụng xoa nhẹ.
Chung Gia Di kinh ngạc nhìn chằm chằm Lạc Nhạn, cô (Lạc Nhạn) đúng là không còn con nhỏ kiêu ngạo như ngày nào. Cô ta chú ý đến tay của Lạc Nhạn trên bụng, cô ta như nghĩ ra gì đó.
Cô ta bật cười không rõ là sung sướng hay đau đớn. “Cô đã có con với Lạc Dịch?”
Lạc Nhạc giật mình bỏ tay mình ra khỏi bụng. Cô phủ nhận. “Tôi rất muốn đấy nhưng tiếc anh ấy lại không.” Lạc Nhạc lười phải đôi co những thứ vô vị với cô ta nên nhanh chân bước xuống bậc thang định sẽ trở về kí túc rồi sớm bay sang Mỹ. Nhưng mới đi được hai bước đã bị Chung Gia Di kéo lại.
“Tôi còn chưa…” Cô ta chưa nói hết lời thì Lạc Nhạn theo phản xạ vùng khỏi gọng kiềm của cô ta, kết quả dùng lực quá mạnh tay rời khỏi bàn tay của Chung Gia Di, cả cơ thể cũng không có lực chống đỡ nên ngã lăn xuống bậc thang.
Chung Gia Di hét lên ôm lấy miệng mình nhìn Lạc Nhạn đang rên đau, tay ôm lấy bụng nằm co người ở bậc thèm rộng giữa cầu thang.
Dì Lan nghe tiếng vội chạy ra thì thấy cảnh tượng kinh hãi trước mắt, bà vừa thấy vết máu đang chảy ra ở đùi Lạc Nhạn đã hoảng loạn vội gọi cho tài xế đưa cô đến bệnh viện ngay lập tức.
Lúc này Lạc Dịch bị tiếng hét lớn bên ngoài nên cũng đã tỉnh dậy, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều vò tóc mình một lúc mới vào nhà vệ sinh.
Lúc đi ra anh thấy có vài món đồ xa lạ của phụ nữ xuất hiện trong phòng. Đây rõ ràng không phải của Lạc Nhạn. Anh nghi vấn, thử nhớ chuyện xảy ra đêm qua nhưng lại không rõ ràng được cảnh gì. Anh bực bội, đầu có hơi nhức, anh mặc lại quần áo đàng hoàng xuống dưới tầng thì chỉ thấy Chung Gia Di đang ngồi thẩn thờ ở sô pha. Sắc mặt cô ta trắng bạch không chút máu.
Anh ngạc nhiên, giọng lạnh tanh vang lên: “Tại sao cô ở đây?”
Vừa nghe tiếng của anh cả người Chung Gia Di đã run sợ, nếu anh biết chính cô ta đã khiến Lạc Nhạn té ngã thì chắc chắn sẽ không tha cho mình. Cô ta vội đứng lên nói lung tung: “Không, em tới thăm anh thôi. Gặp được anh là ổn rồi, em có việc phải đi đây. Tạm biệt.” Cô ta dứt lời đã chạy trối chết.
Lạc Dịch khó hiểu nhìn theo cô ta, chợt anh nhìn thấy vết máu dính trên thèm cầu thang, anh đưa tay chạm vào, còn rất mới. Một cảm giác bất an dâng lên, anh chạy nhanh tới phòng của Lạc Nhạn cũng không thấy cô, anh lại xuống lại tầng tìm dì Lan cũng không thấy. Trong biệt thự ngoài anh ra thì khộng còn ai nữa. Ngay lúc này tài xế nhà họ Lạc gọi về cho anh.
“Chuyện gì?” Giọng anh sắc lạnh.
“Cậu chủ...tiểu thư…tiểu thư đang cấp cứu ở bệnh viện A.” Lời tài xế vừa dứt điện thoại trong tay Lạc Dịch cũng rơi xuống nền tạo thành một âm thanh inh ỏi. Anh nhanh chóng lái xe với tốc độ nhanh nhất tới bệnh viện.