Hôm sau Lạc Nhạn trong bộ váy trắng thả nhẹ bước chân xuống dưới đã thấy anh và Chung Gia Di ngồi ở bàn cơm.
Có điều nhìn cái vẻ mặt như đưa đám của cô ta đã rõ hai người này lại cãi nhau.
“Anh hai, chị dâu.” Nghe thật chói tai làm sao.
Chung Gia Di liếc nhìn Lạc Nhạn từ trên xuống dưới, giễu: “Ở nhà mà mặc đẹp vậy là cho ai xem. Mấy đứa con gái nhỏ bọn em thật là, nên biết lúc nào nên mặc trang phục nào cho hợp lý chứ.”
Lạc Nhạn nhún vai ngồi bên cạnh Lạc Dịch tay cầm lấy bánh sandwich thờ ơ đáp. “Vậy ở nhà thì nên mặc váy hai dây, ngắn, mỏng tanh như chị dâu à?”
Lạc Dịch bên cạnh liếc mắt nhìn sang cô hai giây như có như không nhếch miệng một cái, rất nhạt nên khó mà phát hiện.
Chung Gia Di trừng mắt với Lạc Nhạn cao giọng: “Ý tôi nào phải như vậy, nói chung là em nên học lại cách phối đồ cho phù hợp để tránh làm mất mặt Lạc gia chúng ta.”
“Ăn đi.” Lạc Dịch lạnh giọng cắt ngang chuyện này lại. Anh nghĩ phụ nữ đúng là nhiều chuyện.
Chung Gia Di dằn đũa khó chịu.
Vì chủ nhật nên Lạc Nhạn không đi học, cô có hẹn với bạn đến nhà sách nên tranh thủ thay đồ rồi rời đi.
“Em đi đâu?” Lạc Dịch vừa ra khỏi thư phòng đã thấy cô gái đang tung tăng diện váy quần xinh đẹp.
Cô vui vẻ đáp. “Em đến nhà sách cùng bạn ạ.”
Anh bỗng buộc miệng hỏi: “Bạn trai hay bạn gái?” Tuy thấy hơi kỳ dù sao em gái cũng lớn rồi nhưng chẳng hiểu vì sao lúc này anh lại muốn biết như vậy.
Chính Lạc Nhạn cũng hơi chậm tiêu hóa với câu hỏi của anh. Nhưng rất nhanh cô đã bình thường trở lại.
“Bạn gái ạ. Em đi nhé.”
Anh gật đầu: “Ừ.”
Nhìn dáng hình mảnh khảnh, nụ cười tràn ngập thanh xuân của cô, tâm tình của anh cũng tốt hơn.
Sang thư phòng anh gọi một cuộc điện thoại. “Bao nhiêu cổ phần rồi?”
Bên kia là trợ lý của anh _Úc Nham Điền nói vọng qua. “Ba mươi phần trăm rồi ạ. Nhưng bọn họ có vẻ đã phát hiện việc có người mua cổ phẩn rồi.”
Lạc Dịch âm trầm suy tư vài giây. “Tiếp tục mua, dùng danh nghĩa của Lộ Khúc đi.”
“Vâng ạ.”
Tắt máy, anh nhìn tấm hình trên điện thoại của mình. Đó là ba năm trước anh cùng Lạc Nhạn chụp một tấm ảnh khi đến đám cưới của Lộ Khúc. Từ đó anh đã đặt nó làm hình nền điện thoại đến tận bây giờ dù đổi qua mấy cái điện thoại đi nữa thì hình nền vẫn mãi chỉ có một.
Chung Gia Di về nhà họ Chung nên hôm nay anh đỡ phải bị phiền toái. Hằng ngày phải ăn cùng cô ta, sống cùng nhà với ta, phải thấy mặt cô ta khiến anh rất bực bội nên chỉ mong cô ta về nhà họ Chung càng nhiều càng tốt.
Tại nhà sách,
“Nhạn Nhạn, cậu với anh hai thế nào rồi?” Lưu Ly lật được mấy trang sách đã nhàm chán kiếm chuyện.
Lạc Nhạn lắc đầu. “Hiện tại tớ không dám làm gì cả. Trên danh nghĩa anh hai vẫn là người có vợ, hơn nữa chị ta còn sống cùng nữa. Tới không có cơ hội.”
Lưu Ly thở dài một hơi. “Khổ thật đấy, sao cậu lại đi yêu anh của mình làm gì. Hiện tại có bao nhiêu tổn thương.”
“Tớ nguyện ý chờ.”
“Vậy lỡ anh ấy không có tình cảm kia với cậu thì sao? Có phải càng tổn thương không?”
Lạc Nhạn chợt ỉu xìu, cô gấp cuốn sách đang đọc dở lại. “Tớ rõ những gì cậu nói. Nhưng mà cho dù anh ấy không yêu tớ đi nữa thì tớ cũng không trách, tớ chỉ mong anh ấy có thể lấy được người mà anh ấy yêu.”
Lưu Ly chỉa ngón tay trỏ chỉ chỉ vào đầu Lạc Nhạn. “Cậu cao thượng quá ha.”
Cô cười không nói gì.
“Này thật ra thì nếu là tớ ở bên một người đàn ông xuất sắc, đẹp trai như anh cậu thì có khi tớ cũng sẽ siêu lòng thôi.”
Lạc Nhạn nhếch miệng cho cô một cái gõ trán.
Khoảng chín giờ tối, dù bình thường có giúp việc mang thức ăn khuya cho anh nhưng toàn bị Chung Gia Di dành lấy. Cô muốn chen một chân vào cũng khó, hôm nay may mắn cô chị dâu kia không có nhà, vậy cô có thể chăm sóc anh rồi.
Có điều trước khi đi cô lại nhớ đến lời nói khi sáng của mình. Sau đó nhanh chân thay sang một cái váy màu đỏ rượu hai giây, mặc dù không ngắn ngủn mỏng tanh nhưng cũng không kém phần quyến rũ. Đặc biệt da cô trắng như tuyết lại thêm dáng người cực phẩm vòng nào ra vòng nấy, nên khoác lên chiếc váy này chỉ có có thể dùng hai chữ “mỹ nhân”.
Ôm tâm trạng hồi hộp cô xuống dưới tầng.