Anh Hai, Nhẹ Chút

Chương 25




Anh ngồi bên giường ngắm gương mặt cô gái, rồi anh lấy khăn vắt qua nước ấm nhẹ nhàng lau người giúp cô.

“Dịch.”

Nhìn cô chau mày gọi tên mình, anh chợt đau xót. Có lẽ lúc ấy cô đã rất sợ hãi, mà người cứu cô lại chẳng phải anh.

Hít sâu vì sự ghen tuông vô cớ này, anh cởi áo sơ mi của cô ra, cũng cởi luôn áo ngực của cô. Anh lau từng chút từng chút một vô cùng dịu dàng. Thỉnh thoảng các ngón tay như vô tình mà cố ý ve vuốt khuôn ngực đang phập phòng theo nhịp thở đều đặn của cô.

Anh nuốt nước miếng, dời tầm mắt đi, tiếp tục lau thân dưới của cô. Vốn có thể bảo dì Lan làm việc này nhưng anh muốn tự mình. Anh càng không muốn có bất cứ ai nhìn thấy thân thể hay chạm vào cô kể cả có là phụ nữ.

Hiện tại trên thân thể trắng muốt, nuột nà của người con gái chỉ còn chiếc quần lót màu đen nhỏ xinh. Anh thở hắt, rồi luồn các nguồn tay vào trong từ từ cởi nó ra. Nhìn chiếc quần lót di chuyển từ đùi xuống dưới cẳng chân của cô, cự vật trong quần của anh bắt đầu có phản ứng, anh chợt nhếch miệng.

Thật ra anh nghiện cô nhiều hơn anh tưởng.

Anh thay một chậu nước khác, còn cho thêm ít tinh dầu vào.

Thật sự lau người cho cô là một việc hết sức gian nan. Anh cố gắng đè ép tiểu đệ của mình xuống nhưng nó không nghe lời, càng lúc càng lớn.

Vừa lau xong cho cô, anh thở mạnh một hơi, vứt khăn lau qua một bên anh đưa tay chạm vào khuôn mặt cô, tay di chuyển dần xuống bờ môi hơi hé mở của cô. Không do dự anh nắm cằm cô nâng lên rồi hôn xuống mặc cho cô không hay biết.

Rời khỏi môi cô, Lạc Dịch nâng người ngồi thẳng dậy nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt anh dần đục ngầu, dục vọng đã không thể che giấu. Anh vuốt ve trên cơ thể cô gái, khi dừng ở hai quả núi hấp dẫn anh chơi đùa với nó một lúc. Đến nơi giữa hai đùi cô, anh bao cả bàn tay mình vào nơi đó bóp nhịp nhàng, ngón tay còn thỉnh thoảng ấn vào hạt đậu của cô. Đủ rồi anh cho ngón tay của mình vào cửa ra vào của cô, hiện tại nó đang chảy ra khá nhiều dịch trong. Anh lại hướng đến khuôn mặt phấn nộn, mềm mịn của cô. Anh nâng cằm cô lên hôn sâu, các ngón tay phía dưới vẫn hoạt động hết công suất.

Anh hôn rất lâu và sâu, bàn tay cũng đã không yên phận nhồi nén bộ ngực đầy đặn của cô.

Dây dưa ở ngực cô một lúc, anh ôm lấy mông cô nâng lên, để hai chân cô vắt lên hai cánh tay của mình, anh cúi đầu há miệng mút lấy nơi rừng rậm ướt át của cô.

Anh đưa lưỡi đi vào cửa miệng nhỏ của cô ra sức càn quấy bú mút, nuốt hết mật ngọt cô tiết ra mới thỏa mãn.

Cởi thắt lưng ra anh nhanh chóng đưa thẳng cự vật sưng to của mình đâm vào hang nhỏ của cô.

Anh để ý thấy cô vẫn yên ắng, xem ra thuốc mê này rất nặng. Mặc kệ anh vừa hôn lấy bờ môi đỏ mọng của cô, thân dưới ra sức nuốt lấy đầm lầy trơn mềm.

Đến khi anh đã lên đỉnh mới gầm một tiếng bắn hết dịch ra ngoài khu vườn bí mật của cô. Nhìn từng chất dịch đục của mình dính dớp xung quanh nơi ấy của cô, anh cực kỳ thỏa mãn và thư thái.

Ôm cô tắm sơ qua mới mặc đồ lại cho cô. Mọi chuyện xong xui mà cô gái nào đó chẳng hề hay biết gì.

Hôm sau Lạc Nhạn lờ mờ tỉnh dậy, cảm thấy đầu mình đau nhức. Cô nhớ chuyện đêm qua. Bỗng giật mình nhìn quanh thì phát hiện đây là phòng ở Lạc gia mà.

Cô nhìn qua thân thể mình, thấy quần áo khác hôm qua, có lẽ được dì Lan thay cho.

Cô rất muốn những chuyện xảy ra sau khi cô hôn mê nên vội rời khỏi giường, chỉ là cô vừa đứng dậy đã muốn ngã. Thân dưới khá đau, chân cũng có chút mềm nhũn. Lạc Nhạn hoảng sợ, đây rõ ràng là triệu chứng làm tình mới có. Cô kinh hoảng, sợ mình bị xâm phạm lập tức vệ sinh nhanh chóng chạy xuống dưới tầng.

Vừa thấy Lạc Dịch đang đọc báo ở phòng khách cô hơi lo ngại, cũng không rõ lo vì chuyện gì.

“Dịch.” Cô khẽ gọi.

Lạc Dịch nghe tiếng gọi anh nâng mắt lên nhìn cô hai giây rồi dời đi. “Ừ.”

Thấy anh không quá bài xích mình nên Lạc Nhạn có chút vui, cô đến gần gặn hỏi: “Đêm qua...là có chuyện gì?”

Anh không trả lời cô, gập tờ báo lại nói sang vấn đề khác. “Tạm thời cô không được về trường nữa. Ở Lạc gia đi.” Giọng anh dù rất lạnh nhạt nhưng đâu đó vẫn len lỏi chút dịu dàng.

Cô khó hiểu, không màn đến tình trạng hiện giờ của cả hai cô ngồi hẵn lên đùi anh, hai tay ôm lấy cổ anh, bốn mắt nhìn nhau.

“Anh sợ em bị hại sao?”

Lạc Dịch không trả lời cũng không ôm lại cô, anh mặc cô ngồi trên người mình.

Không nhận được câu trả lời của anh, Lạc Nhạn sầu não lại nhớ đến chuyện thân thể kỳ lạ. Cô chột dạ nhìn anh ấp úng. “Dịch, đêm qua...em...không sao chứ.”

Câu này của cô anh không tránh né. “Hít phải thuốc mê nên bất tĩnh.”

“Chỉ vậy thôi?” Cô nghi ngờ hỏi anh.

Lạc Dịch nhíu mày, anh nâng cằm cô lên giọng giễu cợt. “Cô muốn bị làm sao nữa à?”

Lạc Nhạn cúi đầu không dám nhìn anh. Suy nghĩ một chút, có thể trong lúc bắt cô bọn chúng đã làm ra chuyện đồi bại cũng nên. Lạc Nhạn nuốt ực một cái. Cô không muốn giấu diếm anh chuyện gì cả.

“Dịch...em...có thể đêm qua bọn chúng...à...đã cưỡng bức em.” Cô dứt lời thì người đàn ông cũng đơ ra luôn.

Lạc Dịch hiểu ra ý cô, chắc chắn đêm qua mình làm cô hơi mạnh bạo nên sáng nay cô thấy đau nhức. Anh hơi khó xử với tình huống này. Cuối cùng ho khan hai tiếng. “Cô nghĩ nhiều rồi. Cảnh sát nói không sao cả, cô không bị gì.”

“Nhưng...”

“Một tháng này chỉ ở Lạc gia, không được ra ngoài nửa bước.” Anh ngắt lời cô. Chuyện này rất mất thể diện đàn ông, anh tuyệt đối không thể để cô biết.

Lạc Nhạn bỏ qua vấn đề kia cô hỏi: “Vậy còn việc học của em?”

“Tôi sẽ sắp xếp.” Dứt lời anh bế cô ra khỏi người mình, rồi vào phòng bếp ăn sáng.

Lạc Nhạn bĩu môi sau đó cũng theo sau anh.

Vừa ăn vừa suy nghĩ rốt cuộc chuyện thân dưới của mình bị đau là vì sao? Không lẽ bọn chúng chỉ mới xoa bóp nơi đó rồi bị cảnh sát tóm. Không thể nào, cảm giác đau giống như mọi lần cô cùng anh làm tình vậy mà.

“A...” Lạc Nhạn kêu lên một tiếng, cô chợt hiểu hiểu ra gì đó.

Lạc Dịch còn tưởng cô cắn phải môi nên chẳng thèm hỏi. Mặc kệ cô.

Còn cô gái nọ thì trong lòng đang vui mừng đến mức sắp không kiềm chế được mà nhào vào hôn anh rồi.

Chắc chắn chính anh đã làm cô nên mới cố ý tránh né như vậy. Tự nhiên rất muốn trêu anh. Nhìn chằm chằm người đàn ông mặt không chút biểu cảm đối diện, cô hỏi: “Đêm qua em thật không sao?”

Lạc Dịch đau đầu với sự truy vấn chuyện này của cô lại mãi không ngừng. Anh gằng giọng. “Không.”

Lạc Nhạn vẫn nhìn anh, cô mỉm cười, tâm trạng cực kỳ tốt tiếp tục ăn sáng.