Sắp đến kỳ thi cuối của năm nhất đại học, Lạc Nhạn vừa làm thêm vừa ôn bài nên có hơi cực nhọc. Mặc dù trước đó đã bị Lạc Dịch ép nghỉ nhưng cô kiên quyết không đồng ý. Trừ khi anh giam cầm cô còn không cô tuyệt đối không nghỉ làm.
Vì bận rộn nên cô đã xin Lạc Dịch cuối tuần mới về biệt thự. Khi đó anh còn châm chọc cô vài câu nhưng cô dường như đã quen với kiểu cách đó của anh nên không còn thấy quá khó chịu nữa. Dù cho có một ngày anh ngừng yêu cô, thay vào đó chỉ còn căm ghét cô cũng sẽ mỉm cười rời đi, coi như duyên phận của cả hai đã chấm hết. Anh đi đường anh, cô đi đường cô. Không ai còn nợ nhau.
Nhưng hiện tại nhìn thái độ của anh là rõ anh vừa yêu vừa hận cô đến muốn bóp chết cô mà không thể. Có lẽ anh mới là người khổ sở nhất. Cô cứ mãi nghĩ như vậy nên hoàn toàn không để tâm đến việc anh cặp kè với phụ nữ này phụ nữ nọ bởi cô thật sự đã mệt mỏi rồi. Anh muốn gì, làm gì cô cũng mặc anh. Đương nhiên mỗi khi nhìn thấy anh ôm ấp người phụ nữ khác trong lòng cô đau khổ ra sao nhưng vẫn kiềm nén mà ngoảnh mặt đi mà thôi.
Hôm nay là thứ bảy cô phải trở về biệt thự. Chỉ là vừa xuống tới cổng kí túc đã bị vài cô nàng chặn lại. Lạc Nhạn nhận ra một trong số đó là người yêu cũ của Đường Sinh Quan. Nhưng việc cô ta xuất hiện ở đây thật khiến cô khó hiểu.
“Ôi Lạc tiểu thư phục vụ ở Royal đây mà. Thấp kém còn bày đặt cái bản mặt thanh cao dụ dỗ Sinh Quan. Đúng là trơ trẽn. Để xem hôm nay bọn này cho cô biết thế nào là người thanh cao.” Dứt lời cô ta hấc cằm với hai người còn lại lôi kéo Lạc Nhạn đi.
Bị kéo bất ngờ Lạn Nhạn không thể tin nhìn bọn chúng. Cô lạnh giọng lên tiếng: “Tôi nói các người bỏ tôi ra.”
“Bọn này không bỏ đấy, mày làm được gì nào. Nhìn xem, ai nhìn thấy cũng phải làm ngơ thôi. Đây gọi là người ỏ tầng trên của xã hội đấy. Giờ mày hiểu chưa. Thứ thanh cao giả tạo như mày chỉ đáng tép riu.” Vừa tới phòng vệ sinh nữ. Cô ta kéo tóc Lạc Nhạn vào trong.
Lạc Nhạn đau đớn vung tay bám chặt vào cạnh cửa. Tài xế ở quá xa không thể cứu cô được rồi.
“Rốt cuộc các người muốn làm gì? Tôi không có thù oán gì với các người.”
Một cô ả gỡ mạnh từng ngón tay của Lạc Nhạn ra, cuối cùng cô hoàn toàn chịu thua.
“Thù oán? Mày dụ dỗ Sinh Quan đã đáng là kẻ thù của quá nhiều con gái rồi. Nhưng mày lại ngu ngốc chơi trò gái nhà lành, giả taọ. Vậy thì bọn này không ngại giúp mày phô ra bộ mặt thật đâu.”
Cô ta dứt lời ra lệnh cho hai kẻ còn lại: “Giữ chặt nó.”
Sau đó từng cái tát giáng vào mặt Lạn Nhạn.
Chưa bao giờ cô hối hận vì bản thân đã không sớm học võ như vậy. Tay, tóc bị giữ chỉ còn hai chân, Lạc Nhạn dùng sức đạp mạnh vào bụng cô ta.
Cô ta bị ăn phải cú đá này đau đớn hét lên. Sau đó hai cô ả kia thi nhau đánh đập Lạc Nhạn.
Ngay lúc này có vài tiếng bước chân vô cùng gấp gáp xông vào đẩy sập cửa.
“Mẹ kiếp. La Diệp Hân, cô chán sống đúng không.” Đường Sinh Quan cùng Tập Tu Canh với Dư Không đang chơi bi a ở gần, không ngờ có người báo tin Lạc Nhạn bị kéo đi lập tức chạy như bay tới đây.
Anh nhìn cô gái đầu tóc bù xù, trên mặt đã sưng tấy, khóe môi chảy máu, gân xanh trên tay trên trán nổi lên báo hiệu anh đã đến cực hạn.
Anh lôi La Diệp Hân ra rồi đẩy cô tay vào tường một cái, giọng anh lạnh băng. “Tôi sẽ khiến cô hối hận vì hành động hôm nay.” Noi đoạn anh bế Lạc Nhạn lên, mặc kệ ba cô ả đang tái mét mặt mày co ro ở một góc.
Tập Tu Canh giơ bàn tay đặt ngay cổ mình hướng về phía ba cô ả ngu xuẩn kia đe dọa.
“Các người chết chắc rồi.” Dư Không lắc đầu trừng mắt với chúng rồi cúp đuôi chạy theo.
Đường Sinh Quan đưa cô đến phòng y tế để y tá xử lý sơ qua.
Cô ý tá vừa xem vừa mắng: “Mấy đứa sinh viên bây giờ thật là ngày càng hỗn xược, không coi ai ra gì. Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám đánh người.”
“Á.” Lạc Nhạn đau nên rên lên. Cô báu chặt vào cánh tay của Đường Sinh Quan.
Cô y tá liếc qua anh rồi như hiểu ra trêu: “Chắc do cậu đây rồi, không bảo vệ được bạn gái thì còn xứng làm đàn ông gì nữa hả? Nhìn xem khuôn mặt cô bé sưng đỏ thế này. Thật là...”
Tập Tu Canh với Dư Không nén cười, cảm thấy cô ý tá này hôm nay thế mà lắm chuyện như vậy. Không phải trước đây kiệm lời lắm sao.
Đương Sinh Quan không nghe Lạc Nhạn giải thích đương nhiên anh cũng không nói thêm. Trong lòng còn có chút vui vẻ vì cái danh xưng bạn gái kia.
Nhìn tay cô cũng bị dấu tay cào thì tức giận trong lòng Đường Sinh Qua càng tăng thêm. “Mẹ nó, bọn này chắc lâu ngày sống thoải mái quá rồi”
Tập Tu Canh mỉa mai anh: “Ngày xưa thế mà cậu còn tán tỉnh cô ta đấy.”
Lời vừa nói ra y tá như hiểu như không lên tiếng: “Gieo nhân nào gặp quả ấy. Cậu ăn chơi đàng điếm giờ người chịu khổ lại là bạn gái.”
Dư Không không nhịn nổi cười thành tiếng.
Còn người trong cuộc thì cả khuôn mặt đang tối sầm, anh nghiến răng cảnh cáo hai tên bạn thiếu đòn của mình. Bạn bè gì toàn canh thời cơ chọc quậy anh là sao hả.
Đến khi đưa cô lên xe Đường Sinh Quan cũng không biết nên mở miệng nói sao.
Ngập ngừng mãi cuối cùng chỉ có thể nhìn cô gái nói ra câu: “Xin lỗi.”
Lạc Nhạc tính bảo “Đúng là lỗi của anh” thì điện thoại rung lên. Cô giật mình, lúc này mới nhớ đến tài xế Lạc Dịch cho đến đón cô.
Cô thở dài bắt máy.
“Tiểu thư! Cô vẫn chưa ra ạ?”
“Xin lỗi để chú chờ, cháu có việc nên sẵn bạn cháu đưa về rồi. Chú không cần đón cháu ạ.”
“Nhưng ông chủ....”
Lạc Nhạn thừa hiểu ý chú ta định nói là gì. Chắc chắn Lạc Dịch đã dặn chắc chắn phải chính chú ta đón cô. Cô có hơi mệt mỏi, cũng tù túng nữa. Giọng cô hơi khó chịu. “Cháu sẽ nói với anh, chú yên tâm đi.” Dứt lời cô cũng cúp máy luôn.
“Người đón em sao?”
Cô gật đầu. Nhớ tới anh đã cứu mình kịp thời cô hỏi. “Sao anh tới kịp vậy? Em còn tưởng lần này em xong rồi đấy.”
Đường Sinh Quan tự trách. “Là do anh, xin lỗi em. Anh đến kịp vì có người tới báo. Lại đúng lúc anh ở gần.”
“Ừm.”
Hai người rơi vào im lặng.
Một lúc sau Đường Sinh Quan bỗng nói: “Anh sẽ xử lý vụ này. Chúng sẽ không dám làm phiền em nữa.”
“Ừm.” Mặt vẫn đau rát nên cô không muốn nói chuyện lắm. Một phần là vì cô không biết phải nói gì với anh.
Sợ cô đói mà hơn một tiếng nữa mới đến Lạc gia nên Đường Sinh Quan ghé vào một cửa hàng mua cho cô hộp sữa với bánh bao thịt.
“Em ăn đỡ đi.” Ngồi lại ghế lái anh đưa túi đồ ăn cho cô.
Lạc Nhạn đúng là hơi đói thật, cô không ngờ anh còn để ý đến chuyện này. Cô mỉm cười nhận lấy. “Cảm ơn anh.”
Nhưng vừa ăn đến miếng bánh thứ hai dạ dày cô bắt đầu cồn cào cô lập tức ôm lấy miệng ra hiệu cho Đường Sinh Quan dừng xe.
Anh lo lắng vội tấp vào bên đường.
Lạc Nhạn tông chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo. Đến khi nôn hết mọi thứ trong bụng rồi cô mới choáng váng chống tay vào thân cây.
Đường Sinh Quan đưa nước với khăn giấy cho cô. Anh vô cùng lo hỏi. “Em không sao chứ?”
Cô lắc đầu. “Đỡ rồi ạ. Chắc gần đây ăn không đều đặn nên dạ dày không tốt.”
Đường Sinh Quan cũng không nghĩ nhiều chỉ là nhìn cô ốm hơn so với tháng trước thì phải, anh đau lòng. “Em xảy ra chuyện gì không vui sao?” Vì gần đây anh cảm nhận được tâm trạng cô không tốt. Đôi khi còn thất thần nghĩ gì đó nữa. Nhưng anh lại không dám hỏi nhiều vì sợ cô cho rằng anh phiền.
Cô có chút kinh ngạc nhìn anh. Không ngờ anh nhận ra được cô không vui.
Nhưng cô không thể nói được gì cả, chuyện đáng xấu hổ như vậy nên giấu diếm, để một mình cô gặm nhấm thôi.
“Em ổn. Chúng ta đi thôi.”
Lúc gần đến nơi Đường Sinh Quan nói với cô: “Anh thấy em đừng nên làm ở Royal nữa, nơi đó thật sự không tốt lành lắm. Em có nhan sắc, làm ở đó rất dễ thu hút mọi người. Sau đó có khả năng xảy ra chuyện không tốt.”
Lạc Nhạn làm sao có thể không hiểu chứ. “Nhưng em cần tiền.”
“Cái gì cơ.” Đường Sinh Quan cho rằng mình nghe nhầm. Trước đến giờ anh chỉ nghĩ cô làm cho vui vậy thôi, còn tiền bạc gì đó với cô không thiếu mà. Anh nghi ngờ nhìn sang cô.
Lạc Nhạn tự biết mình lỡ lời. Cô cười đáp qua loa. “Được rồi, em sẽ sớm nghỉ thôi.”
Mặc dù nghe cô nói là vậy nhưng anh vẫn rất nghi ngờ, anh cảm giác cô có chuyện gì đó vô cùng quan trọng giấu anh. Nhưng nếu cô không muốn nói, anh cũng không ép.