Anh Hai, Nhẹ Chút

Chương 21




Về biệt thự anh gọi cho Úc Nhan Điền tung tin việc Đoạn Dĩ Bình tráo đổi con gái thành con trai ra.

Lạc Dịch bắt chéo chân ờ bàn làm việc, anh ngã người dựa vào ghế xoay. “Các người sắp không bình yên được rồi.” Anh thì thầm bằng chất giọng cợt nhã.

Vì việc điều tra tìm chứng cứ xác thực chuyện của ba mẹ nên anh đích thân đến nhà của tên bị chết thay năm đó để dò hỏi.

Người phụ nữ trung niên và một cô gái trẻ ngồi yên, ánh mắt không giấu được vẻ sợ hãi khi nhìn Lạc Dịch trước mắt.

“Không cần phải sợ. Tôi không có ý định giết người để tự tống mình vào tù.” Anh đan hai tay vào nhìn chằm chằm vào hai bọn họ.

Người phụ nữ nghe vậy dù vẫn không tin nhưng cũng thả lỏng hơn một chút. “Vậy...vậy anh tìm đến chúng tôi là có chuyện gì?”

Lạc Dịch vào thẳng vấn đề: “Tôi được biết, con trai bà hai năm trước là vì gia đình nên đã đặt mạng sống mình vào tay kẻ khác. Chấp nhận mình làm vật thế thân, chết thay cho người khác để có tiền lo cho hai người.”

Người phụ nữ và cả cô gái đều kinh hoảng.

Giọng cô gái lắp bắp: “Ý...ý anh là sao?”

Lạc Dịch rất ghét phải lặp lại lời mình nói. “Trước khi con trai bà mất, có để lại lời nhắn gì không?” Anh hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của cô gái.

“Cậu là ai? Tại sao tôi phải nói?” Người phụ nữ thật sự không dám tin người đàn ông vẻ mặt lạnh băng trước mắt. Anh khiến người khác rất áp lực.

Lạc Dịch cong ngón tay gõ nhịp hai cái, không nhanh không chậm đáp: “Lạc Dịch, là con trai của hai trong số năm người thiệt mạng trong vụ tai nạn năm đó.”

Người phụ nữ nghe tên anh mới run sợ. “Cậu thật là nhà họ Lạc?”

Anh nhíu mày vì câu hỏi này. “Bà quen biết gì nhà họ Lạc?”

Cô con gái chợt lên tiếng. “Làm sao để xác nhận anh là người nhà họ Lạc?”

Lạc Dịch nhếch miệng rồi từ từ lấy chứng minh thư đặt trước mặt hai người. “Đủ chứng minh chưa? Tôi không rảnh ở đây giải thích nhiều chuyện với hai người. Nếu hai người giấu diếm tôi sẽ tự điều tra. Nhưng nếu là như vậy thì hậu quả của việc kết quả bị tôi tra ra sợ sẽ có dính líu đến hai người đấy. Tôi không dám đảm bảo gì đâu.”

Khi anh định rời đi thì người phụ nữ nhanh chóng gọi với ra: “Tôi có thể nói.”

Lạc Dịch nhếch miệng xoay người lại đối diện với người phụ nữ.

Bà ta bỗng rời khỏi phòng khách. Rất nhanh đã trở lại, trên tay là một cây bút. Lúc bà ta đưa đến trước mắt Lạc Dịch anh mới nhìn rõ là bút ghi âm.

Bà ta nói: “Năm đó con trai tôi trước khi rời nhà có đưa tôi cất giữ cây bút này. Nó nói rằng nếu sau này bị nhà họ Đoạn uy hiếp thì mang bằng chứng này đến Lạc gia để đổi lấy bình yên.”

Lạc Dịch cầm lấy, anh xoay xoay cây bút trong tay nhưng không mở lên nghe liền.

Anh nhìn dáng vẻ sợ sệt của hai mẹ con vài giây rồi lên tiếng: “Hai người rất đáng để tôi hận và cho thân bại danh liệt. Nhưng con bà đã dùng thứ này để bảo vệ hai người. Xem ra tôi không thể vô tình được. Tôi có thể cho hai người chuộc bớt một phần tội lỗi của hắn ta. Nhưng tuyệt đối không có chuyện tôi sẽ tha một cách dễ dàng như vậy, hai người bắt buộc phải đứng ra làm chứng cho vụ án của ba mẹ tôi năm đó. Tôi sẽ cho người bảo vệ sự an toàn của hai người khỏi Đoạn gia. Tôi tin chúng sắp đến tìm hai người rồi. Không chừng còn muốn mua chuộc hai người đấy.”

Hai mẹ càng nghe xong mặt mày càng tái méc.

Cô con gái lắp bắp. “Làm ơn…chúng tôi… thực sự không làm hại ai cả. Xin hãy cứu chúng tôi.”

Lạc Dịch khinh khỉnh gật đầu. “Tôi đã nói rồi. Hai người là nhân chứng quan trọng trong vụ tai nạn xe của ba mẹ tôi, tôi tuyệt đối không để Đoạn gia uy hiếp hai người. Cứ chờ tin tức của tôi.”

Hai mẹ con gật đầu như giã tỏi.

Tin tức Đoạn Dĩ Bình dùng con trai tráo đổi con gái ruột của mình hiện tại đã lan tràn khắp công ty vả cả thành phố A. Nội bộ Đoạn gia chính thức bắt đầu rục rịch. Cùng lúc đó Lão già họ Đoạn biết được chuyện này cũng đổ bệnh.

Ngoại trừ tên Cáo già kia bệnh tật thì mọi sự đều theo sự suy tính của Lạc Dịch. Vì để chắc chắn Đoạn Dĩ Vân có bệnh thật không nên anh đã cho người dùng mọi cách để lấy được thông tin chính xác.

Lão ta đúng là đổ bệnh thật. Nhưng không hẵn vì tin tức kia, xem ra cái thân già của hắn sắp đến hồi mục rửa rồi.

Lạc Nhạn bên này cũng nghe tin về Đoạn gia, cô vô cùng vui mừng. Cô có thể đoán đây là cơ hội tốt để Lạc Dịch trả thù. Ôm tâm trạng phấn khởi cô gọi cho Lạc Dịch.

“Chuyện gì?” Giọng nói không chút độ ấm hay dịu dàng nào. Hoàn toàn thể hiện rõ anh đang rất khó chịu.

Lạc Nhạn đơ vài giây sau đó vẫn tươi cười nói: “Anh, em mới biết tin của Đoạn gia rồi. Có phải anh sắp tiến công chúng rồi không?”

Lạc Dịch xoa mặt, những lời cô nói bên tai khiến anh không rõ vì sao bực bội và ngột ngạt như vậy. Anh gằng giọng: “Tôi sẽ khiến toàn Đoạn gia chôn sống theo ba mẹ tôi. Cả em cũng vậy.”

Cả người cô chấn động. Anh...

Trái tim cô đập nhanh đến khó thở. Cô ngờ vực, run rẩy hỏi: “Ý anh là gì?”

Lạc Dịch cười khẩy lạnh giọng: “Về Lạc gia tôi sẽ cho cô biết sự thật.”

Sau đó anh cũng không nói thêm gì mà tắt máy.
Còn cô gái vô tội nào đó chỉ có thể mù mờ về những lời anh vừa nói kia. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến anh dùng thái độ đó nói chuyện với cô. Chính xác là nguyên nửa tháng nay rồi. Cô chắc chắn đã có gì đó không tốt.

Bỗng cô chợt nhớ đến tin đồn Đoạn Dĩ Bình tráo đổi con. Cô kinh hoàng, anh khi nãy nói anh sẽ chôn sống cả Đoạn gia bao gồm cả cô.

Thân thể cô không ngừng run rẩy, giống như hiện tại cô đang rơi vào hầm băng giá lạnh đến mức không thể cử động. Nếu đó là sự thật, cô chính là đứa con gái đó...Lạc Nhạn lắc lắc đầu. Cô không phải, chắc chắn không đâu.